Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau đó, cô ta ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩm Ngôn đang ở phía dưới vài bước, vẫn nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: "Sao vậy?"
Đôi mắt đẹp của Hạ Cẩm Ngôn giống hệt như Trình Thâm, vì vậy khi cậu không cười, Nhiếp Tư Diệu cảm nhận được áp lực như Trình Thâm.

Cơn ớn lạnh làm cô ta cứng cả sống lưng.
Biểu cảm đó của Hạ Cẩm Ngôn không kéo dài lâu.

Sau đó, dưới ánh mắt nghi ngờ của Nhiếp Tư Diệu, cậu chạy đến bên cạnh, nắm lấy tay cô ta, nói với tâm trạng chán nản: “Chị, mặc dù bây giờ em có ba, nhưng mối quan hệ giữa ba và mẹ vẫn không tốt lắm.

Hình như có tranh chấp về tòa án..."
Ban đầu, Nhiếp Tư Diệu vẫn cảnh giác với Hạ Cẩm Ngôn nhưng sau khi nghe cậu nói thì hoàn toàn yên tâm.

Đồng thời, cô ta cũng cảm thấy chán ghét nỗi sợ hãi vừa rồi của mình.

Dù sao Hạ Cẩm Ngôn cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường, cho dù có thông minh đến mấy thì có thể làm được gì?
Nghĩ đến đây Nhiếp Tư Diệu ngồi xuống, ngang tầm mắt nhìn Hạ Cẩm Ngôn, cố ý thăm dò: "Tòa án gì? Ba mẹ em có chuyện gì sao?"
Hạ Cẩm Ngôn chớp mắt, rõ ràng đang suy nghĩ rất nghiêm túc.

Sau khi suy nghĩ kỹ,̃ cậu nói: "Ba nói rằng ông ấy nhớ sự trưởng thành của bọn em nên muốn chăm sóc bọn em.

Ông ấy cũng hỏi em thích ba hay mẹ hơn.

Chị ơi, em cảm thấy ba hình như có ý kiến với mẹ em, chị giúp em thuyết phục ba được không?"
Nhiếp Tư Diệu thở phào nhẹ nhõm không phát hiện Hạ Cẩm Ngôn đang cố ý dẫn dắt.

Tài liệu trong tay suýt chút nữa bị cô ta kích động ném đi, cuối cùng cô ta cũng kìm nén được sự vui mừng của mình và hứa sẽ giúp đỡ.

Về phần giúp đỡ cái gì, đương nhiên là hại người.
Hạ Nhiên đặt sách trong tay xuống, đang chuẩn bị tổ chức một cuộc họp cho Hội nghị thiết kế châu Âu thì thấy Nhiếp Tư Diệu và Hạ Cẩm Ngôn bước vào.
Hạ Cẩm Ngôn không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khuôn mặt của Nhiếp Tư Diệu cho thấy cô ta đang có tâm trạng tốt.


Mặc dù không biết những điều đó là gì, nhưng đây không phải là điều mà Hạ Nhiên nên quan tâm.
Ngay khi Hạ Nhiên đang định hỏi, Nhiếp Tư Diệu đã đặt một tài liệu trước mặt cô.

Nhiếp Tư Diệu dùng ngón trỏ gõ gõ vào tài liệu, thành thật nói với Hạ Nhiên:
"A Thâm bảo tôi nói với cậu, anh ấy nói đây là điều cuối cùng anh ấy sẽ làm cho cậu.

Chuyện sau đó, anh ấy sẽ để cậu tự làm."
Nghe câu cuối cùng một cách khó hiểu, Hạ Nhiên không thể không liếc nhìn Nhiếp Tư Diệu, thậm chí còn hỏi lại: "Cô có chắc chắn anh ta đã nói điều đó không?"
Câu nói này cảm giác rất khác so với thái độ của Trình Thâm đối với cô mấy ngày nay?
Trước khi Nhiếp Tư Diệu nói, Hạ Cẩm Ngôn đã gật đầu: "Mẹ, chị gái này nói không nói dối mẹ.

Ba đã rút lui rồi.

Nhưng không sao, con đủ mạnh mẽ để gánh vác."
Con trai đã nói như vậy, cô không thể không tin.

Cô cũng không chắc mình có thể tin lời của anh không, dù sao Trình Thâm cũng là kẻ thay đổi thất thường.
Nhiếp Tư Diệu đứng sang một bên không nói gì, nhưng vẫn quan sát Hạ Nhiên.

Sự im lặng của Hạ Nhiên chính là thừa nhận.

Niềm vui trong lòng không thể kìm nén được nữa, cô ta đưa tay vỗ nhẹ lên mặt, cố gắng không tỏ ra mình quá vui mừng.
Nhiếp Tư Diệu ngồi ngay ngắn trước mặt Hạ Nhiên nói: "Vừa rồi tôi tình cờ ở chỗ A Thâm nghe thấy một chuyện.

Nhiên Nhiên, bây giờ cậu có định ly hôn với anh ấy không?"
Cuối cùng Hạ Nhiên cũng đã hiểu gương mặt hạnh phúc của Nhiếp Tư Diệu khi bưosc vào là sao.

Nhưng cô ta thích Trình Thâm lâu như vậy, cuối cùng hai người cũng đạt được kết quả khả quan, vui cũng không khó hiểu.

Mặc dù hạnh phúc ấy dựa trên nỗi đau của cô.
Biểu cảm của Hạ Nhiên trở nên lãnh đạm, cô nhìn Nhiếp Tư Diệu gật đầu nói ngắn gọn: "Quả thật có chuyện như vậy.


Dù sao hai người cũng sắp kết hôn rồi, chuyện này không thể trì hoãn nữa."
Cuối cùng cũng nhận được câu trả lời khẳng định từ Hạ Nhiên, Nhiếp Tư Diệu mỉm cười, thân mật ôm Hạ Nhiên.
"Thực ra, tôi rất vui khi biết tin này.

Tuy tôi có vẻ khá vô tâm, nhưng tôi thực sự rất vui khi được ở bên anh ấy.

Anh ấy cũng yêu tôi.

Cùng người mình yêu bước vào lễ đường, cậu cũng biết mà, cảm giác này hạnh phúc đến nhường nào."
Ngày cô và Trình Thâm tổ chức hôn lễ.

Khi đó Trình Thâm cả ngày cũng không có kỳ quái hành vi, coi còn tưởng Trình Thâm nhìn thấy cô sau khi kết hôn sẽ giúp anh đoạt lấy Trình gia, cho nên tha thứ cho cô.

Ai ngờ sau hôn lễ, cô mới phát hiện mình suy nghĩ quá ngây thơ.

Hạ Nhiên vô thức đưa tay lên sờ vết sẹo sau tai.

Đêm tân hôn, cô và Trình Thâm cãi nhau, anh đã đẩy cô đập đầu vào góc tủ.

Khi đó, Trình Thâm cũng nhìn thấy cô chảy máu, nhưng anh mở cửa, lãnh đạm rời đi.
Hạ Nhiên cố nén nỗi buồn nói: "Đúng vậy."
Nhiếp Tư Diệu sẽ không trải qua cảm giác bị thờ ơ trong đêm tân hôn, bị chồng chế nhạo, nằm cô đơn trong căn phòng trống.
Hạ Cẩm Ngôn phát hiện tâm trạng của Hạ Nhiên không đúng, vì vậy cậu bước tới ôm lấy chân cô, ngẩng đầu lên với vẻ mặt đáng yêu.

"Mẹ, con cũng muốn ôm."
Hạ Nhiên ngơ ngác nhìn xuống Hạ Cẩm Ngôn.

Có phải con trai cô ở gần em gái lâu quá nên bị lây rồi không? Bình thường cậu sẽ không bao giờ chủ động yêu cầu ôm, chứ đừng nói đến việc sử dụng giọng điệu ngọt ngào như vậy.
Thấy Hạ Nhiên đang nhìn mình, Hạ Cẩm Ngôn nghiêng đầu không nói.

Ngược lại, Nhiếp Tư Diệu nhìn sự im lặng kỳ lạ giữa mẹ và con, có chút bối rối, cuối cùng buông tay Hạ Nhiên ra, cười nói: “Nếu đứa trẻ muốn được ôm, vậy cậu nên làm theo ý muốn của nó."
Hạ Nhiên hoang mang ôm Hạ Cẩm Ngôn vào lòng.

Cậu bé vươn tay ôm lấy cổ mẹ, đôi mắt to sáng lấp lánh.
Đây...!rõ ràng là dáng vẻ thường thấy của Hạ Mộng Hi mà!
Ngay khi Hạ Nhiên định cảnh cáo cậu đừng có âm mưu gì, Hạ Cẩm Ngôn ghé sát vào tai cô thì thầm: "Đừng buồn, mẹ vẫn còn Ngôn Ngôn và Tiểu Hi."
Giọng nói nhẹ nhàng làm tan chảy trái tim của Hạ Nhiên.

Đôi mắt của Hạ Nhiên đột nhiên đỏ lên.

Sau đó mới hiểu tại sao Hạ Cẩm Ngôn trở nên dễ thương.

Bởi vì cậu muốn an ủi mẹ theo cách này.

Mặc dù đứa trẻ này bình thường không giỏi thể hiện tình cảm nhưng rất quan tâm người khác.
Hạ Nhiên ổn định cảm xúc, giơ tay vuốt tóc con trai: “Không ngờ con lại hiểu chuyện như vậy.”
Nhìn thấy mẹ con bọn họ hòa thuận như vậy, trong mắt Nhiếp Tư Diệu hiện lên một tia ghen tị.

Nhưng nghĩ đến việc Trình Thâm và Hạ Nhiên sắp ra tòa tranh giành quyền nuôi con, sau này Hạ Nhiên sẽ có rất ít cơ hội gặp mặt hai đứa trẻ, cô ta lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Sau đó, Nhiếp Tư Diệu buộc mình phải phớt lờ bầu không khí hòa thuận này, nhìn Hạ Nhiên nói: "Tôi biết cậu không thực sự muốn gặp tôi vì chuyện của Trình Thâm.

Nhưng về vấn đề này, tôi có thể giúp.

Tôi biết một số luật sư giỏi, mặc dù họ có thể không bằng người của A Thâm, nhưng không thua kém những đồng nghiệp khác."
Trước lòng tốt của Nhiếp Tư Diệu, Hạ Nhiên mỉm cười đáp: "Nếu có nhu cầu, tôi nhất định sẽ tìm cô giúp đỡ."
Sau khi Nhiếp Tư Diệu rời đi, Hạ Cẩm Ngôn nhìn cánh cửa đóng chặt rồi nhìn Hạ Nhiên, đột nhiên hỏi: "Mẹ, người khiến mẹ cảm thấy kém coi là Nhiếp Tư Diệu, phải không?"
"Ách!"
Hạ Nhiên suýt chút nữa bị lời nói của con trai làm cho sợ hãi, cô hít một hơi, cuối cùng cũng ngừng ho, sau đó nhìn đứa bé trong lòng: "Sao con lại nghĩ như vậy?"
Thấy Hạ Nhiên không trả lời trực tiếp câu hỏi của mình, Hạ Cẩm Ngôn biết mình đã đúng.

Cậu ngẩng đầu nói: "Từ cách mẹ nhìn chị ta, con liền phát hiện.

Mẹ đừng tưởng mình giấu kỹ a? Mẹ cho rằng mình là diễn viên sao?"
Những lời này đã trực tiếp hạ gục Hạ Nhiên.


Hạ Nhiên bất lực gật đầu, giơ tay đặt tiểu tổ tông ra khỏi lòng.

Nhưng Hạ Cẩm Ngôn nắm lấy cánh tay của cô không buông, nghiêm túc nhìn cô nói: "Nếu là chị ta, để con nói cho mẹ biết, mẹ tốt hơn Nhiếp Tư Diệu ngàn vạn lần.

Mẹ thật sự không thua kém, ngược lại chị ta kém xa mẹ."
Vốn dĩ nghe mấy chữ đầu tiên, cô còn có chút cảm động, nhưng nghe đến câu cuối cùng, lập tức cười lớn.

Hạ Nhiên đưa tay ra gõ vào đầu Hạ Cẩm Ngôn, cười nói: "Mẹ thua rồi.

Con quả thật rất tự cao.

Mẹ đi họp đây, con tự chơi đi nhé.."
Hạ Cẩm Ngôn nhìn mẹ đi ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi trên ghế bắt đầu nghịch điện thoại.

Cậu trực tiếp nói với Trình Thâm những gì vừa xảy ra trong văn phòng, sau đó chờ đợi kế hoạch tiếp theo của anh.
Một lúc lâu sau Trình Thâm mới trả lời: [Đây là phản ứng của cô ấy sao?]
Hạ Cẩm Ngôn có chút khó hiểu, cảm thấy những lời của Trình Thâm là lạ.

Mặc dù không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng Hạ Cẩm Ngôn vẫn đáp: [Mẹ rất bình tĩnh, mặc dù con có thể nhìn ra mẹ rất khó chịu, nhưng mẹ vẫn lựa chọn thỏa hiệp với hai người.

Có vấn đề gì sao?]
Có vấn đề, vấn đề rất lớn!
Trình Thâm để Hạ Mộng Hi ôm cánh tay của mình.

Nhìn từ góc độ của một đứa trẻ, thực sự không có vấn đề gì, nhưng vấn đề mấu chốt nhất là anh là chồng của cô.

Nếu như là anh nghe nói Hạ Nhiên muốn chia tay, sau đó muốn nhanh chóng ly hôn cưới người khác, anh sẽ tức giận đến nổ tung cả đám cưới, làm sao có thể nói chuyện hòa bình với tình địch của mình? Mặc dù Hạ Nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy hai người họ không thể tiếp tục.

Nói cách khác, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tiếp tục với anh.

Trình Thâm đau đầu gõ gõ trán.
Hạ Mộng Hi ở bên cạnh, quay đầu lại khi ba cảm thấy không thoải mái, ngầm hiểu nỗi đau của ba.

Cô bé giơ tay sờ sờ đầu của anh, cuối cùng bá đạo một cái hôn lên trên mặt anh, nở nụ cười thật tươi: "Ba, Ba không thoải mái sao? Hôn Tiểu Hi sẽ không khó chịu nữa.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK