Sau khi Trình Thâm cảm nhận được chuyển động của cô ta, toàn thân anh khựng lại.
Sau đó không chút do dự vươn tay kéo cô ta ra.
Trình Thâm liền đứng cách hai bước, giữ khoảng cách, lạnh lùng nói: "Cô đi đi."
Nghe những lời Trình Thâm nói, lại nghĩ đến vừa rồi khóe miệng anh nhếch lên vì Hạ Nhiên, trong lòng tràn đầy chua xót.
“Chúng ta sắp đính hôn rồi, anh không thể ấm áp hơn với em một chút sao?”
Vẻ ngoài lạnh lùng luôn khiến cô cảm thấy mình không khác gì những người khác trong tâm trí anh.
Cô nhìn Trình Thâm với tâm trạng u ám, trên mặt không rõ biểu cảm gì, cắn răng ôm lấy anh lần nữa: “Em mới từ nước ngoài trở về, mấy ngày không gặp.
Em thực sự nhớ anh rất nhiều."
Nhiếp Tư Diệu cảm thấy hơi thở của Trình Thâm trước mặt cô nặng nề hơn một chút, cô ta còn tưởng rằng anh bị hành động của mình làm cho có phản ứng, nhưng ai biết Trình Thâm lại nhẫn tâm kéo cô đi.
Lực đẩy lần này mạnh hơn trước rất nhiều, khiến cô ta gần như không thể đứng vững.
Khi cô chỉ muốn nhân cơ hội làm nũng lại nhìn thấy khuôn mặt đầy mây của Trình Thâm, liền không nói nên lời.
“Tư Diệu, tôi vẫn luôn cảm thấy cô là người biết tiến biết lùi.”
Ánh mắt Trình Thâm khó có thể hình dung là chán ghét hay bất mãn.
“Đừng tưởng tôi không biết cô đang âm thầm điều tra vụ ly hôn của chúng tôi.
Có chuyện này, tôi cảnh cáo cô, đừng nhúng tay vào chuyện của tôi với cô ấy.”
Vẻ mặt nghiêm túc của Trình Thâm khiến Nhiếp Tư Diệu ngay lập tức chắc chắn rằng anh vẫn không thể quên Hạ Nhiên.
Cô ta bị thái độ của Trình Thâm dọa đến đầu ngón tay run lên, há miệng lại cắn cắn môi, giống như làm như vậy sẽ khiến bản thân bình tĩnh lại một chút.
"Trong khi anh và Hạ Nhiên vẫn chưa ly hôn, nhưng lại sắp đính hôn với em.
Anh muốn làm em khó xử trong tiệc đính hôn sao?"
Cô ta muốn chất vấn Trình Thâm, nhưng lại không có gan nói ra.
Nhiều từ ngữ cuộn lên trong cổ họng nhiều lần.
Cuối cùng cô ấy hỏi: "Anh có yêu em không? A Thâm."
Trình Thâm thì nhìn cô ta với vẻ mặt quái dị, tựa hồ không hiểu tại sao lại hỏi như vậy, sau đó mới có lý mà không có tình cảm nói: “Không yêu.”
Trình Thâm nhìn Nhiếp Tư Diệu nói như thể nhớ ra điều gì đó.
"Không liên quan gì đến tình cảm, tôi sẽ giúp cô thực hiện những gì tôi đã hứa."
Khi Phượng Cửu và Hạ Nhiên ký hợp đồng, cả người đều không nhận ra điều khó tin là cô ấy đã thành công giành được quyền đại diện dù phải tham gia đánh gia cùng lúc với Nhiếp Tư Diệu.
"Đến lúc đó, em trực tiếp đến công ty, nếu phát sinh chuyện đặc biệt..."
Hạ Nhiên đang nói chuyện với cô ấy về việc đại diện lần này, nhưng cô ấy đột nhiên hét lên khiến Hạ Nhiên giật mình.
Sau đó, cô nghe Phượng Cửu nói: "Em thực sự đã làm điều đó, Hạ tổng, đó là sự thật.
Cuối cùng em cũng đã gặp nam thần của mình!"
Mặc dù Trình Thâm không nói lời nào với cô.
Nghe Phượng Cửu nói, Hạ Nhiên cảm thấy hơi bất lực và buồn cười nói: "Vâng, vâng, hơn nữa ván cược của chúng ta cũng thắng."
Lần này cô có thể coi như toàn thắng.
