Giang Dịch Dịch thuận tay đóng cửa lại, đi tới trước giường bệnh quan sát Kẻ Điên.
Tầm mắt Kẻ Điên vẫn dán trên người cậu, trước sau như một, im lặng mà phục tùng.
“Anh có thù oán với gã ta?”
Kẻ Điên im lặng chăm chú nhìn cậu.
“Hay là nói, anh muốn…” Giang Dịch Dịch hơi nhếch khóe miệng: “Giết chết gã ta à?”
Ánh mắt Kẻ Điên hơi chuyển động.
“Xem ra là anh muốn.” Giang Dịch Dịch ngồi xuống ghế, lấy một miếng vải từ hòm chữa thương chậm rãi lau lưỡi dao, không nhanh không chậm như đang nói chuyện phiếm: “Nhưng nhìn qua, đối phương cũng rất hy vọng anh làm vậy.”
Mũi dao sáng loáng chói mắt, mang tới cảm giác quen thuộc và yên lòng.
Giang Dịch Dịch im lặng, lặp lại động tác lau dao.
“Tâm trạng hiện giờ của tôi không tốt lắm.”
Giang Dịch Dịch ngẩng đầu nhìn Kẻ Điên, Kẻ Điên im lặng quan sát cậu.
“Lâu lắm rồi không có ai chướng mắt như vậy.” Giang Dịch Dịch đặt miếng vải xuống, đầu ngón tay hơi nhúc nhích, lưỡi dao biến mất trong tay: “Tôi không có kẻ địch.”
“Coi như tôi làm một việc thiện đi.”
Giang Dịch Dịch tự mình nói xong cuộc đối thoại này, đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Giết… giết người.” Giọng nói ngập ngừng của Kẻ Điên vang lên.
Giang Dịch Dịch cười lắc đầu: “Nhưng tôi là người tốt.” Cậu quay đầu lộ ra nụ cười xán lạn: “Tôi không giết người.”
*
Quá trình đánh cược của cấp trên tất nhiên đám Giang Dịch Dịch không có quyền được biết, nhưng chuyện Đồ Tể đẩy nhanh tốc độ cho Giang Dịch Dịch đổi nhà tù thì bọn họ vẫn nắm rất rõ ràng.
Lâm Dị đi bên cạnh Giang Dịch Dịch nói: “Đại khái Kẻ Điên có thể được giữ lại.”
Anh ta chợt dừng bước, quay đầu nhìn Giang Dịch Dịch đang thong thả tản bộ: “Nhưng nếu cậu xuống tầng ba, dã thú mất đi người cầm cương thì cũng không ở lại tầng hai lâu được.”
“Cứ luôn cảm thấy chúng ta đang làm chuyện vô ích.” Lâm Dị nhìn Độc Lang đã xoá lệnh biệt giam đang ngồi hóng gió: “Bất luận thế nào, bọn họ vẫn được như ý nguyện.”
Giang Dịch Dịch dừng bước: “Anh nhiều chuyện quá!”
“Tôi đang vì ai hả?” Lâm Dị trợn trắng mắt, nói sang chuyện khác: “Đồ Tể đã gửi đơn rồi, chuyện xét duyệt phỏng chừng chỉ trong nay mai… Nói cách khác, thời gian cậu ở lại tầng hai không còn lâu nữa, vẫn chưa chịu ra tay à?”
“Ra tay gì?” Giang Dịch Dịch hỏi.
“Độc Lang.” Lâm Dị ra hiệu về phía Độc Lang.
“Tôi thấy anh đang hiểu sai về tôi rồi.” Giang Dịch Dịch theo tầm mắt Lâm Dị, nhìn về phía Độc Lang.
Độc Lang đang chạy bộ đột nhiên ngẩng đầu, chuẩn xác bắt được ánh mắt của cậu, gã ta nhếch miệng với Giang Dịch Dịch, lộ ra vài phần khiêu khích.
“Đúng là không sợ chết mà.” Lâm Dị cảm thán: “Cậu tính giết gã thế nào?”
