• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Khương Phỉ không ngờ mình sẽ gặp lại Ngôn Vân Chu trong tình huống như thế này.

Người này vừa nhìn liền biết là một nhân vật không đơn giản.

Nhưng nếu y đã nhìn thấy tất cả, cô cũng không cần thiết lại giả vờ làm gì.

Khương Phỉ khẽ nhếch mày nói, "Ngôn tiên sinh đứng ở đó từ lúc nào?"
Ngôn Vân Chu khẽ cười, văn nhã đáp, "Nói đúng hơn, là Khương tiểu thư và Tần tiên sinh đến quấy rầy tôi"
Ý là, từ đầu đến cuối y đều đã thấy.

Khương Phỉ rũ mắt, lại ngẩng đầu đuôi mày khẽ nhếch, "Vậy Ngôn tiên sinh sẽ giúp tôi giữ bí mật đúng không?"
Ngôn Vân Chu mỉm cười nhìn cô, trầm ngâm một giây mới nhẹ giọng nói, "Còn phải xem Khương tiểu thư có thể ra điều kiện gì để bịt miệng tôi lại"
Khương Phỉ suy nghĩ hồi lâu, cô quay đầu nhìn về phía cầu thang gần đó, "Ngôn tiên sinh, phải ngửa đầu nhìn anh rất mệt"
Ngôn Vân Chu cười khẽ lắc đầu, "Xem tôi này", nói rồi y hơi giơ tay, "Khương tiểu thư, mời"
Khương Phỉ không hề từ chối, trực tiếp đi lên tầng cao nhất.

Quả nhiên là nơi ngắm cảnh đêm tốt nhất, chỉ cần duỗi tay lên sẽ chẳng khác gì có thể hái được sao trời, toàn bộ thành thị đều thu hết vào đáy mắt.

Ngôn Vân Chu đứng đó, sắc mặt tái nhợt cũng mang tươi cười.

Nhưng khi đến gần mới có thể thấy rõ, trong đôi mắt mang nét cười kia, ngập tràn sự xa cách, không có một chút độ ấm.

Khương Phỉ từng bước đi đến trước mặt Ngôn Vân Chu, cười nói, "Tôi còn chưa cảm ơn Ngôn tiên sinh lần trước cứu tôi ra khỏi phim trường"
Nụ cười của Ngôn Vân Chu vẫn điềm đạm như cũ, "Chỉ là chuyện nhỏ, không tốn sức"
Khương Phỉ liếc nhìn đỉnh đầu y, độ hảo cảm không hề nhúc nhích, thật giống như con người y, chẳng lộ ra một chút cảm xúc.

Cô dừng một chút, lại nói, "Sự ốm yếu của Ngôn tiên sinh...!nhìn rất đẹp"
Độ hảo cảm trên đỉnh đầu của Ngôn Vân Chu có sự dao động rất nhỏ nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.

Y nhàn nhạt cười nhưng thanh âm lại trầm thấp, "Tôi có thể cứu Khương tiểu thư ra thì cũng có thể cướp đi một vài thứ của Khương tiểu thư"
Khương Phỉ bật cười.

Thứ Ngôn Vân Chu để ý nhất quả nhiên chính thân thể ma ốm của mình.

"Tôi nói đùa thôi", cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, "Không hổ là nơi ngắm cảnh tốt nhất, cảm giác như thể cả thành phố này đều là của tôi"
Ngôn Vân Chu nhìn theo ánh mắt cô, không nói gì.

"Chỉ là...", Khương Phỉ đột nhiên nghiêng đầu nhìn Ngôn Vân Chu, "Còn một khuyết điểm"
Ngôn Vân Chu lễ phép hỏi lại, "Khuyết điểm gì?"
Khương Phỉ tiến đến gần một chút, cô ngửa đầu nhìn y, "Thiếu một cô gái"
Ngôn Vân Chu cúi đầu nhìn chăm chú vào cô gái trước mắt, vết sẹo trên má trái không chút che giấu lộ rõ dưới ánh đèn, "Khương tiểu thư có ý gì?"
"Nói cho đúng thì, Ngôn tiên sinh, ngài cần một cô gái", Khương Phỉ cười
Ngôn Vân Chu nghiêm túc nhìn cô, bộ dáng "nguyện nghe kỹ càng".

Khương Phỉ làm như thật nói, "Việc phát sinh một chút giao tiếp giữa một cô gái và một người người đàn ông, sẽ tốt cho sức khoẻ", nói xong, cô nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ngôn Vân Chu, "Thân thể của Ngôn tiên sinh hẳn là rất cần điều này"
Ngôn Vân Chu bất đắc dĩ nhíu mày bật cười, "Khương tiểu thư nghĩ, nếu tôi thật sự cần sẽ tìm không được?"
"Đương nhiên không phải", Khương Phỉ thành thật đáp, "Ngôn tiên sinh, dù ngài không có tiền, chỉ bằng gương mặt này thôi cũng.

Nhưng..."
Cô đáng tiếc lắc đầu, "Thứ ngài cần lại là một người phụ nữ không yêu mình nhưng sẽ mãi bên cạnh mình"
Ngôn Vân Chu hơi thu nét cười lại, y nghiên cứu nhìn vào Khương Phỉ hỏi, "Theo ý của Khương tiểu thư là muốn tự mình đề cử?"
Khương Phỉ khẽ chớp mắt, "Sao? Phương pháp này có thể khiến Ngôn tiên sinh giữ bí mật, thành công bịt kín miệng ngài chưa?"
Nụ cười nhạt bên khóe miệng gần như không thể phát hiện của Ngôn Vân Chu có chút cứng lại nhưng rất nhanh y đã cười khẽ thành tiếng, "Thì ra là muốn tôi giữ bí mật...".

Ánh mắt y lướt nhanh qua má trái Khương Phỉ, trong mắt không có chán ghét hay đáng thương, chỉ là một cái nhìn thoáng qua vô cùng bình thường, "Khương tiểu thư có phải có chút...!tự luyến?"
Khương Phỉ nâng tay, chạm vào vết sẹo trên má trái, nhún vai, "Nhưng kỹ thuật diễn của tôi rất tốt nha.

Ngài muốn dịu dàng, tôi tuyệt đối có thể nói chuyện ngọt như mật đường; nếu ngài muốn hoạt bát, tôi mỗi ngày có thể không trùng lặp chọc ngài vui vẻ, thậm chí..."
Khương Phỉ che lại vết sẹo trên má trái, mở to hai mắt nhìn Ngôn Vân Chu, "Ngài muốn Diệp tiểu thư tiếp tục theo đuổi mình, tôi cũng có thể làm được", cô cười tươi tắn, bổ sung thêm, "Hơn nữa ngài không cần gánh vác bất luận gánh nặng tình cảm nào"
Gánh nặng tình cảm.

Ngôn Vân Chu nhìn cô, nụ tươi dần phai nhạt.

Y nhìn kỹ cô gái trước mắt.

Khương Phỉ thản nhiên mặc y đánh giá.

Không biết qua bao lâu, Ngôn Vân Chu dịu dàng cười, "Thời gian không còn sớm, Khương tiểu thư trở về nghỉ ngơi đi"
Khương Phỉ gật đầu cười, "Ngôn tiên sinh cũng chú ý sức khoẻ", nói rồi cô quay người bước xuống cầu thang.

Sau đó, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì, "Ngôn tiên sinh..."
Ngôn Vân Chu vẫn đứng ở chỗ cũ, cúi đầu nhìn cô.

Khương Phỉ dùng tay biểu thị hành động gọi điện thoại, "Bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ tôi"
Nói xong, cô không chút do dự trực tiếp bước vào thang máy.

Nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, cô lấy bút ghi âm ra, chọn đối thoại với Tần Mạc ban nãy vừa ghi lại được gửi cho Ngôn Vọng.

Ngôn Vân Chu vẫn đứng ở tầng cao nhất, quan sát cảnh đêm thành phố ngoài cửa sổ.

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, "Ngôn tiên sinh", trợ lý Vương nhẹ giọng gọi.

Ngôn Vân Chu không hề nhúc nhích, bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ.

Trợ lý Vương lại nói, "Diệp tiểu thư trong khoảng thời gian này vẫn luôn sống ở Tần gia và ở bên cạnh Tần tiên sinh", nói xong, anh ta khó hiểu nói, "Người Diệp tiểu thư thích là ngài, chỉ cần ngài đi tìm cô ấy, tôi tin Diệp tiểu thư nhất định sẽ trở lại, Ngôn tiên sinh..."
"Vì sao phải tìm cô ta?", Ngôn Vân Chu nhàn nhạt nói, "Thứ cô ta muốn tôi không cho được, mà thứ tôi muốn..."
Nói đến đây, y hơi nhíu mày.

Những lời Khương Phỉ nói, từ một góc độ nào đó là đúng.


Từ lúc 5 tuổi, khi lần đầu tiên biết trái tim mình không khỏe mạnh, y liền biết sớm muộn gì cũng một ngày, y sẽ biến mất khỏi thành phố này.

Y không làm được như cha mình, bị tra tấn trên bàn phẫu thuật gần mười năm, sau đó người không ra người, quỷ không ra quỷ mà chết đi.

Hơn 20 năm nay, y vẫn luôn chờ đợi tử vong ập đến, cũng vì đợi quá lâu mà tâm đã sớm hiếm khi gợn sóng.

Rốt cuộc có chuyện gì còn lớn hơn chuyện sống chết?
Thứ y cần không phải là tình yêu của Diệp Thanh Thanh.

Tình yêu của cô đối với y mà nói chính là gánh nặng.

Nhưng không thể không thừa nhận, những lúc có người đuổi theo sau mình, sự cô độc thật sự giảm đi một ít.

"Vậy...!Khương tiểu thư thì sao?", trợ lý Vương do dự hỏi, "Lần trước không phải ngài còn bảo vệ sĩ đi cứu Khương tiểu thư sao?"
Ngôn Vân Chu rũ mắt.

Y cứu Khương Phỉ không vì lý do gì cả, chỉ là vì chơi vui.

Y không thể nắm giữ được vận mệnh của mình, nhưng ngày đó, khi phim trường ngoài ý muốn phát nổ, nhìn thế lửa ngày càng lớn, đám đông ngày càng hỗn loạn, y có thể rõ ràng cảm nhận được, vận mệnh của những người bên trong đang nằm trong tay mình.

Chỉ bằng mấy câu của y, cô có thể sống sót.

Ngược lại, chỉ cần y im lặng, cô lập tức sẽ chết.

Y lựa chọn để cô sống.

Không hơn.

"Ngôn tiên sinh?"
"Khương Phỉ, quá tự luyến", Ngôn Vân Chu nói xong, xoay người đi về phía thang máy chuyên dụng bên cạnh.

...!
Quán cà phê, gần Tần gia.

Ngôn Vọng im lặng ngồi trong phòng bao ở lầu hai, nhìn bóng dáng cô gái ngoài cửa sổ đang vội vàng bước vào, tay đang cầm ly cà phê bất giác siết chặt.

"Ngôn Vọng", Diệp Thanh Thanh xuất hiện ở cửa, thanh âm có chút cao.

Ngôn Vọng quay đầu nhìn cô, gương mặt kiều mỹ, không chút tỳ vết, "Thanh Thanh".

Gã đứng lên, giúp cô kéo ghế.

Diệp Thanh Thanh nghịch ngợm cười cười với gã, "Hiếm khi Ngôn đại minh tinh có thời gian mời em uống cà phê nha"
Ngôn Vọng nhìn cô cười, ánh mắt bất giác dừng trên khóe môi cô.

Đôi môi đỏ thắm căng mọng, thấp thoáng một vết cắn.

Diệp Thanh Thanh đỏ mặt, mím môi hỏi, "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Ngôn Vọng thu mắt, không biết vì sao, gã cảm thấy đôi mắt của Diệp Thanh Thanh không sáng như lúc còn theo đuổi Ngôn Vân Chu, thậm chí còn mang theo chút mỏi mệt.

Gã lắc đầu, "Hôm nay Tần Mạc không ở chung với em sao?"
Diệp Thanh Thanh suy nghĩ hồi lâu, "Anh ấy nói công ty có một số việc, muộn một chút mới về"
Ngôn Vọng vừa muốn gật đầu, di động bên cạnh đột nhiên vang lên.

Gã dừng một chút, click mở.

Là một đoạn ghi âm.

Giọng Tần Mạc truyền đến, "Khương Phỉ, tôi cho cô tiền và tài nguyên không phải để cô phản bội tôi..."
Ngôn Vọng vội vàng ấn dừng, sau đó nhìn về phía Diệp Thanh Thanh.

Gương mặt vốn ửng đỏ của Diệp Thanh Thanh nháy mắt trắng bệch, sau hồi lâu cô mới nói, "Đó là gì?"
Ngôn Vọng dừng một chút, "Hôm nay, ở khách sạn anh gặp được Tần Mạc, vì không yên tâm em cho nên đến xem..."
"Nhưng anh ấy nói hôm nay phải tăng ca", Diệp Thanh Thanh nỉ non, giây tiếp theo đột nhiên nghĩ đến điều gì, "Hôm nay có phải là ngày Khương tiểu thư xuất viện không?".

Cô thấy rất nhiều nhà truyền thông đều đưa tin này, nhưng họ lại không chụp được bất kì hình ảnh gì.

Ngôn Vọng khẽ gật đầu.

Diệp Thanh Thanh cắn chặt môi, rất lâu sau mới thấp giọng nói, "Xin lỗi, Ngôn Vọng, hôm nay có lẽ em không uống cà phê với anh được".

Nói xong, cô đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

Cô không cho phép loại chuyện này xảy ra.

Sống lại một lần, cô sẽ không để bản thân chọn sai!
Ngôn Vọng nhìn Diệp Thanh Thanh rời đi, gã chậm rãi thu mắt, lại nhìn tệp tin Khương Phỉ gửi đến, nhếch môi cười.

Hạt giống hoài nghi một khi gieo xuống, nó rất nhanh sẽ mọc rễ, nảy mầm.

Nhưng giây tiếp theo, Ngôn Vọng như bị ma xui quỷ khiến mà tiếp tục click mở đoạn ghi âm kia.

"Tần Mạc, em theo anh 5 năm không phải vì tiền và tài nguyên, mà là vì người đó là anh, không hơn"
"Ngôn Vọng...!Anh ấy và anh giống nhau, đều là vì khuôn mặt này"
"Em thật ra rất vui, không có khuôn mặt này, người anh nhìn chỉ là em..."
Thanh âm xen lẫn bi thương và cầu xin của cô truyền đến, bất giác khiến lòng gã không khỏi phẫn nộ.

Chẳng trách cô bị hủy dung còn có thể cười được, là vì muốn cho Tần Mạc nhìn cô chứ không phải xuyên qua cô nhìn thấy Diệp Thanh Thanh?
Di động đột nhiên đổ chuông.


Ngôn Vọng hoàn hồn, là đám bạn ăn chơi của gã.

Gã bắt máy lại không nói gì.

"Ngôn thiếu, có hàng mới, cậu đến không?"
Ngôn Vọng uống sạch ly cà phê trước mặt, "Đến"
Nói xong, gã cúp máy, lại nhìn giao diện ghi âm.

Sau khi bấm thoát ra, gã trực tiếp rời khỏi quán.

Không khí trong phòng cực high, khi Ngôn Vọng đến, không ít người đã bắt đầu uống.

Nhìn thấy gã, lập tức có người nhường chỗ.

Ngôn Vọng vừa ngồi xuống, cô gái bên cạnh đã dùng tăm xỉa răng cắm một quả nho đưa đến trước mặt gã.

Nếu là trước đây, gã đã sớm hưởng thụ, nhưng hôm nay khi nhìn quả nho kia, gã lại bất giác thấy phiền lòng.

Cuối cùng gã đứng phắt dậy, khẽ đá người ngồi trong góc nói, "Đổi chỗ"
Đám người xung quanh im lặng ba giây, khó hiểu liếc nhìn gã.

Ngôn Vọng không thèm để ý, chỉ nghiêng người dựa vào sô pha, đầu mày nhíu chặt.

Cũng vào lúc này, di động lần nữa vang lên.

Gã tùy ý liếc nhìn màn hình, thân hình bất giác căng chặt, qua hồi lâu mới bắt máy, "A lô?"
"Anh đang ở đâu vậy?", Khương Phỉ giọng mang theo chút chần đợi vang lên.

Ngôn Vọng nhìn xung quanh, "Quán bar"
Vừa vặn bên cạnh có cô gái nũng nịu gọi gã, Ngôn Vọng không biết vô tình hay cố ý, dịu dàng đáp một tiếng.

Khương Phỉ trầm mặc vài giây mới nói, "Ồ"
Ngôn Vọng cười khẽ, "Khương tiểu thư có việc gì sao?"
Khương Phỉ có chút do dự, "File ghi âm, anh nhận được rồi đúng không?"
Ngôn Vọng nghĩ đến file ghi âm, trong lòng càng thêm bực bội, không khỏi nâng cao giọng nói, "Cô gọi chỉ vì chuyện này?"
Khương Phỉ nhẹ giọng nói, "Lưng tôi cần được thoa thuốc..."
Bàn tay nắm di động của Ngôn Vọng siết lại, sau đó gã mới hừ lạnh, "Thì sao?"
"...", Khương Phỉ im lặng.

Thanh âm của dàn oanh oanh yến yến xung quanh càng thêm kiều mị.

"Xin lỗi, đã quấy rầy anh", Khương Phỉ bình tĩnh nói, sau đó nhẹ nhàng cúp máy.

Ngôn Vọng nhìn màn hình đen nhánh, "Bang" một tiếng ném điện thoại lên bàn.

Phòng khách sạn.

Khương Phỉ buông điện thoại, nghiêm túc đứng trước gương thoa thuốc mờ sẹo lên mặt và cổ.

【 Hệ thống: Ký chủ, Ngôn Vọng độ hảo cảm đang dao động.


"Uh huh", Khương Phỉ thấp giọng đáp một tiếng, thoa thuốc xong lại nhẹ nhàng mát xa giúp thuốc thẩm thấu sâu hơn.

Nửa tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

Khương Phỉ đuôi mày khẽ nhếch, khi đứng lên nét mặt đầy vẻ ủ rũ, im lặng đến mở cửa.

Ngôn Vọng mang mũ lưỡi trai đứng ngoài cửa, hai mày nhíu chặt.

Khương Phỉ sửng sốt, "Không phải anh không..."
"Câm miệng", Ngôn Vọng ngắt lời cô, đi thẳng vào phòng.

Gã đã rất khó chịu vì mình sẽ xuất hiện ở đây, nếu lại nghe thấy âm thanh của cô, e rằng gã sẽ không nén được lửa giận.

Khương Phỉ nhìn gã, đột nhiên bật cười, "Ngôn Vọng, có phải anh cũng có chút lo lắng cho tôi không?"
Ngôn Vọng quay đầu, nhíu mày nhìn cô.

Khương Phỉ cười dần biến mất, thanh âm cũng dần nhỏ xuống, "Bởi vì chúng ta là cộng sự?"
Ngôn Vọng hai mày dần giãn ra, nghĩ đến file ghi âm kia lại nói, "Còn vì khuôn mặt của cô"
Khương Phỉ mím môi.

Ngôn Vọng nhìn xung quanh, cầm lấy tuýp thuốc trên bàn, "Xoay người qua"
Khương Phỉ ngẩn người, sau đó mặt ửng đỏ xoay người sang chỗ khác, "Rất ít người từng thấy vết thương của tôi, tôi cũng không biết nên tìm ai nên mới quấy rầy anh..."
Ngôn Vọng ngắt lời cô, "Cởi áo ra"
Khương Phỉ cúi đầu, do dự vài giây, chậm rãi cởi bỏ áo ngủ đai lưng, áo ngủ bằng tơ lụa màu champagne từ đầu vai trắng ngần trượt thẳng xuống eo, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, phát ra một tầng ánh sáng ái muội.

Đồng tử Ngôn Vọng hơi rụt lại.

Khương Phỉ nhẹ nhàng nằm lên mép giường, vết sẹo uốn lượn trên eo và bụng, phá hủy đường cong vốn ưu nhã.

Ngôn Vọng hơi thở như đông lại, tay quệt thuốc mỡ có chút run rẩy, gã cứng đờ thoa lên da cô, đầu ngón tay bất giác tê dại.

Lưng Khương Phỉ cơ hồ lập tức co rúm.


Ngôn Vọng nhanh chóng ngừng lại.

"Không sao", Khương Phỉ nói, "Chỉ là...!hơi lạnh chút thôi"
Ngôn Vọng nhìn cô, hầu kết khẽ nhúc nhích, động tác gã thêm nhẹ nhàng nhưng vẫn tức giận nói, "Sao không gọi Tần Mạc giúp cô?"
Khương Phỉ thân mình cứng đờ, sau hồi lâu cô cúi đầu mất mát nói, "Anh ta nhìn thấy vết sẹo trên mặt tôi tựa hồ bị doạ một trận, sau đó liền xoay người đi thẳng..."
Động tác thoa thuốc của Ngôn Vọng hơi khựng lại nhưng rất nhanh đã trở về bình thường.

Không biết vì sao, trong lòng gã có chút trống trải, gã khẽ gật đầu, "Quả thật rất đáng sợ"
Khương Phỉ vẫn nằm bên mép giường, thanh âm mờ mịt, "Hơn nữa, không biết vì sao, khi nhìn thấy Tần Mạc tôi cảm thấy có gì đó rất khác, rất kỳ quái"
Ngôn Vọng rũ mắt, "Có gì khác?"
Khương Phỉ lắc đầu, "Chính là cứ nghĩ đến chuyện khác"
"Ví dụ như?"
Khương Phỉ cúi đầu, "Tôi nghĩ đến việc đánh cuộc với anh"
Tay Ngôn Vọng hoàn toàn dừng trên lưng cô.

Thật sao? Khi ở cạnh Tần Mạc, cô lại nhớ đến gã?
"Ngôn Vọng", Khương Phỉ ôm lấy áo ngủ ngồi dậy, quay đầu nghiêm túc nhìn gã, "Nếu không vì khuôn mặt này, có phải anh căn bản sẽ không tiếp cận tôi?"
Động tác lau chùi thuốc mỡ trên tay của Ngôn Vọng lập tức khựng lại, gã rũ mắt nói, "Đương nhiên"
Khương Phỉ giật mình, sau đó híp mắt bật cười, "Quả nhiên là như thế"
Chỉ là hốc mắt cô có chút đỏ.

Ngôn Vọng nhìn cô, tàn dư thuốc mỡ mát lạnh trên tay kéo theo một chút nóng rực.

Gã vân vê ngón tay, dù có rửa nước lạnh lâu thế nào cũng không thể rửa sạch sự nóng rực kia.

Ngôn Vọng độ hảo cảm, 30.

...!
Tần gia.

Diệp Thanh Thanh ngồi trên sô pha, nhìn thời gian một phút một giây trôi qua.

Đến khi gần mười một giờ, bên ngoài biệt thự mới truyền đến tiếng mở cửa.

Một người đàn ông trên người mang theo chút hơi rượu bước vào, tây trang vốn phẳng phiu có chút nhăn nhúm, đôi mắt lạnh lẽo mang theo một chút hơi say.

Khi thấy cô gái ngồi trên, sắc mặt Tần Mạc dần dịu xuống, "Sao em còn chưa đi ngủ?"
Nói rồi, hắn bước đến gần, kéo cô gái đó vào lòng, chôn đầu vào hõm vai cô.

Cả người Diệp Thanh Thanh cứng đờ.

Tần Mạc tựa hồ phát hiện ra, đôi mắt hơi say dần bình tĩnh lại.

Hắn vẫn ôm cô trong lòng, giọng nói hơi khàn, "Thanh Thanh, sau này nếu đã khuya em cứ đi nghỉ trước, không cần thức đợi anh"
Diệp Thanh Thanh quay đầu ủy khuất nhìn Tần Mạc, "A Mạc, đêm nay anh đi đâu?"
Tần Mạc dừng một chút, cười đáp, "Việc công ty nhiều quá, yên tâm, sau này anh sẽ cố gắng về sớm"
Diệp Thanh Thanh cắn chặt môi, "Hôm nay có phải là ngày Khương tiểu thư xuất viện không?"
Hai mày Tần Mạc hơi nhíu, hắn chậm rãi buông Diệp Thanh Thanh ra, đứng thẳng người, nới lỏng cà vạt.

Diệp Thanh Thanh luống cuống bắt lấy ống tay áo của Tần Mạc, "A Mạc?"
Tần Mạc quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh, trong khoảnh khắc có chút mờ mịt, khuôn mặt này, rốt cuộc là ai?
Nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại.

Trước mắt hắn chính là Thanh Thanh, vì mặt của Khương Phỉ đã bị hủy.

Nhưng mặc dù hủy dung, cô gái đó như cũ nói cô rất vui vẻ, bởi vì người sau này hắn nhìn thấy chỉ là cô.

Một người phụ nữ ngu xuẩn!
"A Mạc", Diệp Thanh Thanh kiềm nén sự hoảng loạn trong lòng, lay lay cánh tay Tần Mạc, "Anh đừng tức giận, chỉ vì em thấy rất có lỗi Khương tiểu thư.

Nhưng rồi em lại rất ghen ghét, cô ấy dù sao cũng sống bên cạnh anh suốt 5 năm..."
Ghen ghét.

Tần Mạc nhìn Diệp Thanh Thanh, "Em vĩnh viễn không cần thấy ghen ghét với cô ta"
Diệp Thanh Thanh dùng sức khẽ gật đầu, chủ động dựa vào lòng Tần Mạc, sau một chốc im lặng mới nói, "A Mạc, anh còn nhớ không lâu trước đây từng nói muốn em tìm việc gì đó để làm không?"
"Ừm"
"Em nghĩ ra rồi", Diệp Thanh Thanh ngẩng đầu khỏi lòng hắn, "Trước kia em từng đóng vài bộ phim ngắn, em muốn tiếp tục đóng phim, được không?"
Tần Mạc nhìn vào mắt cô, trong đôi mắt hạnh như cất giấu từng gợn sóng nước, nhìn có chút xa lạ.

Hắn nâng tay, khẽ vuốt ve má trái của cô, mềm mịn lại bóng loáng.

"A Mạc?"
Tần Mạc hoàn hồn, "Được"
"Cảm ơn anh", mắt Diệp Thanh Thanh sáng lên, cô ngẩng đầu in một nụ hôn lên mặt hắn.

Tần Mạc cười khẽ, nhìn cô nhảy nhót chạy về phòng ngủ.

Sau đó, hắn đứng lên đi về phía nhà bếp, theo thói quen mở nắp nồi đun nước.

Bên trong trống rỗng, không có canh giải rượu, thứ gì cũng không.

...!
Khương Phỉ dù thế nào cũng không ngờ được, tất cả hợp đồng đóng phim lúc trước của nguyên chủ trong một đêm đều biến mất sạch sẽ, không chút dấu vết!
Nguyên chủ cũng xem như một diễn viên lăn lộn non nửa giới nghệ thuật, fans tuy không nhiều lắm nhưng kỹ thuật diễn không tồi.

Trước đây trong tay cô còn vài quyển kịch bản, tuy chưa ký hợp đồng nhưng có vài cái đã bàn bạc gần như xong.

Thậm chí có hai đoàn phim còn nguyện ý đợi nguyên chủ.

Nhưng sáng sớm nay, Khương Phỉ liên tiếp nhận được bốn cuộc điện thoại, đầu tiên là an ủi cô, sau đó lại tán dương kỹ thuật diễn ngày càng nâng cao của cô, cuối cùng là tỏ ý xin lỗi, nói đã tìm được người khác thích hợp hơn.

Những tài nguyên vốn dĩ do Tần Mạc cung cấp kia, mất đi cũng xem như hiểu được.

Nhưng trong đó có một bộ phim tên "Sau buổi bình minh", là một bộ điện ảnh thương mại với danh tiếng và doanh thu đều được xem trọng.

Bộ phim này là nguyên chủ tự mình đàm phán với đạo diễn, không muốn Tần Mạc trợ giúp.

Từ hình thức kịch bản ban đầu đến giả thiết nhân vật, thậm chí ngay cả những cảnh quay quan trọng đều từng tham dự chỉnh sửa, chỉ còn đợi đoàn phim trước đóng máy xong, nguyên chủ liền có thể tiến tổ.

Nói ra cũng khéo, nữ chính của bộ phim này đúng là một cô gái bị hủy dung, trời xui đất khiến giống với tình trạng hiên tại của cô.

Nhưng bộ phim này, đạo diễn tự mình gọi cho cô, tiếc hận nói rằng việc đổi diễn viên là do nhà đầu tư quyết định.


Rất nhanh, Khương Phỉ liền thấy được account marketing tiết lộ thông tin, nữ chính của "Sau buổi bình minh" được đổi thành Diệp Thanh Thanh, còn kèm theo một tấm ảnh tạo hình mờ mờ.

Khương Phỉ nhìn tạo hình trong ảnh, hơi híp mắt.

Cô vất vả lắm mới bồi dưỡng được một chút trò tiêu khiển như đóng phim, hiện tại vai diễn lại bị người khác đoạt mất, thật đúng là khó chịu!
Khương Phỉ quét mắt nhìn tên nhà đầu tư trên kịch bản, là một người tên Lâm Đào.

Lục soát trong ký ức cũng không nhớ rõ nhân vật này.

Khương Phỉ nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra.

Cô không biết, nhưng có người nhất định biết.

...!
Ngôn Vân Chu ngày thường rảnh rỗi liền thích đến tầng cao nhất của khách sạn, ngắm cảnh thành phố về đêm.

Tuy nét đẹp này thật sự nhàm chán, nhưng cũng xem như đẹp.

Gần đây, y bận bịu liên tục mấy ngày, vất vả lắm mới có thời gian rảnh, nên lúc đi ngang qua khách sạn liền quyết định đi lên.

Y như cũ mặc một bộ đồ thoải mái màu trắng, cảnh đêm ngoài cửa sổ chiếu vào bóng dáng lạnh lẽo cô độc.

Chỉ là khi đi lướt qua lan can, y lơ đãng nhìn thoáng ra ngoài.

Trợ lý Vương đi theo phía sau y, "Ngôn tiên sinh, sau thời gian Diệp tiểu thư không xuất hiện, hình như bắt đầu có hứng thú với việc đóng phim..."
"Trợ lý Vương", Ngôn Vân Chu ngắt lời anh ta, "Những chuyện thế này về sau không cần nói nữa"
Trợ lý Vương hơi khựng lại, "Dạ không phải", anh rối rắm vài giây, "Diệp tiểu thư đoạt mất vai diễn của Khương tiểu thư"
Ngôn Vân Chu hơi nghiêng đầu, "Hửm?"
"Người trong giới đều là như thế, gió chiều nào theo chiều ấy.

Diệp tiểu thư hiện tại đi theo Tần tiên sinh, những người đó đương nhiên phải cho Tần tiên sinh mặt mũi", trợ lý Vương thấy Ngôn Vân Chu cuối cùng có chút hứng thú, vội đem hết thảy nói rõ ràng, "Hơn nữa bề ngoài của Khương tiểu thư và Diệp tiểu thư....!có chút giống, cho nên trong khoảng thời gian này, Khương tiểu thư hiếm khi ra ngoài"
Ngôn Vân Chu không tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, sau hồi lâu, y cúi đầu cười khẽ, "Xem ra Khương tiểu thư đóng kịch trước mặt Tần tiên sinh chẳng có tác dụng gì", ngay cả một bộ phim cũng giữ không được.

Trợ lý Vương khó hiểu hỏi, "Ngôn tiên sinh?"
Ngôn Vân Chu không nói gì.

Chẳng biết qua bao lâu, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.

Trợ lý Vương nhíu mày, quay đầu nhìn về phía đầu cầu thang sau đó ngẩn người, "Ngôn tiên sinh, là Khương tiểu thư"
Ngôn Vân Chu nghiêng đầu, giây tiếp theo như nghĩ đến gì đó, y lắc đầu cười thành tiếng.

Cô quả thật rất biết tìm người.

Dưới lầu.

Khương Phỉ tùy ý bọc khối lụa trắng lên mặt, cô muốn lên lầu nhưng đã bị vệ sĩ đứng dưới cầu thang ngăn cản.

Mặt vệ sĩ đầy vẻ cự tuyệt, "Xin lỗi, người không liên quan không được đi lên"
Khương Phỉ hơi nhướng đuôi mày, "Đó là vì ông chủ của các anh không biết người đến là tôi"
Chính vào lúc này, nơi đầu cầu thang có một người điềm tĩnh nói, "Khương tiểu thư đối với tôi có gì đặc biệt sao?"
Khương Phỉ ngẩng đầu nhìn Ngôn Vân Chu, hai mắt cong cong, "Làm một người thành công bịt miệng Ngôn tiên sinh không được tính đặc biệt sao?", dù sao, y vẫn giữ bí mật giúp cô.

Ngôn Vân Chu cười một tiếng, giây tiếp theo sắc mặt khẽ biến, y che miệng khẽ ho.

Sau khi thần sắc bình thường lại, khẽ khoát tay, ý bảo vệ sĩ nhường đường.

Khương Phỉ đi đến trước mặt Ngôn Vân Chu, nhìn sắc mặt đã trở nên tái nhợt, lại nhìn con số 0 bất di bất dịch trên đỉnh đầu y, "Ngôn tiên sinh..."
Ngôn Vân Chu nhìn tấm lụa trắng trên đầu cô, rũ mắt nhàn nhạt nói, "Khương tiểu thư không thấy khó thở sao?"
Khương Phỉ hơi khựng lại, rất nhanh đã hiểu ý y.

Cô tháo tấm lụa xuống, lộ ra vết sẹo trên má trái.

Ngôn Vân Chu nhìn vết sẹo, lại nhìn đôi mắt cô mỉm cười hỏi, "Khương tiểu thư có việc gì sao?"
Khương Phỉ khẽ gật đầu, "Tôi có hai vấn đề muốn thỉnh giáo Ngôn tiên sinh"
Ngôn Vân Chu nhìn cô, "Muốn cướp lại vai diễn kia?"
"Hửm?", Khương Phỉ nghi hoặc nhướng mày, sau đó xua tay đáp, "Cái này chốc nữa lại bàn sau"
Cô đến trước mặt Ngôn Vân Chu, hơi nhướng mày nhìn chằm chằm y, thanh âm mềm nhẹ, "Anh còn sống được bao lâu nữa?"
Độ hảo cảm trên đỉnh đầu Ngôn Vân Chu bỗng chốc kịch liệt dao động.

Khương Phỉ cười, "Tôi gần đây tìm được một thú tiêu khiển, có thể phải mất một khoảng thời gian, nhưng tôi lại lo lắng cho sức khoẻ của Ngôn tiên sinh..."
Biên độ dao động độ hảo cảm dần chậm lại, nụ cười của Ngôn Vân Chu càng thêm thanh nhã, "Có thể còn lâu hơn Khương tiểu thư một chút?", ngữ khí nhàn nhạt cùng uy hiếp nhàn nhạt.

"Tốt nhất là như vậy", Khương Phỉ không mấy để tâm, "Vấn đề thứ hai, Ngôn tiên sinh, Lâm Đào là ai?"
Ngôn Vân Chu suy tư một chút cười nói, "Hình như là một nhà đầu tư điện ảnh"
Khương Phỉ hơi nhíu mày, "Có thông tin cụ thể không?"
Ngôn Vân Chu nhìn qua trợ lý Vương đứng phía sau.

Trợ lý Vương vội tiến lên vài bước, khẽ ho một tiếng, "Khương tiểu thư, Lâm Đào Lâm tiên sinh là nhà đầu tư nổi tiếng trong lĩnh vực hải vòng, lúc đầu từng đầu tư không ít hải phiến, sắp tới đây bắt đầu đầu tư phim mainstream*"
(*Phim Mainstream nhằm yếu tố giải trí và thương mại là chính.

Còn hải vòng gì đó mình search nhưng không thấy ????, ai có biết thì chỉ giáo mình)
"Hải vòng?", Khương Phỉ khó hiểu.

Trợ lý Vương đáp, "Điện ảnh cũng phân vòng ạ.

Lúc đầu, thế lực hắc bang trong hải vòng rất lớn, Lâm tiên sinh chính là một trong số đó.

Ông ta nhìn trúng khối bánh kem vui chơi giải trí này, liều mạng đầu tư ngành sản xuất điện ảnh, sau này hải vòng dần dần xuống dốc, Lâm Đào bắt đầu đầu tư dạng phim Cult*.

"Sau buổi bình minh" là do ông ta đầu tư, thế lực không nhỏ", nói đến đây, anh ta lại có chung vinh dự bổ sung, "Bất quá, Lâm tiên sinh đã từng đến cầu Ngôn tiên sinh vài lần"
(*Phim Cult hướng nhiều hơn đến yếu tố nghệ thuật và thông điệp nhà làm phim muốn truyền tải như phê phán xã hội, phê phán con người, ẩn dụ về nhân sinh, trả thù, tình yêu, phản bội… Có thể là hiểu là phim chính kịch)
Khương Phỉ tự động xem nhẹ nửa câu sau, "Hắc bang à, vậy ông ta rất thảm nhỉ?"
Trợ lý Vương khẽ gật đầu, "Đúng vậy, việc một bàn tay của Lâm tiên sinh không ngừng co giật chính là bệnh căn còn để lại"
Khương Phỉ cúi đầu, im lặng trầm tư.

Trợ lý Vương đợi trong chốc lát, cuối cùng yên lặng lui về sau vài bước.

Vài giây sau, Khương Phỉ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Ngôn Vân Chu.

Ngôn Vân Chu đón nhận ánh mắt cô, khẽ cười, "Khương tiểu thư..."
Khương Phỉ nói, "Ngôn tiên sinh, tôi muốn gặp Lâm tiên sinh"
Nét cười nơi khoé môi Ngôn Vân Chu khựng lại vài giây ngắn ngủi, sau đó y rũ mắt hỏi, "Khương tiểu thư cảm thấy, Lâm Đào cũng cần phụ nữ?"
Ngôn Vân Chu độ hảo cảm, 5..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK