• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh tay trên người càng quấn càng chặt, Tiểu Câu nhả gối đầu há mồm thở dốc!

“Anh là cái rắm? Em nói không sai, rời khỏi nhà mình, anh ngay cả phân cũng không bằng! Anh sang Anh phấn đấu năm năm, không đụng tới một phân tiền quản gia đưa, liều mạng gây dựng sự nghiệp. Là vì cái gì? Hả?

Anh đi rửa bát đĩa ở nhà hàng! Anh mẹ nó đi cọ bồn cầu nhà người ta! Anh buôn lậu hàng cấm, bị cảnh sát rượt chạy ba con phố! Mẹ nó đều là vì cái gì?

Anh đã nói ‘em chờ đó’.

Chính là muốn có một ngày để tên nhà quê em hiểu, chỉ có người mù mới bỏ qua một người như anh!”

Trang Nghiêm nói đến nghiến răng nghiến lợi. Dùng sức ôm chặt lấy Tiểu Câu, hơi thở dồn dập phả xuống mặt cậu : “Anh rốt cuộc có thể áo gấm về quê! Có sự nghiệp, có địa vị, có vợ đẹp! Anh muốn để em thấy! Để em biết cái gì là hối hận! Nhưng em lại nói cái gì? Sớm – chết? Anh mặc kệ! Mặc kệ!”

Tiểu Câu một mực nhắm chặt hai mắt, lại vẫn cảm thấy từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt mình, lúc đầu rất nóng, sau đó là lạnh.

Trang Nghiêm khóc, giống như một đứa trẻ con gào khóc.

Thật ủy khuất! Nghẹn đủ rồi! Kết quả người ta thật độc ác, không chịu ở yên đó, trực tiếp đi bán cái mông! Đánh cho hắn quăng mũ cởi giáp, kiên trì đều bong hết!

“Em giỏi lắm! Sao lại nghe lời mẹ anh như vậy? Bảo em làm cái gì thì làm cái đó sao? Muốn làm anh đau lòng? Không có cửa đâu!” Lời nói cứng rắn, nước mắt nước mũi lại lau hết lên người người ta.

Chờ khóc đủ rồi, Trang Nghiêm chớp mắt vài cái. Nắm chặt Tiểu Câu cũng khóc đến rối tinh rối mù nói : “Hiện tại anh đã có đủ năng lực phí phạm với em! Em thành thật ngốc ở đây cho anh! Không được nghĩ tới chuyện khác!”

Ánh mắt kia giống như bị ma nhập, Tiểu Câu nhịn không được giật mình.

“Anh vừa kết hôn mà đã quên rồi sao?”

“Anh kết hôn liên quan gì tới em?”

Được! Tiểu Câu sụp đổ đã trở lại, thương cảm trở thành hư không. Đều trưởng thành cả rồi, còn muốn diễn mấy hồi kịch nữa sao?

Người sống thật không dễ dàng, ngẫu nhiên nhớ lại quá khứ cũng không sao, đến lúc dụi mắt tỉnh lại vẫn phải tiến về phía trước.

“Lúc đó chúng ta đều còn nhỏ không hiểu chuyện. Nếu còn muốn tiếp tục, sẽ không còn sức?”

Trang Nghiêm đi rửa mặt, không đáp lời cậu.

“Em muốn ăn cái gì? Làm cho em món không phải đồ ngốc ăn nhé.”

“……”

Hai người ngủ cùng một giường, có lẽ vì chưa có kết quả kiểm tra máu nên Trang Nghiêm đặc biệt thành thật, quy củ ngủ một đêm, không có nửa điểm lôi kéo.

Tiểu Câu không sao cả, tự động nằm một bên giường, không cần vấy bẩn người ta!

Trời còn chưa sáng, chuông cửa đã vang ầm ĩ. Trang thiếu gia cũng không biết ngủ kiểu gì mà hai mắt đều đỏ tơ máu, để nguyên quả đầu rối bù ra mở cửa.

Lý Tư Phàm mang theo hai tên thuộc hạ đứng chờ bên ngoài, giống như xã hội đen đến đòi nợ.

Trang Nghiêm chẳng buồn hỏi sao gã biết chỗ này. Tên này sinh vào thời hòa bình đúng là đáng tiếc, nếu không chính là một gã Gestapo chính hiệu, chỉ cần ngửi mùi là có thể tìm tới.

(Gestapo là tên gọi tắt của Geheime Staatspolizei, là lực lượng cảnh sát bí mật (hoặc Mật vụ) của tổ chức SS do Đức Quốc xã lập ra.)

Hôm nay tiểu Lý thiếu gia mang theo cặp công văn, vào nhà, phủi bụi trên ghế sa lon, ngồi xuống, lấy ra một văn kiện để Trang Nghiêm ký tên. Trang Nghiêm cầm bút, chữ ký như rồng bay phượng múa.

Trong miệng vẫn nhịn không được mấy câu mỉa mai : “Còn sợ ta chạy mất sao, mới sáng sớm đã đến lừa đảo, không sợ bị xe kẹt chết!”

Công phu dưỡng khí của Tiểu Lý Tử rất cao, ra vẻ không để tâm nói : “Ngươi yên tâm, trước khi chết ta sẽ để lại di chúc, nếu Trang thiếu gia bị Aids, bệnh viện của chúng ta sẽ miễn phí toàn bộ phí trị liệu.”

Tiểu Câu ở trong nhà nghe xong, âm thầm kinh ngạc : Chẳng lẽ Trang Nghiêm đồng ý với đề nghị của Lý Tư Phàm? Mấy năm không gặp, như vậy đã chịu thua?

Đuổi cổ Lý Tư phàm, Trang Nghiêm lại chui vào chăn. Vừa mất một bệnh viện vẫn làm như không có chuyện gì, nằm xuống ngáp một cái có vẻ buồn ngủ. Tiểu Câu bỏ tay hắn ra, tìm quần áo rơi vãi trên sàn.

Trang Nghiêm nhô đầu ra khỏi chăn hỏi cậu : “Dậy sớm như vậy làm gì?”

“Trở về!”

Trang thiếu gia vọt xuống giường : “Nghĩ gì thế! Em thành thật ngốc ở đây cho anh. Còn dám trở lại câu lạc bộ đêm đó, anh sẽ cho một mồi lửa thiêu cháy nó!”

Tiểu Câu cân nhắc một hồi, người ta vừa mới từ bệnh viện nhặt ra cái hàng nát như mình, dù thế nào cũng không được phụ lòng người ta a! Vì vậy ném quần áo, chui vào chăn, trơn trượt quấn lấy Trang Nghiêm.

Sáng sớm vốn là thời điểm đàn ông dễ bị kích thích nhất. Tiểu Câu mới vừa quấn một cái, hạ thân Trang Nghiêm đã dựng đứng, nên thở gấp liền thở gấp, nên cứng ngắc liền cứng ngắc! Thoáng cái đã tiến vào trạng thái chiến đấu, nhưng hắn dù nghẹn thành như vậy vẫn không tìm tới cửa dưới, chỉ dùng bộ vị cương cứng nóng hầm hập cọ vào đùi Tiểu Câu.

Coi đùi ông mày là đá cọ chắc! Mắt Tiểu Câu đau đau, cậu biết lý do Trang Nghiêm do dự. Mông của cậu thực bẩn!

Vì vậy môi Tiểu Câu trực tiếp dọc theo bờ ngực rắn chắc dời xuống dưới, không chút do dự ngậm lấy tiểu đệ đệ của Trang Nghiêm. Trang Nghiêm không ngờ Tiểu Câu lại làm như vậy, thiếu chút nữa đã bắn ra.

Tiểu Câu làm như liếm kem săn sóc vật trong miệng, đầu lưỡi có thể nói là vô cùng linh hoạt, mỗi lần liếm lại như ủi một đường lên vật nóng bỏng đầy gân xanh đang co giật dữ dội, đúng là làm cho người ta phát điên.

Nói đúng ra thì Trang thiếu gia có chuyện gì mà chưa từng thử qua! Nhưng bị Tiểu Câu làm như vậy chính là chịu không được, lực bền bị khảo nghiệm nghiêm trọng. Không tới vài lần đã hạ vũ khí đầu hàng.

Tiểu Câu cũng cả kinh, sao lại nhanh như vậy? Chưa già đã yếu sao?

Đương nhiên những lời này không thể nói ra, trái với đạo đức nghề nghiệp a!

Lấy tờ khăn giấy, Trang Nghiêm xoay người lau sạch hạ thân, không để Tiểu Câu nhìn thấy vẻ mặt u ám của hắn.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Câu dùng miệng làm cho hắn, chuyện trước kia có đánh chết thằng nhóc cũng không chịu làm, nhưng bây giờ lại làm được thuần thục giống như ngựa quen đường cũ.

Năm năm…… thời gian năm năm có thể thay đổi một người đến mức này sao?

Hắn một mực không muốn nghĩ tới sự thật đã bày ra trước mắt:

Năm năm của hắn là năm năm lăn lộn đoạt lấy tiền tài quyền lực, mà năm năm của Tiểu Câu lại là lăn lộn với một đống đàn ông.

Cả hai nguời đều đã thay đổi, trong sự quen thuộc lộ ra dáng vẻ lạ lẫm khiến lòng người đau nhức, mờ mịt.

Trang Nghiêm dùng sức chà lau, hạ thân hồng thành một mảnh ……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK