• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tống Đình Ngọc thậm chí còn không biết đêm qua Niếp Duy An trở về lúc nào.

Mặc dù anh không trực tiếp tham gia đợt huấn luyện lần này như các binh lính khác, nhưng sau mấy ngày sống trong rừng núi để hỗ trợ y tế cho nhiệm vụ lần này vẫn là quá sức đối với một người từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua cuộc sống gian khổ như anh.

Khi về đến doanh trại, anh lăn ra ngủ thiếp đi cho đến khi trời tối mịt.
Bốn giờ sáng, Tống Đình Ngọc đang ngủ say, đột nhiên có tiếng vang, cửa bị đá mạnh tung ra, gió lạnh ập vào khiến anh rùng mình, khó khăn mở mắt ra.
Niếp Duy An không chút khách khí bật đèn lên, ánh sáng chói mắt khiến Tống Đình Ngọc sốt ruột rê.n rỉ, ngái ngủ lẩm bẩm: “Làm gì vậy…?”
Niếp Duy An đã được trang bị đầy đủ vũ khí, trên vai có một khẩu súng trường tấn công và quát lên: “Tiếng còi tập hợp kêu lâu vậy rồi mà anh chưa nghe sao? Đứng dậy nhanh lên! Cho anh một phút để chuẩn bị!”
Tống Đình Ngọc buồn ngủ đến không nhấc nổi mí mắt, không chút do dự lui vào trong giường, quay lưng về phía cô, ngơ ngác nói: “Trời còn chưa sáng, huấn luyện cái gì a…”
“Đứng lên!” Nhiếp Vệ An cau mày, xoay khẩu súng trong tay, hung hăng ấn họng súng vào sau gáy Tống Đình Ngọc: “Tôi đếm đến ba, không dậy nữa tôi bắn! Một, hai…”
“Đừng đừng đừng…” Tống Đình Ngọc sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cơn buồn ngủ bay sạch, vội vàng đứng dậy, bọc trong chăn xấu hổ nhìn Niếp Duy An.
Niếp Duy An nhíu nhíu mày: “Đừng nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm như vậy! Trong từ điển của tôi không có từ ‘thương hoa tiếc ngọc’!”
Tống Đình Ngọc vẻ mặt muốn nói lại thôi, ngập ngừng đỏ mặt nói: “…Cô có thể trước tránh ra được không, tôi mặc quần áo…”
Niếp Duy An: “…”
Niếp Duy An cất súng ngay ngắn, quay người đi ra ngoài với khuôn mặt đen thui.
Tống Đình Ngọc sử dụng tốc độ nhanh nhất thay trang phục.

Lúc anh ta đi ra thì sắc mặt Niếp Duy An hoàn toàn tối sầm.

Cô nhìn trang phục của anh ta thì tức giận đến suýt chút nữa thì ngất đi.

“Đi xem mắt hay sao mà ăn mặc chỉnh tề như vậy? Đồng phục huấn luyện đâu??”
Tống Đình Ngọc ngây ngốc “A” một tiếng, hỏi: “Là đi làm nhiệm vụ của quân đội sao?”
Niếp Duy An hoàn toàn bùng nổ, sắc mặt đen như đít nồi hét lên: “Luyện tập! Chẳng lẽ những gì tôi đã nói với bạn trước đây đều là đàn gảy tai trâu sao?! Tống Đình Ngọc, nếu anh không thay quần áo và ra ngoài trong vòng một phút, chết tiệt, tôi sẽ giết anh đấy!”
Tống Đình Ngọc lúc này mới nhớ tới Niếp Duy An trước đó nói sẽ đích thân huấn luyện mình, sắc mặt lập tức tái nhợt, biết cô luôn nói sẽ làm, vội vàng trở về phòng thay quần áo.

Niếp Duy An mệt mỏi đến mức mất bình tĩnh… Cô từng bị bắt đến làm huấn luyện viên huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhất đại học, và cô không nhận ra rằng những đứa trẻ thiên chi kiêu tử [1] đó lại khó dạy dỗ như vậy.

Tống Đình Ngọc như vậy thật không làm cho người khác bớt lo được!
 Đồng phục huấn luyện của Tống Đình Ngọc đã trở thành đồ trưng bày kể từ khi anh nhận về.

Vải của đồng phục huấn luyện cứng, đồ còn mới nên rất dày, sau khi mặc một lúc làn da trắng noãn bị ma sát tạo ra những vết đỏ, lúc cử động còn phát ra tiếng ‘sột soạt’, khỏi nói cũng biết khó chịu cỡ nào.
Niếp Duy An không quan tâm anh ta có thích ứng hay không, lạnh lùng đá vào chiếc ba lô bên cạnh chân anh ta: “Tôi đã giảm một nửa trọng lượng cho anh rồi… thời gian chạy việt dã vũ trang mười nghìn mét trung bình của họ là bốn mươi lăm phút, tôi sẽ cho anh một giờ.

Nếu anh không thể chạy được, hôm nay khỏi nghỉ ngơi!”
Tống Đình Ngọc không khỏi nuốt nước bọt, một thời gian trước anh bị bắt phải huấn luyện, rất khó khăn mới chạy được năm nghìn mét, bây giờ anh ấy còn đeo ba lô chạy mười nghìn mét… thực muốn mạng anh ta mà.
Nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm khắc tàn nhẫn của Niếp Duy An và khẩu súng tiểu liên đe dọa đeo trên cổ cô, Tống Đình Ngọc đành nuốt lời mặc cả vào bụng.
Niếp Duy An giơ cao súng bắn lên trời khiến Tống Đình Ngọc suýt té nhào, vẻ mặt sợ hãi nhìn cô.
Niếp Duy An không hiểu nhìn anh ta: “Chạy đi, tôi đã bắn một phát rồi, sao anh còn đứng đó!”
Tống Đình Ngọc mới hoàn hồn, nhặt ba lô lên và chạy đi.
Niếp Duy An nhàn nhã đi theo sau anh ta, Tống Đình Ngọc ban đầu còn miễn cưỡng duy trì tốc độ của mình, nhưng không bao lâu sau anh ta bắt đầu thở d.ốc.
“Tiến lên đi, đường núi rất dễ ngã, nhất định phải giữ vững trọng tâm!” Nhiếp Duy An đi theo hướng dẫn động tác của anh, “Chú ý điều chỉnh hô hấp, đưa đầu lưỡi áp vào vòm họng trên, nhịp thở phải phù hợp với bước đi của anh…”

Gió lạnh thấu xương như bị hút vào phổi, cả lồng ngực đau như sắp nổ tung, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, sức nặng trên lưng tựa hồ tăng lên gấp bội, khiến hắn loạng choạng.
Trước đây, Tống Đình Ngọc cũng đã đạt tiêu chuẩn môn thể dục, nhưng còn lâu mới chạy mười nghìn mét, huống chi hiện tại.
Đường núi quanh co, đất đá nhiều, mặc dù đi ủng bộ đội đế dày nhưng lâu chạy lâu lòng bàn chân đã muốn nổi mụn nước.
Trước đây khi Tống Đình Ngọc bị Niếp Duy An bắt chạy năm nghìn mét, mụn nước lúc đó đã bị vỡ ra và đóng mài.

Giờ những vết mài lại đang muốn tróc ra.
Tuy nhiên, thể lực của anh vẫn còn rất kém, sau khi chạy được năm nghìn mét, tốc độ của Tống Đình Ngọc chậm hơn cả đi bộ, thở hổn hển, mặt đỏ bừng, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống cổ thấm vào quần áo khiến anh cảm thấy nhớp nháp khó chịu.
Khó chịu nhất chính là cổ họng, cổ họng bị thổi quá nhiều gió lạnh giống như bị một con dao lạnh cắt vào, Tống Đình Ngọc thậm chí có thể cảm nhận được mùi máu tanh nơi cổ họng, nhưng anh lại không thể khống chế được miệng mình, phải há ra để hít thở, cơn gió lạnh lại ùa vào… Vận động mạnh như vậy dường như tiêu hao hết thể lực của anh.
Hai chân anh như đeo chì, mỗi bước đi đều khó khăn… Tống Đình Ngọc cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ không thể trụ vững được, khó chịu đến mức muốn khóc, nhưng Niếp Duy An vẫn không ngừng mắng anh.

buộc anh phải nghiến răng chịu đựng.
“Kiên trì! Còn có ba ngàn thước… Tống Đình Ngọc anh muốn nhận thua sao?”
Tống Đình Ngọc thật sự chịu không nổi, nghẹn ngào khó khăn rê.n rĩ ra tiếng: “Tôi, tôi chạy không nổi nữa…”
“Cố lên!” Niếp Duy An lớn tiếng hô, “Anh có thể không chạy! Chỉ cần anh nhận thua! Chỉ cần anh thừa nhận mình là phụ nữ thì anh hiện tại là có thể dừng lại nghỉ ngơi! Tống Đình Ngọc, anh là phụ nữ sao?”
Tống Đình Ngọc cái mũi đau xót, thiếu chút nữa khóc lên, nghiến răng nghiến lợi chạy về phía trước: “…Tôi không phải! Tôi là đàn ông… Tôi cũng máu lửa!”
“Vậy kiên trì! Mau, còn không đến hai ngàn thước nữa! Là đàn ông thì cố gắng chạy!”
Tống Đình Ngọc dường như không nghe được Niếp Duy An đang nói cái gì nữa, bên tai có tiếng gió rít, kèm theo hơi thở gấp gáp và nặng nề, nhịp tim như trống trận…
Anh ta không phải là phụ nữ, anh ta là đàn ông, một người đàn ông mạnh mẽ! Anh ấy có thể làm những gì người khác có thể làm!
Tống Đình Ngọc chạy đến hai mắt đen kịt, cuối cùng cũng đến mười nghìn mét, hai chân mềm nhũn, anh muốn nằm xuống đất, nhưng Niếp Duy An đã đỡ anh dậy.
“Đưa ba lô cho tôi, đừng nghỉ ngơi! Đi chậm thôi, đúng! Đi một đoạn, chờ hô hấp bình ổn lại…”

“Oa–”
Niếp Duy An nhắm mắt lại, ném ba lô lên vai, dùng một tay còn lại vỗ lưng anh, thở dài: “Mới chạy có 1mười nghìn mét, còn mất hơn một giờ, mới vậy mà đã nôn rồi, Tiểu Ngọc anh đúng thật là cần rèn luyện a!”
Tống Đình Ngọc ngay cả trợn mắtcũng không có khí lực, sắc mặt xanh trắng, ôm cây gian nan nôn ra.
Niếp Duy An từ trong ba lô lấy ra một bình nước đưa cho hắn: “Xúc miệng xong liền đi bộ chậm đi, dừng lại càng khó chịu!”
Tống Đình Ngọc nhận lấy chai nước, từ trong túi quần lấy ra một cái khăn vuông nhỏ được gấp chỉnh tề, cẩn thận lau khóe miệng, sau đó lấy lại tinh thần: “Đi thôi!”
Niếp Duy An đã muốn chết lặng, đi về phía trước với hai chiếc ba lô lớn còng lưng.
Tống Đình Ngọc tự hào vì có thể kiên trì chạy mười nghìn mét, bữa sáng còn ăn nhiều hơn hai cái bánh bao, nhưng chưa kịp vui mừng được bao lâu, Niếp Duy An đã kéo anh đến sân huấn luyện và bắt đứng tư thế quân đội.
Tống Đình Ngọc ngây thơ cho rằng chạy mười nghìn mét là xong việc, không ngờ cô lại xem anh như tân binh mà huấn luyện, lúc này không khỏi choáng váng.
“Tư thế quân đội là một môn huấn luyện cơ bản của tân binh.

Nhìn anh đi, đứng kiểu gì mà trông mềm yếu nhút nhát!” Niếp Duy An ghét bỏ đá vào chân anh ta, “Đứng thẳng lên! Bám sát gót chân!”
Đứng trong tư thế quân nhân nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó.
Nếu bạn được yêu cầu đi bộ một ngày, bạn cảm thấy mệt mỏi nhưng nếu kiên trì thì không sao.

Nhưng nếu bạn được yêu cầu đứng yên trong một ngày, phỏng chừng chỉ sau hai giờ bạn sẽ cảm thấy không thể chịu nổi.
Tống Đình Ngọc không đứng cả ngày mà chỉ bắt đứng cả buổi sáng, khi được thả ra, ngay cả việc đi lại cũng trở thành vấn đề… Chân anh đau như kim châm, đau thấu xương, và rất khó để gập đầu gối.
Vừa vặn lúc đó nhóm bộ đội đặc chủng cũng đang nghỉ trưa, người lấm lem bùn đất đi ngang qua, nhìn thấy bộ dạng của Tống Đình Ngọc, bọn họ liền phá lên cười.
Chu Tường nhíu mày, nhịn không được trách mắng: “Cười cái gì! Các cậu quên lời nói của bác sĩ Niếp rồi á? Hồi mới nhập ngũ các cậu cũng có chạy nổi năm nghìn mét đâu?”
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức nhớ tới chính mình bị giễu cợt, không khỏi xấu hổ, lại thật sự không chế giễu Tống Đình Ngọc nữa.
Thiệu Chính trợn to hai mắt không thể tin được: “Cậu không phải sao? Bị phạt một lần liền quay đầu sao?”
Chu Tường bất mãn nhìn cậu ta một cái: “A Chính, cậu cũng nên kiềm chế bản thân, có chừng mực chút!”
Thiệu Chính nhìn cậu ta như không quen biết: “Nghe nói sinh viên y khoa rất đáng sợ… Quả nhiên, bọn họ cho ngươi uống thuốc gì?”
Chu Tường trầm mặc một lúc, tức giận nói: “Tôi chỉ cảm thấy… rằng tôi không nên phụ lòng những nỗ lực không ngừng của huấn luyện viên và bác sĩ Niếp.


Tôi muốn trở thành một người lính xuất sắc và không làm mất uy tín của Hoa Nam Lợi Nhận!”
Thiệu Chính lập tức bùng nổ: “Ý của cậu là? Ý của cậu là tôi bôi xấu tiểu đội của chúng ta?”
“Tôi không phải ý đó!” Chu Tường nhíu mày, “Cậu đối với Niếp bác sĩ có cái gì không hài lòng? Cậu có thâm cừu đại hận gì mà phải một mất một còn với chị ấy?”
Thiệu Chính há miệng thở d.ốc, bỗng nhiên phát hiện không thể nào nói lên.

Đúng vậy, cậu rốt cuộc vì cái gì cùng với Niếp Duy An đấu nhau một sống một chết? Cẩn thận nghĩ lại một chút, hình như suốt thời gian qua đều là cậu ta khiêu khích cô, Niếp Duy An còn chưa trêu chọc cậu ta lần nào…
Nghĩ như vậy, mới phát hiện chính mình vẫn đều ở cố tình gây sự, nó cũng cho thấy sự hào phóng của Niếp Duy An không chấp nhặt với cậu.
Thiệu Chính thẹn quá thành giận, không chút suy nghĩ mà buột miệng nói: “Tôi chính là không chịu nổi cô ta là phụ nữ mà cả ngày sai khiến chúng ta! Cô ta dựa vào cái gì?”
Nhìn thấy Chu Tường vẻ mặt không tán thành, Thiệu Chính càng thêm cảm giác khó chịu… như thể đồng bọn từng ở bên người mình nay lại phản bội, chạy đến bên quân địch.

Cậu cảm thấy như bị bỏ rơi vậy.
Thiệu Chính trong cơn giận dữ không nhịn được châm chọc nói: “Cậu che chở cô ta như vậy, tôi sẽ nghĩ rằng cậu yêu cô ta rồi đó! Thậm chí yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả tên ẻo lả kia cũng che chở!”
Thanh âm có chút lớn, rất nhiều người không khỏi quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.
Chu Tường sắc mặt trầm xuống, còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, liền nghe phía sau có người bình tĩnh nói: “Còn sức lực để cãi nhau? Đã vậy, vì sao không chạy thêm hai ngọn đồi.”
Ngữ khí tuy rằng bình thản, nhưng lại mang theo một cỗ uy nghiêm không thể cưỡng lại.

Thiệu Chính và Chu Tương sắc mặt tái nhợt, lập tức không nói nữa, không nói một lời ngoan ngoãn xoay người, đồng loạt chạy lên núi.
— Hết chương 15 —
Chú thích:
[1] Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời, ý chỉ những đứa trẻ được cha mẹ nuông chiều trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác.
 
 
------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK