Ánh đèn phòng khách là sắc trắng lạnh lẽo.
Canh trứng lại là tông màu vàng óng.
Trình Tịch im lặng ăn, canh trứng có chút lạnh nhưng vẫn tinh tế, mềm mại.
Đối diện, Khương Phỉ mặc áo khoác ngồi trên sô pha, u oán nhìn cậu, vì buồn ngủ mà không ngừng gật gựa, thỉnh thoảng đầu lại giật một cái.
Có lần khi cả người không chịu nổi ngã hết về một bên, áo khoác trên vai áo cũng theo đó trượt xuống.
Trình Tịch khẽ ho một tiếng.
Khương Phỉ đột nhiên đứng dậy, cô mở mắt ra, không kiềm được nhíu mày, u oán lẩm bẩm, "Còn chưa ăn xong nữa sao?"
Trình Tịch "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô.
Khi nhìn thấy đầu vai lộ ra từ hai dây áo mỏng manh, cậu chợt khựng lại, cúi đầu nói, "Mặc áo khoác vào"
Nhanh chóng che lại vệt đỏ trên xương quai xanh kia đi, quá chướng mắt.
"Hả?", Khương Phỉ khó hiểu.
Trình Tịch ngẩng đầu, "Tôi nói..."
Âm thanh đột nhiên im bặt.
Vệt đỏ kia thì có liên quan gì đến cậu chứ?
Nghĩ đến đây, Trình Tịch nhíu mày, vội vàng ăn hết chén canh trứng còn thừa, sau đó đứng lên đi về phía cầu thang, "Ngủ"
Mắt Khương Phỉ sáng lên, cầm lấy áo khoác đắp lên người và nằm xuống sô pha.
Trình Tịch ngừng lại trước cầu thang, quay đầu nhìn cô nhíu mày nói, "Không phải ở đây".
Sau khi đón nhận ánh mắt kinh ngạc của cô, cậu hơi chỉ về phía cửa phòng nằm khuất ở một bên, "Phòng cho khách"
Khương Phỉ trong mắt vẫn còn mơ màng do buồn ngủ, cả người ngây ngốc nhìn cửa phòng, lại lần nữa gật đầu, "Ừm"
Ôm áo khoác đi về phòng cho khách, khi đi đến cửa lại nhớ đến gì đó, cô đột nhiên gọi, "Trình Tịch"
Bước chân của Trình Tịch đột nhiên khựng lại, cậu tức giận quay đầu.
Khương Phỉ đứng ở cửa phòng cho khách, hai mắt nhập nhèm, cười đến mông lung, "Cảm ơn cậu".
Nói xong cô vội vàng đóng cửa.
Thân thể Trình Tịch cứng đờ, sau hồi lâu, cậu rủa thầm một tiếng mới xoay người trở về phòng.
Khương Phỉ ngã phịch xuống giường, dần thu lại tươi cười.
Ban nãy, lúc Trình Tịch ăn canh trứng, độ hảo cảm cứ thế chậm rãi tăng lên.
Sau khi cô nói xong câu "Cảm ơn cậu", độ hảo cảm đã lên đến 30.
Sáng sớm hôm sau, trời có chút âm u.
Trình Tịch bị tiếng động trong nhà bếp ở dưới lầu đánh thức.
Ban đầu cậu còn cho rằng chung cư có trộm, sau đó mới nhớ ra, tối hôm qua trong nhà có thêm một người.
Cậu nhíu mày, xoa hai bên huyệt thái dương.
Tối qua ở quán bar uống rượu cũng không nhiều, đầu hiếm thấy không đau, chỉ là có chút xây xẩm.
Sau khi rửa mặt, Trình Tịch tùy ý vò tóc đi xuống lầu.
Khi nhìn thấy thân ảnh trong nhà bếp, cậu khẽ dừng lại.
Khương Phỉ đang đứng trước bệ bếp, trong nồi đang hầm cháo bí đỏ phát ra tiếng sôi "ùng ục" nho nhỏ, mùi thơm nức mũi, hơi nóng bốc lên cao.
Cô đứng trong nắng sớm và sương mù.
Trình Tịch có chút hoảng loạn rũ mắt, lại thấy chân cô đang mang dép lê to rộng dành cho nam.
Những ngón chân tuyết trắng thấp thoáng bên trong đôi dép màu xanh lam đậm, thỉnh thoảng hơi rụt lại một chút.
"Cậu tỉnh rồi hả?", Khương Phỉ nghe thấy tiếng động ở cửa, quay đầu cười nói.
Ánh mắt Trình Tịch như đông cứng, chỉ cảm thấy trái tim đập loạn lên, đầu càng thêm xây xẩm.
Hắn vội quay đầu, mở tủ lạnh hừ nhẹ, "Sáng sớm ồn muốn chết"
Nói xong, cậu tự rót ly nước đá, muốn uống một hơi cạn sạch.
Nhưng không đợi cậu đem đến bên miệng, ly nước đá đã bị cướp mất.
"Buổi sáng uống nước đá không tốt cho dạ dày", Khương Phỉ thuận tay đổ ly nước đá vào bồn nước, sau đó lần nữa nhét ly vào tay cậu, mỉm cười nói, "Máy lọc nước có nước ấm"
Trình Tịch đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn chằm chằm cô.
Sự lạnh lẽo còn tàn dư trên thành ly bất giác lại mang theo hơi nóng.
Khương Phỉ nghi hoặc nhìn cậu, cô tiến đến gần, như thể dựa vào lòng cậu, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một gang tay, "Cậu sao vậy?"
Trình Tịch vội vàng lui về sau một bước, vành tai chậm rãi đỏ lên, mùi thơm quanh quẩn bên chóp mũi làm thế nào cũng không tiêu tán được.
Cậu luống cuống, xoay người rời khỏi nhà bếp.
Khương Phỉ cười khẽ, thật đúng là tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Hậu quả của việc đùa giỡn người bạn nhỏ này chính là, trong lúc ăn sáng, Trình Tịch không hề nói một câu, yên lặng ăn xong cháo bí đỏ liền ra ngoài.
Khương Phỉ một mình ở chung cư, rảnh rỗi không có việc gì làm, bắt đầu nghiên cứu thực đơn.
Người khác dù có nấu ăn ngon đến thế nào cũng không đáng tin cậy, càng đừng nói người không cẩn thận uống nhầm một ly thí thần rượu, mạng nhỏ cũng mất như cô.
Không nghĩ đến vừa bắt đầu nghiên cứu, cô thật sự nổi lên vài phần hứng thú với mỹ thực.
Cô cứ thế một mạch nghiên cứu đến trời tối mịt, bừng bừng hứng thú chuẩn bị thực tập một phen.
Nhưng khi mở tủ lạnh ra, hứng thú đã giảm bớt vài phần.
Cô xin rút lại câu "nhà bếp có đầy đủ mọi thứ" của mình hôm qua vì thứ cô cần, một thứ cũng không có.
Suy nghĩ giây lát, Khương Phỉ nhướng mày, bước ra phòng khách, cầm điện thoại bàn trong chung cư gọi cho Trình Tịch.
...!
Thời điểm nhận được điện thoại, Trình Tịch đang ở quán bar.
Cậu không uống rượu, trong miệng ngậm điếu thuốc, lười nhác ngồi trong một góc, quan sát đám người uốn éo theo âm nhạc ngoài sân nhảy, ánh mắt có chút phóng không.
"A tịch, tâm trạng không tốt?", Từ Xuyên khẽ vỗ vai cậu.
Trình Tịch hồi thần liền thấy đám người xung quanh đều đang nhìn mình, cậu cười nhạt một tiếng, "Có khả năng đó sao?"
Mọi người bật cười thành tiếng.
Chính ngay lúc này, màn hình di động đột nhiên sáng lên, tiếng nhạc đinh tai đã lấn át tiếng chuông, nhưng cậu vẫn thấy rõ trên màn hình biểu hiện số điện thoại bàn ở chung cư.
Chung cư cậu quanh năm suốt tháng không có ai, hiện tại lại có Khương Phỉ.
Trình Tịch dừng một chút, vừa cầm lấy di động muốn bắt máy, lại nhìn xung quanh một vòng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Đến tận khi âm nhạc hoàn toàn bị ngăn cách sau cánh cửa, cậu mới bắt máy, "Có việc gì?"
Giọng Khương Phỉ thông qua loa truyền đến, "Cậu đang ở đâu vậy?"
Tay cầm di động của Trình Tịch siết chặt, không kịp suy nghĩ liền bật thốt, "Sao nào? Gọi điện kiểm tra đột xuất?"
"...", Khương Phỉ trầm mặc.
Trình Tịch nhíu mày, cậu quay đầu nhìn phía sau, "Ở quan bar Tửu điểm"
Khương Phỉ thấp giọng đáp một tiếng, sau giây lát mới nhẹ giọng hỏi, "Vậy đêm nay cậu có về ăn cơm không?"
Trình Tịch hô hấp cứng lại, trong đầu như có gì đó đang bành trướng, chèn ép não khiến cậu mất đi khả năng tự hỏi.
"Trình Tịch?", Khương Phỉ nghi hoặc.
Trình Tịch miễn cưỡng hồi thần, không tình nguyện từ cổ họng rít ra một chữ "Ừ", sau đó lại vội vàng bổ sung, "Đó là nhà tôi, tôi đương nhiên phải về"
Tiếng cười của Khương Phỉ xuyên qua loa truyền đến tai cậu, kèm theo đó còn có một câu nhẹ nhàng, "Vậy cậu nhớ mua đậu hủ với cá nha"
Nói xong, cô trực tiếp cúp máy.
Tay cầm di động của Trình Tịch càng thêm siết chặt, sau hồi lâu, cậu đột chiên cười nhạo một tiếng.
Cái gì mà muốn cậu mua đậu hủ và cá?
Cậu đi mua? Có khả năng sao?
Trình Tịch xoay người trở lại quán bar, cầm chìa khóa muốn rời đi.
Phía sau có người ồn ào gọi với theo, "Một người trước đây đều ở lại đến cuối cùng như A Tĩnh hôm nay lại về nhà sớm như vậy, phải chăng trong nhà có ai đang đợi?"
Lập tức có người hùa theo, "Ngay cả nghe điện thoại cũng phải đi ra ngoài, làm gì trong nhà có ai, e rằng trong lòng có ai mới đúng!"
Trình Tịch bước chân cứng đờ.
Từ Xuyên có quan hệ không tồi với cậu ngồi bên cạnh cũng cười nói, "Thật sự sao? Khi nào dẫn đến giới thiệu với mọi người đi?"
Trình Tịch nhíu mày, cái gì nghiêm túc? Nghiêm túc với ai?
Cậu chỉ là...!muốn đối phó với Lạc Thời mà thôi.
Cậu không khỏi duỗi tay, chạm lên vết thương trên ngực.
Giây tiếp theo sắc mặt cậu trầm xuống, "keng" một tiếng vứt thắng chùm chìa khóa xuống bàn, "Nói bậy gì thế hả, làm quái gì có ai"
Đám người xung quanh hai mặt nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ hoang mang.
Trình Tịch lại châm một điếu thuốc, tựa hồ còn chưa hết giận, nặng nề rít một hơi.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Trình Tịch hút từ điếu này sang điếu khác, biểu tình càng thêm thất thần.
Cậu thỉnh thoảng liếc nhìn di động, thỉnh thoảng đặt tay lên vết thương, không nói lời nào.
Âm thanh nói chuyện phiếm của những người xung quanh cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Phía trước truyền đến chút náo động khác thường.
Trình Tịch không kiên nhẫn nhìn về phía đó, giây tiếp theo lại vội vã đảo mắt, híp mắt nhìn cô gái trong đám người đang đi về phía này.
Như cũ là chiếc váy trắng kia, mặt mày trong sáng, da thịt trắng nõn, mái tóc đen hơi xoăn xõa bên vai.
Cô khoác một chiếc áo khoác, thỉnh thoảng bị người đi đường chen lấn, trong mắt đầy vẻ luống cuống.
Bên kia.
"Trình Tịch ở đâu?", Khương Phỉ nhíu mày, trong lòng hỏi hệ thống.
Lúc ở chung cư, hệ thống nói độ hảo cảm của Trình Tịch đang dao động, hơn nữa từ quán bar đến chung cư chỉ khoảng 30 phút, Trình Tịch lại một tiếng sau còn chưa về.
Như vậy lúc này, cậu chắc chắn đang buồn bực về việc mình thế nhưng sẽ đồng ý về nhà ăn cơm.
Cho nên, cậu không về, cô đành phải đến.
【 Hệ thống: Căn cứ theo vị trí của nhân vật mục tiêu, cậu ta đang cách cô 5 mét về phía tay phải.
】
Khương Phỉ thuận thế quay đầu, liếc mắt một cái liền xuyên thấu qua quán bar, trong một góc tối tăm cách xa ánh đèn, nhìn thấy Trình Tịch đang ngồi đó.
Trình Tịch cũng đang nhìn cô.
Sau đó, cậu theo bản năng rút điếu thuốc ra khỏi miệng.
Chờ đến khi cậu hồi thần, điếu thuốc đã bị dụi tắt trong gạt tàn.
Khương Phỉ nhìn cậu, mắt sáng lên, nhanh chóng tiến về phía này.
Trình Tịch đột nhiên đứng phắt dậy, bực bội nói, "Cô đến đây làm gì?"
Ánh sáng trong mắt Khương Phỉ vụt tắt, cô đứng tại chỗ, hồi lâu mới xin lỗi cười nói, "Tôi cho rằng cậu trên đường xảy ra chuyện"
Nói xong liền xoay người rời đi.
Đám người xung quanh kinh ngạc nhìn một màn trên, mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Trình Tịch nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái chậm rãi biến mất trong đám người, lòng càng thêm bực bội.
Hồi lâu, cậu gãi tóc, rủa thầm một tiếng, lại cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Phía sau, Từ Xuyên nhíu mày nhìn theo hai người lần lượt rời đi.
Gã cứ cảm thấy cô gái kia nhìn rất quen mắt.
Giây tiếp theo, gã đột nhiên nhớ ra, cô gái kia hình như là người cách đây không lâu đính hôn với Lạc Thời nhưng lại bị bỏ lại ngay tại bữa tiệc.
...!
Khương Phỉ chậm rãi đi dọc theo vỉa hè, trong lòng yên lặng đếm số.
Thời điểm đếm đến 18, phía sau truyền đến một trận tiếng động cơ xe máy gào rú, sau đó vững vàng dừng ngay bên cạnh cô.
Khương Phỉ xoay người, bất ngờ bị ném sang chiếc nón bảo hiểm.
Trình Tịch lái một chiếc xe mô tô của Neiman Marcus, nhìn chằm chằm cô, "Đội nón, lên xe"
Khương Phỉ mím môi, rũ mắt nhìn nón bảo hiểm lại không nhúc nhích.
Trình Tịch nhíu mày, "Sao vậy?"
Khương Phỉ lắc đầu, trả nón lại cho cậu.
Trình Tịch nhìn nhưng không nhận lấy, "Cô làm gì thế hả?"
Khương Phỉ như cũ không nói lời nào.
Trình Tịch bị chọc giận bật cười, đạp lên chân ga, "Không muốn để ý tôi?"
"Được thôi", cậu khẽ gật đầu, "Vậy tôi sẽ chờ đến khi nào cô chịu lên mới thôi", nói xong vừa muốn tắt máy, Khương Phỉ đã trừng mắt nhìn cậu, đi về phía trước hai bước.
Hai mày nhíu chặt của Trình Tịch dần buông lỏng, hừ nhẹ nói, "Đội nón lên đi"
Khương Phỉ cuối cùng ngồi lên phía sau xe, vì thân xe chúi xuống nên cô chỉ có thể ôm lấy eo Trình Tịch.
Suy nghĩ vài giây, cô duỗi tay, không chút sai lệch ấn lên vết thương trên ngực của Trình Tịch.
Đây là cái giá của việc nói không giữ lời!
Trình Tịch đau đến nhẹ hít một hơi, vòng eo hơi run lên.
Khương Phỉ vội dời tay đi, ánh mắt vô tội hỏi, "Sao vậy? Trên ngực cậu cũng bị thương sao"
Trình Tịch dừng một chút, "Cũng?"
Khương Phỉ mỉm cười, "Trên ngực Lạc Thời cũng có vết thương, vị trí giống hệt của cậu.
Đáng tiếc, anh ấy không chịu để tôi thoa thuốc"
Nói đến đây, ánh mắt cô hơi tối lại, không nói thêm lời nào.
Trình Tịch hơi giật mình, tay nắm tay côn không kiềm được thêm siết chặt.
Chẳng trách, Lạc Thời không đi tìm cậu.
Chẳng trách Khương Phỉ chưa từng hoài nghi đêm đó.
Lạc Thời không để cô thoa thuốc là vì hắn căn bản không bị thương!
Trình Tịch nhẹ thở một hơi, trong lòng như cũ vô cùng phiền loạn.
Cậu đột nhiên đạp mạnh chân ga, xe vội vàng biến mất trong bóng đêm.
Thời điểm trở lại chung cư đã 10 giờ.
Khương Phỉ trực tiếp về phòng cho khách, nửa chữ cũng không nhắc đến chuyện nấu cơm.
Trình Tịch nhíu mày nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng đầy phiền não.
Tiếng cười khẽ khi cô nhờ cậu mua đồ còn vang vọng bên tai, tựa như...!cô đang chờ cậu về vậy.
"Cạch", cửa phòng cho khách lại lần nữa từ bên trong mở ra.
