Nghe thấy tin thức, người phản ứng kịch liệt nhất chính là Rắn Hoa. Gã nhìn Bốn Mắt, ngữ điệu trào phúng, cười nhạo hỏi: “Anh Hổ bị đám đàn em đánh gãy tay?”
Địa điểm lao động của bọn họ không giống nhau, Rắn Hoa, Kẻ Giết Người và Lâu La Nhỏ làm ở nhà kính trồng hoa, cả bọn nghe được tin tức này từ miệng Bốn Mắt.
Bốn Mắt cúi đầu tập trung chà bồn cầu.
“Dù cho Anh Hổ là tên côn đồ.” Rắn Hoa nhìn chằm chằm Bốn Mắt: “Thì cũng là đại ca của tụi nó.”
Chưa nói đến sau lưng Anh Hổ còn có Niên La Hội, cho tụi nó trăm lá gan cũng không dám láo với đàn anh, đánh gãy tay của đại ca, theo quy củ của Niên La Hội thì sẽ bị đâm ba lỗ trên cơ thể.
Kẻ Giết Người thấy Bốn Mắt còn nhúc nhát hơn cả ngày thường, ánh mắt như kẻ ngoài cuộc nhìn Giang Dịch Dịch.
Giang Dịch Dịch lật sách, cảm nhận được tầm mắt của gã, ngẩng đầu nhìn qua.
Giây phút chạm mắt thì Kẻ Giết Người ngó chỗ khác.
Ánh mắt của Giang Dịch Dịch khi nhìn người khác rất kỳ lạ, không phải nhìn “Kẻ Giết Người” mà giống như đang đánh giá một vật bài trí. Điều này khiến Kẻ Giết Người vô thức không dám chạm mắt với cậu.
Giang Dịch Dịch nhìn đường vân giải phẫu hiện trên người Kẻ Giết Người, một loại cảm giác nóng lòng muốn thử chợt nảy sinh, cậu kiềm chế bản thân, ánh mắt rơi xuống chữ cái không thể đọc nổi trên sách, suy nghĩ làm sao để giải quyết rắc rối tiếp theo đây, không ngoài dự liệu, chuyện của Anh Hổ ầm ĩ lớn rồi.
Vậy nên Anh Hổ là cố ý hay trí thông minh không đủ? Điều này rất đáng để suy ngẫm. Vế trước hẳn là đối phương ôm hận với mình, còn vế sau chỉ chứng minh một đạo lý, đầu óc của côn đồ đều không dùng được.
Rắn Hoa đợi một lúc không nghe thấy câu trả lời của Bốn Mắt, tức giận đứng dậy vào phòng vệ sinh, một tay túm lấy Bốn Mắt, ánh mắt hung ác, cọc cằn mắng: “Bốn Mắt, gan cậu phình lên rồi phải không?”
Bốn Mắt bị gã túm như gà con, do dự mở miệng: “Những gì tôi thấy đều nói cho anh rồi, còn chuyện khác tôi không biết.”
Rắn Hoa vỗ mặt cậu ta, quan sát biểu cảm sợ sệt của cậu ta vài giây, bỗng nhiên dùng sức tát một cái.
Kính mắt lệch qua một bên, mặt của Bốn Mắt lập tức hiện vết sưng đỏ.
Lâu La Nhỏ ngồi xem náo nhiệt, vui sướng khi người gặp họa: “Rắn Hoa, anh bớt nóng, đừng đánh mặt nó, để ông Trương thấy lại bị biệt giam đó.”
Rắn Hoa cười lạnh, trở tay vỗ một bên mặt khác của Bốn Mắt: “Bốn Mắt, cậu nói lại lần nữa xem?”
“Tôi thực sự không biết gì hết mà.” Bốn Mắt lí nhí đáp.
“Được, giỏi lắm.” Rắn Hoa buông tay.
Bốn Mắt ngã trên đất, vẻ mặt đau đớn. Rắn Hoa bước tới hung hăng đạp cậu ta thêm hai cú.
“Được rồi.” Kẻ Giết Người thấy Bốn Mắt khổ sở ôm bụng, quát Rắn Hoa: “Cậu tức giận với nó làm gì? Chẳng phải chính chủ đang ở đây sao? Hỏi thẳng đi.”
Chân Rắn Hoa không ngừng lại, ánh mắt dừng trên người Giang Dịch Dịch đang bình tĩnh đọc sách rồi mau chóng rời đi, chuyển qua Kẻ Giết Người, trong mắt lộ rõ sự thô bạo.
“Ánh mắt đó là sao?” Kẻ Giết Người đứng lên, tuổi của gã có chút lớn, từ trước tới nay luôn cười tủm tỉm, lúc này tức giận, khí thế hung ác bỗng chốc lộ ra: “Cậu chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, giờ thấy tôi lớn tuổi răng nanh rụng hết nên muốn thử sức phải không?”
Lâu La Nhỏ bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Rắn Hoa, anh nghĩ sao mà làm vậy thế? Nếu muốn báo thù cho đại ca của anh thì đừng phí công nữa, chẳng phải người ở đây rồi sao?”
Gã nhìn Giang Dịch Dịch tách khỏi hiện trường đầy thuốc súng, tiếp tục nói: “Nếu muốn đổi đại ca khác thì giờ còn kịp đó.”
“Tóm lại, chẳng phải người đang ở đây sao?” Lâu La Nhỏ cười nhếch mép: “Anh cứ vòng vèo như vậy làm gì, gan bị héo rồi à?”
Rắn Hoa không nói tiếng nào, bắt đầu đấu tranh tâm lý.
Giang Dịch Dịch gập sách lại, nói: “Đừng đánh nữa.”
Căn phòng tràn ngập mùi thuốc súng bỗng chốc tiêu tán, Rắn Hoa không đá Bốn Mắt nữa, Lâu La Nhỏ đang cợt nhả lập tức nghiêm túc nịnh nọt, Kẻ Giết Người căng thẳng nheo mắt, cảnh giác quay đầu nhìn Giang Dịch Dịch.
Giang Dịch Dịch đứng dậy, đi về phía Rắn Hoa.
Rắn Hoa nuốt nước bọt, hơi lùi về phía sau nhìn Bốn Mắt cuộn tròn trên đất, vết thương trên người Bốn Mắt bị quần áo che lấp, vẻ mặt nhăm nhúm vì đau đớn.
Rắn Hoa ngó sang Kẻ Giết Người.
Kẻ Giết Người nhìn Giang Dịch Dịch không rời mắt.
Tiếng bước chân vững vàng của Giang Dịch Dịch nện vào lòng Rắn Hoa, thần kinh gã không tự chủ được mà căng thẳng, tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên.
Giang Dịch Dịch dừng bước, vươn tay…
“Rầm.”
Rắn Hoa lùi nhanh về sau, đụng vào giá đồ trong phòng vệ sinh, đồ đạc rơi xuống đất tạo ra âm thanh lớn.
Giang Dịch Dịch vén quần áo Bốn Mắt lên nhìn vết máu bầm trên bụng, chưa nhìn kĩ đã nghe thấy tiếng ồn, cậu quay đầu nhìn Rắn Hoa.
Động tác đứng dậy của Rắn Hoa thoáng dừng.
“Xuống tay không biết nặng nhẹ.” Giang Dịch Dịch đè bụng Bốn Mắt, nghe thấy tiếng rên nhẹ, bất mãn nói: “Thiếu chút nữa là đánh chết cậu ấy rồi.”
Rắn Hoa dựa vào tường, bàn tay nắm chặt khẽ run, không nói tiếng nào.
Giang Dịch Dịch không để ý tới gã. Cậu đang nghiên cứu bản giải phẫu trên người Bốn Mắt, tự an ủi bản thân vì mình là bác sĩ ngoại khoa. Thế nhưng vết thương của Bốn Mắt không thuộc về khoa ngoại.
Thật là làm người ta tiếc nuối mà.
“Gọi cai ngục, đưa cậu ấy tới phòng y tế.” Giang Dịch Dịch đứng dậy duỗi eo, Lâu La Nhỏ vội đưa khăn mặt nóng hầm hập cho Giang Dịch Dịch.
Giang Dịch Dịch vừa lau tay vừa liếc Rắn Hoa.
Rắn Hoa dựa vào tường, không còn đường lui.
“Lần sau đừng manh động như vậy.” Giang Dịch Dịch trả khăn cho Lâu La Nhỏ: “Cứ trực tiếp hỏi tôi là được.”
Trái cổ Rắn Hoa lên xuống, bàn tay siết chặt thả ra rồi lại siết chặt, hồi lâu mới nói: “Không sao, giờ tôi không muốn biết nữa.”
Giang Dịch Dịch đánh giá gã, cảm giác suy nghĩ đối phương thay đổi thật nhanh, hơn nữa giờ trông gã có vẻ rất sợ hãi.
Đúng ra những người ở đây nên sợ gã mới phải chứ nhỉ? Thiếu chút nữa là gã đạp chết người rồi, vậy mà còn ra vẻ người bị hại?
Giang Dịch Dịch lắc đầu.
Toàn thân Rắn Hoa run rẩy, nếu không phải đang dựa vào tường thì đã ngã xuống đất rồi.
Nhưng việc này không liên quan tới cậu, Giang Dịch Dịch không nhìn Rắn Hoa nữa, nói với Lâu La Nhỏ: “Gọi cai ngục tới xử lý đi.”
“Dạ, đại ca.” Lâu La Nhỏ ló ra cửa sổ, lớn tiếng gọi cai ngục.
Trương Chính chạy tới, thấy Bốn Mắt nằm trên đất thì vội mở cửa vào.
“Đứng dựa vào tường hết cho tôi! Chuyện gì thế này?” Trương Chính nhìn Giang Dịch Dịch, sau đó hất mặt về phía Kẻ Giết Người: “Kẻ Giết Người, ông nói xem.”
“Tôi đưa Bốn Mắt tới phòng y tế.” Một cai ngục khác ôm Bốn Mắt lên, vội rời khỏi phòng giam.
“Rắn Hoa cãi nhau với Bốn Mắt, đạp cậu ta vài cái.”
“Lúc đánh nhau vì sao không gọi cai ngục?”
Kẻ Giết Người nhìn Rắn Hoa.
Rắn Hoa giơ tay: “Báo cáo, là tôi không cho họ gọi cai ngục.”
“Cậu đánh người ta à?”
Trương Chính liếc sang Giang Dịch Dịch.
Rắn Hoa: “Là tôi.”
“Không ai chỉ huy sao?”
“Không.”
“Sao lại đánh cậu ta?”
“Ngứa mắt.”
Trương Chính cẩn thận quan sát Rắn Hoa vài giây, đột nhiên tới đứng trước mặt Giang Dịch Dịch.
“2091!” Gã nhìn chằm chằm Giang Dịch Dịch: “Buổi trưa cậu làm gì trong kho hàng xưởng gỗ?”
Giang Dịch Dịch: “Anh Hổ gọi tôi đến nói chuyện.”
“Vết thương ở tay của Anh Hổ có phải do cậu làm không?”
Giang Dịch Dịch nghiêng đầu, bình tĩnh phủ nhận: “Không phải.”
Trương Chính lập tức nổi giận: “Không phải cậu thì còn ai?”
Giang Dịch Dịch hỏi vặn lại: “Anh Hổ nói là tôi làm à?”
Trương Chính im lặng hai giây, ra hiệu cho cai ngục phía sau: “Soát người.”
Cai ngục đó hơi do dự.
Lâu La Nhỏ giơ tay: “Báo cáo, cai ngục Trương, việc này không hợp với trình tự, bọn tôi có quyền tố anh xâm phạm quyền riêng tư công dân và nhân quyền.”
Trương Chính lườm Lâu La Nhỏ, rồi gằn từng chữ với Giang Dịch Dịch: “Lần đề cử phần tử nguy hiểm này, tôi sẽ đề cử cậu.”
Hả?
Đó là cái gì?
“Loại người như cậu, không nên ở lại tầng một!” Trương Chính nhìn quanh một lượt, Lâu La Nhỏ, Kẻ Giết Người đều cúi đầu tránh ánh mắt gã.
“Trên tay Anh Hổ có vết dao rạch và vết khâu…” Trương Chính vẫn chưa từ bỏ: “Hiện giờ bọn họ chưa khai tên cậu ra, tôi cũng muốn xem bọn họ chịu đựng được bao lâu.”
“Một khi xác định cậu tàng trữ vật cấm, còn ác ý đả thương người…” Trương Chính đẩy vai Giang Dịch Dịch: “Thì không có lý do gì mà không đá cậu sang tầng khác.”
Giang Dịch Dịch bật cười, cậu phát hiện người ở đây rất thích đe dọa, mà hành động lại quá mức ôn hòa.
Ôn hòa tới nổi khiến cậu có cảm giác, bản thân có thể hoành hành ngang ngược.
Nụ cười của Giang Dịch Dịch không nghi ngờ chính là sự trào phúng lớn nhất, vẻ mặt Trương Chính khó coi bỏ tay xuống, nghĩ không ra sự tự tin của đối phương rốt cuộc đến từ đâu.
Cậu ta dựa vào điều gì mà chắc chắn đám Anh Hổ sẽ bao che cho mình?
“Dẫn Rắn Hoa đi, đánh nhau ẩu đả, tội nghiêm trọng, cấm túc ba ngày.” Trương Chính liếc cảnh cáo Lâu La Nhỏ, dẫn nhóm cai ngục rời khỏi phòng giam.
Cai ngục đi cuối cùng trước lúc đóng cửa còn quay đầu dòm Giang Dịch Dịch.
Giang Dịch Dịch khom lưng lụm cuốn sách như cảm nhận được, cũng ngước lên nhìn anh ta.
Là cai ngục đẹp trai kia.
Giang Dịch Dịch nhướng mày.
“Tôi. Thấy. Rồi.” Cai ngục đưa lưng về phía camera giám sát, dùng khẩu hình nói với Giang Dịch Dịch, ánh mắt lướt qua tay cậu.
Cửa phòng giam đóng lại.
Thấy rồi?
Tay Giang Dịch Dịch hơi run, ngơ ngác nhìn lưỡi dao mỏng ở ngón tay, thứ này ở trên tay mình từ lúc nào?
Đây là bản năng khi lâm vào nguy hiểm, dù não chưa ra lệnh nhưng thân thể đã phản ứng trước rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể phản kích kẻ thù. Giang Dịch Dịch thu lưỡi dao vào, lần nữa tự hỏi phải chăng nhân vật ngẫu nhiên này đang che giấu thân phận gì đó?
Dù cân nhắc ở phương diện nào thì thân phận nhân vật ngẫu nhiên này cũng rất khả nghi. Nhưng trong trí nhớ của cậu không có chi tiết gì lạ cả, theo như trí nhớ, đây chỉ là một bác sĩ ngoại khoa bình thường, không học vấn không nghề nghiệp.
Vậy vấn đề nằm ở nhân vật? Hay là ở cậu?
Giang Dịch Dịch phủ định suy nghĩ này, ném sự ngờ vực vô căn cứ đó ra sau đầu.
Hết chương thứ năm