Không chỉ tin đồn cô đi cửa sau lên chức giám đốc trở nên vô nghĩa mà còn vì vụ cá cược mà lòng kiêu ngạo của Lạc Nhất Đan bị suy yếu nghiêm trọng, cuối cùng cô cũng có được chỗ đứng vững chắc trong công ty.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô cau mày còn tưởng rằng chính là Lạc Nhất Đan đang nén giận đến gây sự.
Sau đó, cô nhìn thấy cánh cửa từ từ mở ra, một đứa trẻ cao bằng nửa người lớn đứng ở cửa.
"Mẹ."
Hạ Cẩm Ngôn chậm rãi bước vào.
Đi đến bên cạnh Hạ Nhiên, cậu liếc nhìn Phượng Cửu và hỏi: "Mẹ, mẹ đã làm việc xong chưa? Khi nào chúng ta có thể về nhà?"
Phượng Cửu sau khi nghe thấy điều này, cô ấy ngạc nhiên liếc nhìn Hạ Nhiên kích động hỏi: "Hạ tổng, đây là con trai của chị? Em thực sự không nghĩ tới con của chị đã lớn như vậy, nếu cậu bé không nói gì, em còn nghĩ đây là em trai của chị.".
Nghe vậy, Hạ Nhiên lập tức vui vẻ, cô tùy tiện nói với Phượng Cửu vài câu, cúi đầu véo má con trai: “ Mẹ còn chưa xong việc.
Sao con lại ở đây ở công ty? Mộng Hi đâu?"
Trên thực tế, đã đến giờ tan sở, nhưng vì đợi Nhiếp Tư Diệu đến họp muộn nên cô ấy vẫn chưa nói xong với Phượng Cửu về việc ký kết.
Hạ Cẩm Ngôn không khỏi thất vọng khi nghe điều này.
Chỉ đơn giản ừ một tiếng, sau đó cậu nói: "Đương nhiên là đến đón mẹ về nhà.
Mộng Hi ở nhà rất ngoan, mẹ không cần lo lắng."
Mặc dù cô ấy không biết Cẩm Ngôn đã dùng cách nào để dụ dỗ em gái ở nhà, nhưng cô không quá lo lắng.
Mặc dù cô bê không sớm phát triển, nhưng cũng không ngu ngốc làm những điều nguy hiểm.
Chính Ngôn Ngôn đã đột ngột đến công ty.
Tuy rằng cậu bé và Trình Thâm đã từng gặp qua không nhiều, nhưng lông mày và ánh mắt của đứa bé vẫn rất giống Trình Thâm.
Trong trường hợp họ gặp lại nhau, e rằng Trình Thâm cũng phát hiện ra điều này và trở nên nghi ngờ.
Nghĩ đến đây, Hạ Nhiên bất giác rùng mình, cô lập tức nói với Ngôn Ngôn: "Khoảng nửa giờ nữa mẹ sẽ chuẩn bị xong, con có thể ở trong văn phòng.
Nhưng con không được tùy tiện chạy lung tung, để người khác nhìn thấy, không được tốt.
Con biết không?"
Ngôn Ngôn chớp mắt đồng ý nhưng trong nháy mắt, cậu nhóc đi theo tầng mà mình nhìn thấy khi vào cửa, vào thang máy và chạy đến tầng của phòng chủ tịch.
Sở dĩ cậu làm như vậy là vì khi bước vào đã nghe nói người mà ba sắp đính hôn cũng đến công ty.
Nếu đoán đúng thì người đó không có địa vị gì trong công ty, nếu phải tìm chắc là ở bên trên.
Nhưng nếu người phụ nữ đó thực sự nghỉ ngơi trong phòng khách riêng của Trình Thâm...
Nghĩ đến đây, Ngôn Ngôn cau mày cảm thấy mình không nên mang bất kỳ ai khác đến đây ngoại trừ mẹ đến một nơi riêng tư như vậy.
Khi cậu bé bước đến cửa và đang tự hỏi làm thế nào để mở ổ khóa kết hợp, đột nhiên phát hiện ra cánh cửa đang khép hờ.
Nhìn vào trong quá khe hở liền thấy một chiếc túi xách của phụ nữ ném trên bàn.
Cậu bé khẽ mở cửa, rồi rón rén bước vào.
Sau đó đặt tờ quảng cáo được giấu trên người lên tủ, và tờ quảng cáo được đánh dấu bằng một địa chỉ bằng bút đen.
Nhiếp Tư Diệu nghe thấy âm thanh bên ngoài, đi ra, sau khi không tìm thấy gì, cô quay lại thì nhìn thấy quảng cáo và địa chỉ được đánh dấu trên đó..
Danh Sách Chương: