Trang Nghiêm không có biện pháp, kéo Tiểu Câu vào một phòng trống bên cạnh.
“Em uống rượu à!” Trang Nghiêm trừng mắt nhìn Tiểu Câu.
Nhóc lừa không để ý đến hắn, dứt khoát vứt luôn chiếc giày còn lại, sau đó bắt chéo hai chân ngã vào ghế sô pha.
“Thúi lắm, không nói được gì à!” Trang thiếu gia bị chọc tức, đi tới đạp cậu một cái.
Dứt khoát trở mình, mặt úp vào sô pha, Tiểu Câu nhắm mắt lại.
Mệt mỏi, thực mệt mỏi. Vốn đã bị thương, uống chút rượu lại không nghỉ ngơi tốt, hỗn loạn trong đầu càng có vẻ trầm trọng.
Lại đạp thêm một cái,“phanh” một tiếng, Trang Nghiêm mở cửa ra ngoài, tiếng ồn ào cũng mơ hồ tràn vào.
Tiểu Câu giữa lúc nửa mê nửa tỉnh lầm bầm nói : “Đũng quần của ông mày không phải lưng ngựa, mẹ nó, bộ tưởng ai muốn cưỡi là cưỡi sao …”
Ngủ không yên ổn, trong mộng hình như có tiếng đánh nhau, toàn thân giống như đang ở trên một con thuyền lắc lư, nửa ở trong nước nửa ở trong lửa, sau đó hết thảy lại yên tĩnh trở lại.
Đến khi mở to mắt, người đã nằm trên giường khách sạn.
Một bàn tay lớn đang vuốt trán mình, mở mắt ra thấy Trang Nghiêm đang nằm bên cạnh.
“Tiểu tổ tông của tôi ơi, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!?” Thuận tay cầm lấy viên thuốc và cốc nước “Mau uống đi.”
Thấy Tiểu Câu còn đang sững sờ, khẽ nhéo mặt của cậu.
“Đêm qua em phát sốt, lăn qua lăn lại khiến anh mệt muốn chết. Nhất là lúc cho em uống thuốc, quậy muốn chết!”
Tiểu Câu nhận cốc nước, ngoan ngoãn uống thuốc. Trang Nghiêm thấy Tiểu Câu uống thuốc xong liền chui vào chăn thở phì phò. Tác dụng của thuốc phát tác, Tiểu Câu cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ thẳng một giấc đến buổi trưa. Trang Nghiêm kêu phục vụ mang thức ăn lên phòng.
Một xe đẩy thức ăn được mang vào phòng, toàn bộ đều là món ăn làm từ heo, là những món Tiểu Câu thích ăn. Tiểu Câu vươn tay cầm một cái giò heo bắt đầu gặm, cắn một miếng đã tiêu diệt xong nửa cái. Trang Nghiêm cũng bị cái đói lừa gạt, học theo Tiểu Câu lấy tay cầm móng heo gặm, ăn một bữa cơm chẳng khác gì chiến tranh.
Chờ ăn no xong, Tiểu Câu mới nhớ tới chuyện bậy bạ tối hôm qua. Người đáng ra phải tức giận là Trang Nghiêm ngay cả hỏi cũng không hỏi.
Hắn không hỏi, Tiểu Câu cũng không nói.
Miệng phải dùng để ăn, dùng để hát, nhắc tới tên rác rưởi kia cậu còn ngại bẩn mồm.
Hơn nữa nói ra thì làm được gì? Hắn sẽ vì mình mà trở mặt với bạn bè sao!
Tiểu Câu muốn về nhà, cậu không muốn ở cùng Trang Nghiêm nữa.
Ở cùng Trang Nghiêm rất thú vị, còn có rất nhiều cảm giác mới mẻ. Cậu còn quá nhỏ, thấy quá ít, nhưng trực giác nói cho cậu biết cùng với vị thiếu gia thành phố này ở chung một chỗ sẽ không có kết quả tốt.
Cậu cần phải nói, chúng ta sau này đừng ở chung một chỗ nữa, chia tay ở đây thôi, nhưng rồi lại không nỡ.
Bản thân còn đang mâu thuẫn, Trang Nghiêm đã rửa mặt, tinh thần vô cùng phấn chấn thu xếp chuyến đi dạo phố mua đồ.
Hai người rời phòng đi vào đại sảnh, Trang Nghiêm đi tới quầy tiếp tân trả phòng. Tiểu Câu một mình đi bộ trước cửa khách sạn. Từ xa đã thấy “lông mày nhỏ” lắc mông đi tới.
Tiểu Câu xoay người giả vờ nghiên cứu mấy cánh cửa, đáng tiếc vẫn bị “lông mày nhỏ” nhận ra.
“Hây, lại gặp cậu.” Lông mày nhỏ nháy mắt một cái, giống như cậu ta quen thân với Tiểu Câu vậy.
Tiểu Câu quay đầu sang chỗ khác. Lông mày nhỏ sẽ không để ý, nói tiếp : “Cậu em giỏi thật đó! Ngay cả Trang đại thiếu gia mà cũng nắm được, vì cậu mà trở mặt với họ Lý!”
Muốn đùa gì đây, ngày hôm qua còn một tiếng “thân ái”, hôm nay đã biến thành “họ Lý”.
Mà khoan đã, cái gì trở mặt cơ?
“Hôm qua không phải tôi đánh tên đó sao?”
Lông mày nhỏ thấy Tiểu Câu đáp lời, càng hào hứng kể : “Hai chân của cậu thì tính cái gì! Lúc sau Trang Nghiêm quay lại, họ Lý còn hùng hùng hổ hổ mở miệng bảo Trang Nghiêm đem cậu cho gã, gã muốn chơi chết cậu. Lúc ấy tôi thật sự đã nghĩ, số cậu thật thảm, vào tay họ Lý không chết cũng bị lột da. Đám người bọn họ trước kia thường xuyên đổi người cho nhau, tôi đã nhìn quen rồi, nhưng ai ngờ Trang đại thiếu gia khắc trước còn mìm cười, khắc sau đã đè họ Lý xuống đất đánh cho một trận. Chúng tôi dám kéo Trang đại thiếu gia sao? Cứ trưng mắt ra nhìn, chờ đến khi đại thiếu gia hết giận, họ Lý ngay cả hừ cũng hừ không được ……”
Trong lòng Tiểu Câu như bị nổ tung, uất ức đè nặng trong lòng nháy mắt tan thành mây khói.
Hiểu rồi!
Cậu rốt cuộc đã biết bản thân muốn gì! Cậu không muốn mình giống như mèo hoang kia, cậu muốn trong lòng Trang Nghiêm chỉ có mình! Chỉ cần trong lòng anh ấy có cậu, mặc kệ là chuyện gì cậu cũng không quan tâm, cậu có thể yên tâm ở bên cạnh Trang Nghiêm.
Lông mày nhỏ vẫn tiếp tục văng nước bọt nói : “…. Đồ nhà quê cậu không biết gặp vận gì, có thể nắm bắt Trang đại thiếu gia, tôi chưa từng thấy anh ta để ý đến ai. Mau tranh thủ lúc anh ta chưa gặp người mới kiếm nhiều một chút … “
Tiểu Câu không có lòng dạ nào nghe cậu ta nói, trong lòng chỉ cảm thấy ngọt ngào, cười ngây ngốc.
Lông mày nhỏ nhìn cậu như vậy lại thở dài.
Vừa vặn Trang Nghiêm đi tới. Lông mày nhỏ thấy hắn như chuột thấy mèo, rụt cổ vào khách sạn, bổ nhào vào trong ngực một tên mập, câu kết làm bậy bước vào thang máy.
Trang Nghiêm cau mày nói : “Cậu ta nói gì với em?”
Tiểu Câu vẫn còn cười : “Không có gì!”
“Từ nay về sau đừng đến gần cậu ta, một kẻ bán cái mông! Bẩn!”
“Cái gì là bán cái mông ?”
“…… Trẻ con không nên hỏi nhiều!”
Kế tiếp trên đường đi, Trang Nghiêm nhìn gì đó, còn Tiểu Câu nhìn Trang Nghiêm!
Nhìn a nhìn a, Trang Nghiêm phát cáu !
Muốn nhìn thì nhìn đi, làm gì phải bày ra cặp mắt tròn tròn lại hấp dẫn như thế a!
Mẹ kiếp, anh mày một đêm làm Liễu Hạ Huệ, thấy mi vẻ mặt khổ qua, muốn đưa mi đi dạo làm mi vui vẻ. Anh mày lớn đến từng này chưa từng nịnh nọt ai như vậy. Trên đường còn rõ ràng như vậy câu dẫn anh mày!
Đi tới đi tới, Tiểu Câu tiến đến bên tai Trang Nghiêm nói : “Trang Nghiêm ca, em muốn hôn anh!”
“……”
Lửa cháy lan khắp đồng cỏ, vội vàng lôi kéo Tiểu Câu vào rạp chiếu phim, chọn một phòng chiếu vắng vẻ nhất, đi tới hàng cuối cùng. Móng vuốt bí mật đùa giỡn lưu manh.
May mắn là phim chiếu tuần hoàn, cứ thế một bộ phim giáo dục về chủ nghĩa yêu nước được chiếu ba lần. Đến khi cả hai ra khỏi rạp chiếu phim, hai chân Tiểu Câu đều nhũn như bún.