Trình Tịch đột nhiên ngẩng đầu.
Khương Phỉ đi đến trước mặt cậu, tay cầm một tấm thẻ ngân hàng, "Tiền của cậu đây"
Trình Tịch giật mình, "Cái gì?"
Khương Phỉ khẽ cười, "Đây là nhà cậu nên tôi đưa phí dừng chân"
Trình Tịch nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng.
Đó quả thật là những gì cậu từng nói, muốn cô trả phí theo tiêu chuẩn khách sạn 5 sao.
Nhưng khi cô thật sự trả tiền, trong lòng như thể có một ngọn lửa bốc lên, đầy hỗn loạn.
"Trình Tịch?"
"Tôi đói bụng", Trình Tịch đột nhiên nói.
Khương Phỉ khó hiểu hỏi, "Hả?"
"Tôi đói bụng", Trình Tịch mím môi, cố chấp nói, "Làm bữa tối trừ tiền"
Mười phút sau.
Khương Phỉ mở tủ lạnh, lấy hai quả cà chua ra đưa cho Trình Tịch đang đứng một bên, "Đi rửa"
Trình Tịch trừng mắt nhìn cô, cuối cùng vẫn cầm lấy.
Khương Phỉ nói tiếp, "Lột vỏ"
Trình Tịch hít sâu một hơi, tay chân vụng về dựa theo những gì Khương Phỉ nói, cắt một chữ thập bên dưới, ngâm nước nóng rồi lại lột vỏ.
Khương Phỉ, "Cắt thành hạt lựu"
Trình Tịch quay đầu, "Vậy cô làm gì?"
Khương Phỉ chớp mắt, "Cậu chuẩn bị nguyên liệu, tôi làm bữa tối"
Trình Tịch, "..."
Cuối cùng cậu yên lặng cầm dao phay, gian nan cắt cà chua, lại cắt đến nát nhừ.
Khương Phỉ xoa giữa mày, cuối cùng không thể nhìn tiếp được nữa.
Cô đi đến bên cạnh Trình Tịch, đè lên mu bàn tay cậu, cướp lấy con dao nói, "Phải cắt như vậy này"
Nói xong, cô một tay cầm cà chua, một tay nhẹ nhàng cắt thành những khối nhỏ.
Trình Tịch khựng lại, nhìn một bên mặt đầy nghiêm túc của cô, còn những ngón tay trắng nõn đang cầm quả cà chua.
Màu nước đỏ thắm dọc theo khe hở ngón tay, chảy ra mu bàn tay, tươi đẹp lại đầy diễm sắc.
"Cô cũng vì Lạc Thời mà làm...", những lời nói chưa thông qua đại não buột miệng thốt ra.
Nói được một nửa, cậu mới ý thức được bản thân đang nói gì.
"Hửm?", Khương Phỉ dừng một chút, sau đó bật cười, "Tôi và anh ấy hiếm khi được như vậy"
Cô hơi nhăn mày, "Rõ ràng anh ấy cách tôi rất gần, nhưng tôi lại luôn cảm thấy anh ấy rất đỗi xa xôi"
Hiếm khi được như vậy.
Đôi mày nhíu chặt của Trình Tịch hơi thả lỏng.
Đêm đính hôn, để người đàn ông khác bước vào phòng, như thế nào lại không xa? Trong lòng Lạc Thời hẳn là chỉ có "người chị gái" kia mà thôi.
Cậu vốn muốn hỏi, vậy cậu thì sao?
Nhưng khi hồi thần, trong lòng lại tự giễu cười.
Cậu đem cô về đây chỉ là muốn nhục nhã, chọc giận Lạc Thời thôi.
Cậu thật ra cũng đang lừa gạt cô.
Yên tĩnh trong chốc lát, Trình Tịch lần nữa lên tiếng, "Tôi không phải bạn của Lạc Thời"
Khương Phỉ không chút nào kinh ngạc, khẽ gật đầu, "Tôi biết"
Trình Tịch ngơ ngác nhìn cô, "Vậy sao cô còn đi với tôi..."
Khương Phỉ quay đầu, nhẹ cười với cậu, "Tôi từng nói, tôi cảm thấy cậu rất thân thiết, rất quen thuộc"
Nói đến đây, cô nhíu mày nghiêm túc đánh giá cậu, "Chúng ta có phải đã từng gặp nhau không?"