Giang Dịch Dịch quay đầu đánh giá Lâm Dị: “Anh chờ mong lắm à?”
“Không, nói chính xác là tôi rất tò mò về phương pháp cậu dùng thôi.” Lâm Dị hạ giọng: “Bác Sĩ, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu chưa từng động thủ giết người ở Tinh Ngục?”
Giang Dịch Dịch liếc anh ta.
“Chỉ có cái chết do Bác Sĩ tự tay tạo thành, tôi mới có thể đánh giá được rốt cuộc Bác Sĩ là loại biến thái nào.”
Con ngươi Lâm Dị chăm chú nhìn sâu vào Giang Dịch Dịch, tựa như đang nhìn vấn đề khó giải quyết: “Bác Sĩ cho tôi thấy rất nhiều điểm mâu thuẫn đặc biệt trong tính cách, khiến tôi không thể hiểu được dáng vẻ thật sự của Bác Sĩ.”
“Bác Sĩ, cậu che giấu quá sâu, lâu lâu cũng nên vì người quan sát cậu một chút, lộ ra ít bí mật giấu nơi sâu nhất chứ nhỉ?”
Giang Dịch Dịch im lặng hai giây, cảm giác Lâm Dị hình như không giống ngày thường…
Lâm Dị không thấy vậy, anh ta đã xem qua hồ sơ Giang Dịch Dịch, cũng vô số lần phân tích hành vi sau khi vào tù của Giang Dịch Dịch, muốn xây dựng nhân cách phạm tội của Giang dịch Dịch, nhưng mỗi lần đều là – mâu thuẫn! Mâu thuẫn! Mâu thuẫn!
Thậm chí anh ta còn đưa ra kết luận không thể tưởng tượng nổi, Giang Dịch Dịch là người tốt. Điều này chứng minh, Giang Dịch Dịch ngụy trang không chút kẽ hở.
Giang Dịch Dịch không-chút-kẽ-hở, lúc này đang cân nhắc đến khả năng Lâm Dị là biến thái, thế mà mặt không đổi sắc nói ra mấy lời kỳ lạ như vậy, phải chăng mình đã xem nhẹ anh ta rồi, bị dáng vẻ trước kia của anh ta che mắt nên cho rằng anh ta là một cảnh sát tốt?
Giang Dịch Dịch tiện tay dán cho Lâm Dị nhãn dán người kỳ lạ, quay đầu nhìn Độc Lang đang chạy bộ trên sân thể dục.
“Tôi không giết người.” Cậu lặp lại lần nữa.
Lâm Dị nhướng mày, cũng không tiếp tục nhây mà lùi một bước: “Vậy Bác Sĩ định xử lý gã thế nào?”
Giang Dịch Dịch đan hai tay vào nhau, đặt ở dưới cằm suy nghĩ vài giây, nhỏ giọng lầm bầm: “Chắc là sẽ rất đặc sắc.”
Tuy không nên lắm, nhưng tính từ này của Giang Dịch Dịch khiến Lâm Dị vô cùng mong chờ, tựa như diễn viên bậc thầy sắp lên sân khấu vậy, mà bọn họ là những khán giả may mắn. Cực kỳ may mắn.
“Đúng rồi, anh từng đi gặp bác sĩ chưa?” Suy nghĩ của Giang Dịch Dịch nhanh chóng rời khỏi người Độc Lang, từ khi ghim nhãn dán kẻ địch lên người gã thì đối phương đã không còn ý nghĩa khác với cậu.
“Bác sĩ?” Lâm Dị ngập ngừng hai giây vì câu hỏi đột ngột này.
“Trạng thái tinh thần của anh không đúng lắm, tốt nhất là nên đi khám bác sĩ tâm lý.” Giang Dịch Dịch liếc Lâm Dị: “Tuy tôi rất vui khi được cố vấn tâm lý cho anh, nhưng tôi nghĩ chắc anh không muốn thành bệnh nhân của tôi đâu.”
“Tôi?” Lâm Dị chỉ bản thân: “Trạng thái tinh thần không đúng?” Anh ta theo bản năng phản bác: “Tôi thấy bản thân không có vấn đề.”
Vẻ mặt Giang Dịch Dịch khó đoán nhìn anh ta chăm chú: “Chỉ là một đề nghị hữu hảo mà thôi, anh có thể lựa chọn cự tuyệt.”
Lâm Dị đổi sắc mặt, miễn cưỡng nói một câu: “Tôi sẽ suy nghĩ.”
“Đừng giấu bệnh sợ thầy, bởi vì có vài bệnh…” Giang Dịch Dịch vỗ vai Lâm Dị: “Càng kéo dài thì sẽ không trị khỏi được.”
Rõ ràng chỉ là cuộc nói chuyện bình thường, nhưng không biết vì sao lòng bàn tay Lâm Dị chảy đầy mồ hôi, còi báo động nguy hiểm không ngừng kêu, nhắc nhở anh ta đã bỏ qua điều gì đó.
Giang Dịch Dịch bỏ tay xuống, ngó sang Độc Lang đang chạy tàn tàn. Độc Lang cũng nhìn lại cậu, nhếch miệng lần nữa.
Đúng là đầy sức sống.
Giang Dịch Dịch thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ.
*
Nhà ăn, giờ cơm trưa.
Vì tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy ngày nay Kẻ Điên bị cưỡng chế ở lại phòng bệnh nên Giang Dịch Dịch một mình chiếm lấy cả cái bàn.
Đương nhiên cũng không ai có ý kiến về việc này.
Giang Dịch Dịch vẫn ăn cơm rất nhanh, khi cậu buông đũa, vừa quay đầu đã thấy Độc Lang bê đĩa cơm đi về phía cậu.
Tầm mắt Giang Dịch Dịch dừng trên người gã ta.
Độc Lang không dừng bước, quay đầu nhìn Giang Dịch Dịch.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Độc Lang lại lộ ra nụ cười xán lạn.
Giang Dịch Dịch cũng cười với gã, một nụ cười bình tĩnh thậm chí còn có vài phần ôn hòa.
Cơ mặt Độc Lang không khống chế được mà giật hai cái, dừng bước, cách một khoảng cách đối diện với Giang Dịch Dịch.
“Đứng đó làm gì? Đi ăn cơm mau.” Cai ngục đứng bên cạnh chặn ánh mắt bọn họ, quát Độc Lang.
Huyệt thái dương của Độc Lang giật nảy.
“Độc Lang! Đi ăn cơm!” Cai ngục lớn giọng.
Độc Lang không nhìn nữa, trở lại vị trí rồi vùi đầu im lặng ăn hết cơm.
“Sao vậy?” Lâm Dị xem Độc Lang đang bị Giang Dịch Dịch nhìn chằm chằm: “Ăn xong rồi chưa? Vậy chúng ta về nhé?”
“Từ từ.” Giang Dịch Dịch thấy Độc Lang đang thồn cơm, nói: “Tôi đợi gã.”
Lâm Dị dòm Độc Lang, chợt phản ứng: “Hôm nay? Bây giờ?”
“Thời gian đâu chờ đợi ai.” Giang Dịch Dịch cảm thán.
“Ở đây nhiều người quá.” Lâm Dị theo bản năng phàn nàn hoàn cảnh: “Hơn nữa, gần đây Đồ Tể còn đặc biệt tăng cường an ninh…”
Độc Lang buông đũa, quay đầu nhìn Giang Dịch Dịch.
Giang Dịch Dịch lại cười với gã ta, ôn hòa mà bình tĩnh.
Độc Lang đối diện với cậu vài giây, rốt cuộc không nhịn được nữa mà đứng dậy.
“Độc Lang!” Tiếng quát của cai ngục vừa vang lên, Độc Lang đã lao về vị trí của Giang Dịch Dịch.
Tiếng gió sắc bén vang lên. Đám phạm nhân thuần thục trốn qua một bên, yên lặng quan sát bọn họ.
Cai ngục theo sau Độc Lang, muốn ngăn cản gã nhưng Độc Lang hành động cực nhanh, gần như vừa đứng dậy lao qua đã tới mục tiêu của mình.
Giang Dịch Dịch vươn tay, lưng Lâm Dị chợt lạnh, phát hiện giao phẫu thuật vốn được chuẩn bị để cậu làm phẫu thuật đã bị rút mất.
Độc Lang trực tiếp đấm qua, dưới chân chưa từng ngừng lại, vừa ra tay đã là sát chiêu.
Dao giải phẫu trên tay Giang Dịch Dịch tạo thành một độ cong xinh đẹp, bình tĩnh một cách bất ngờ, bản giải phẫu hiện ra trước mặt cậu, đánh dấu các điểm dày đặc trên người Độc Lang. Đối với Giang Dịch Dịch mà nói đây không phải trận đánh nhau, mà là một cuộc… phẫu thuật long trọng.
Dao phẫu thuật lập tức cắm vào xé rách làn da, khi máu tươi đầm đìa phụt ra, nhẹ nhàng xẹt qua điểm đánh dấu màu đỏ [Một khi bị công kích, tay trái không thể khống chế].
Độc Lang đang lao tới thì đột ngột ngừng ngang nhưng khí thế chưa cạn, tiếp tục phóng về phía mục tiêu. Cai ngục chạy đến nhưng chỉ đứng yên nhìn chăm chú động tác của Giang Dịch Dịch, cậu đang dùng cơ thể người để vẽ tranh sơn dầu, hai bên đưa mắt nhìn nhau.
Hiện trường rơi vào im lặng.
Độc Lang thử giãy giụa nhưng gã không thể khống chế được cơ thể mình, tựa như mỗi một đoạn xương khối cơ đều phản bội gã, sức lực và máu tươi đều chảy cạn kèm theo sự sống. Tử vong và bóng tối như đang cận kề.
Chẳng qua gã không sợ chết, cái gã sợ nhất lúc này chính là người trước mắt.
Thứ đáng sợ hơn cả tử vong, chính là sự sống.
Sự sống ở trong tay Giang Dịch Dịch.
Thời gian Giang Dịch Dịch phẫu thuật luôn rất ngắn, lần này cũng không ngoại lệ, huống chi lần phẫu thuật này ngoài lúc đầu gặp khó khăn lúc cản bệnh nhân lại, thì chẳng còn khó khăn nào khác. Cho nên rất nhanh, Giang Dịch Dịch đã hoàn thành tác phẩm nghệ thuật của mình.
Cậu rút dao về.
Ở hiện trường, có người hút sâu một hơi phá vỡ sự im lặng.
“Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!”
Đám cai ngục vội chạy lên đỡ lấy Độc Lang.
Giang Dịch Dịch nhìn Độc Lang máu tươi đầm đìa, lắc đầu, đưa dao phẫu thuật dính đầy máu tươi trả lại cho Lâm Dị.
Lâm Dị hơi giật mình nhận dao phẫu thuật, hỏi một câu mà mọi người đều muốn hỏi: “Gã ta còn sống không?”
“Đương nhiên còn sống.” Giang Dịch Dịch bật cười vì câu hỏi ngu này: “Giết người thì sẽ bị phạt đó.”
“Cậu làm vậy… chẳng lẽ không bị phạt sao?” Hơn nữa, trông có khác gì giết người chứ?
Lâm Dị nhìn Độc Lang cả người đầy máu, từ đầu tới chân đều là vết thương, không khá hơn cái thi thể bao nhiêu.
“Đương nhiên là không.” Giang Dịch Dịch lùi về sau một bước, liếc nhìn vết thương, bình tĩnh nói: “Tổng cộng mười tám vết dao, mỗi một vết không sâu quá 6mm, không nguy hiểm tới tính mạng, năng lực hoạt động bị mất không quá 1/3, cho dù là quan tòa khắc nghiệt nhất cũng chỉ có thể đưa ra kết luận là vết thương nhẹ.”
Lâm Dị theo bản năng lùi về sau, giữ khoảng cách với Giang Dịch Dịch.
“Hơn nữa tôi là bị động phòng thủ, đối phương chủ động tấn công, gã ta nhào về tôi hung tàn ác ý như vậy tôi phòng vệ chính đáng mà thôi.”
“Cho nên, ý của cậu là…” Lâm Dị chỉ Độc Lang sắp thành quả hồ lô máu: “Gã chỉ bị thương nhẹ?”
“Chính xác.” Giang Dịch Dịch quay đầu cười với gã: “Nên nhớ, tôi là bác sĩ.”
Trái cổ Lâm Dị trượt lên xuống, quay đầu nhìn Độc Lang.
Giống như lời Giang Dịch Dịch nói, Độc Lang không hề mất ý thức, gã rất tỉnh táo, thậm chí khả năng ngôn ngữ cũng không bị ảnh hưởng, nhưng dáng vẻ Độc Lang thoạt nhìn không giống như không có chuyện gì.
Gã ta ngậm chặt miệng, cả người không tự chủ mà run rẩy, mồ hôi lạnh cùng máu tươi chảy ra ngoài, nhìn sao cũng không giống chỉ bị thương nhẹ. Làm gì còn dáng vẻ không sợ chết khiêu khích Giang Dịch Dịch trước đó.
*
[Độc Lang]
Gần đây Độc Lang rất phiền, vì ánh mắt của tên nào đó khiến gã vô cùng bực bội.
Thằng đó tên gì nhỉ?
Bác Sĩ?
Đã là thời đại nào rồi còn dùng cái biệt danh quê mùa này, đúng là…
Độc Lang nhìn về sau, Bác Sĩ quả nhiên đang nhìn gã chằm chằm, mắt đối mắt, nó lộ ra nụ cười mà gần đây ngày nào gã cũng thấy.
Nụ cười đáng chết, đáng ghét.
Thật muốn giết nó, khiến nó không thể dùng đôi mắt kia nhìn mình, khiến nó không thể cười như thế nữa, khiến nó… hoàn toàn biến mất.
Sức nhẫn nại của Độc Lang rất cao, gã có thể vì tìm một cơ hội ra tay thích hợp mà kiên nhẫn đợi mấy ngày, nhưng trước mặt Giang Dịch Dịch, những điều này trở nên vô cùng yếu ớt.
Trình độ tri thức của Độc Lang không cao, nên chẳng thể lý giải bản thân vì sao lại nôn nóng, vì sao lại… sợ hãi.
Đúng vậy, gã đang sợ hãi, mỗi khi Giang Dịch Dịch nhìn gã chăm chú, mỗi khi Giang Dịch Dịch cười với gã, ẩn sâu trong nôn nóng chính là sợ hãi.
Sợ hãi khiến vài người trở nên nhát gan, nhưng cũng sẽ khiến vài người trở nên bạo dạn. Cái loại cảm giác bị kẻ săn mồi nhìn chằm chằm, cảm giác bóng tối chết chóc không thể tan biến, từng chút từng chút cắn nuốt sự nhẫn nại của Độc Lang.
Gã phải làm gì đó.
Độc Lang cố gắng nói với bản thân phải kiên nhẫn, nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt đối phương lần nữa, gã cuối cùng hoàn toàn sụp đổ.
Nó thực sự rất chướng mắt, mình muốn giết nó! Giết nó!
Độc Lang đứng dậy, mang theo sợ hãi ẩn sâu dưới đáy lòng, vung nắm đấm về phía Giang Dịch Dịch.
Đây là lựa chọn sai lầm.
Gã vì việc này mà trả một cái giá cực lớn.
Sự lo lắng của gã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi bao phủ vô cùng rõ ràng.
Gã không sợ chết, từ lần đầu giết người gã đã làm tốt chuẩn bị đối mặt với cái chết. Nhưng có dũng khí đối diện với cái chết, không có nghĩa gã không biết sợ.
Mà nó hoàn toàn ngược lại, điều này chứng minh thứ gã sợ hãi còn đáng sợ hơn cả cái chết.
_________________
Hết chương thứ mười lăm