Trình Tịch yết hầu căng chặt, trong lòng hoảng loạn, cơ hồ lập tức phủ nhận, "Chưa từng"
"Ồ", Khương Phỉ không chút để ý đáp, bưng mì đã chan nước lèo ra, mỉm cười nhìn cậu, "Ăn cơm thôi"
Trình Tịch nhìn bóng lưng cô, ánh đèn nhà ăn rất sáng, cô hiện đang đi về phía ánh sáng.
Cậu mím môi, yên lặng đuổi theo.
"Đúng rồi", Khương Phỉ đột nhiên quay đầu, chớp mắt nói, "Cầm theo chén đũa"
Trình Tịch nhìn sâu vào mắt cô, hồi lâu mới hừ nhẹ, "Phiền phức"
Sau đó xoay người đi lấy chén đũa.
...!
Biệt thự.
Nhiệt độ điều hòa trong thư phòng được điều chỉnh rất cao.
Lạc Thời xem văn kiện, không biết đã là lần thứ mấy hắn nhìn về phía di động đặt bên tay phải.
Một ngày một đêm, dãy số riêng của hắn, một cuộc điện thoại cũng không có.
Cuối cùng, hắn bực bội ném văn kiện sang một bên.
Lạc Thời cầm di động, đẩy xe lăn đi đến trước cửa sổ.
Đêm nay, thời tiết có chút âm u, chân hắn lại ẩn ẩn đau.
Bầu trời đêm không có bất kì sao nào, càng sẽ không có ngôi sao mai đáng cười kia.
Di động trong tay đột nhiên reo lên.
Lạc Thời vội vã cúi đầu, nhưng khi nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, ánh mắt hắn tối sầm lại.
Hắn yên lặng bắt máy, "Chị"
"Tiểu Thời, em ngủ chưa?", giọng Lạc Uyển nặng nề.
Lạc Thời rũ mắt, "Chưa"
"Hôm đó, đáng lẽ chị không nên nói như vậy, thật xin lỗi em, Tiểu Thời...", Lạc Uyển còn muốn nói thêm gì đó, đơn giản là vài lời nói xin lỗi.
Lạc Thời lại không nghe lọt vào tai, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của bản thân qua tấm cửa sổ trước mặt.
Hắn một tay cầm di động, gương mặt trắng bệch không chút cảm xúc.
Từ khi nào hắn lại có thể bình tĩnh như vậy khi đối diện với Lạc Uyển?
Lạc Thời sắc mặt khẽ biến, cảm thấy chân đột nhiên đau đớn.
Tuy cơn đau chỉ lướt qua trong nửa giây ngắn ngủi nhưng đã đủ khiến lưng hắn chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn duỗi tay, bóp chặt lấy phần tàn khuyết trên cơ thể.
Ngay cả hắn cũng ghét bỏ nó, ghét bỏ cái chân này.
Nhưng ngày đó, Khương Phỉ lại dịu dàng vuốt ve nó.
Chỉ có cô.
Tay cầm di động của hắn càng thêm siết chặt.
"Tiểu Thời?", Lạc Uyển nghi hoặc gọi hắn.
Lạc Thời đột nhiên cúp máy, ngón tay tái nhợt không tự giác sờ chiếc nhẫn đeo trên cổ.
Sau hồi lâu trầm mặc, hắn ghì từng chữ số, bấm ra một dãy số gọi đi.
Trái tim hắn thắt chặt, hô hấp cũng trở nên dè dặt.
Bên loa truyền ra âm thanh cực nhỏ.
Hắn khẽ giật môi, giây tiếp theo thần sắc lập tức đông cứng.
"Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi hiện đang tắt máy..."
Là giọng hệ thống lạnh băng.
Lạc Thời bình tĩnh cúp máy, lại nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu trên cửa, hồi lâu hắn nghiêng đầu, mỉm cười với "nó".
Người con gái mấy ngày trước còn nói với hắn rằng "em thích anh", hiện tại ngay cả điện thoại của hắn cũng không bắt.
Suy nghĩ vài giây, Lạc Thời gọi cho trợ lý.
"Lạc tiên sinh?", trợ lý rất nhanh bắt máy.
Lạc Thời nói, "Khương Phỉ ở đâu?"
Trợ lý chần chờ vài giây mới đáp, "Lạc tiên sinh, tôi cũng đang muốn nói với ngài chuyện này.
Tôi nghe người của Từ gia nói, từng thấy Khương tiểu thư ở quán bar"
Lạc Thời nhíu mày, quán bar?
Trợ lý rất nhanh bổ sung, "Cùng với tiểu thiếu gia của Trình gia".
Danh Sách Chương: