• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nguyên Soái như hổ rình mồi canh giữ bên cạnh cô, làm cho Niếp Duy An không khỏi hơi trầm mặt.
Nguyên Soái cư nhiên cầm một đĩa thức ăn, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua chung quanh, cảnh giác kiểm tra xem có bất thường gì không.
Sau một hồi im lặng, Niếp Duy An đột nhiên nói: “Anh đang lo lắng cho tôi?”
Nguyên Soái suýt sặc, nuốt nước bọt nhìn cô bối rối.
Niếp Duy An cười lạnh một tiếng: “Tôi là bác sĩ, nhưng đừng quên tôi cũng là một quân nhân! Tôi từng ra nước ngoài để làm nhiệm vụ duy trì hòa bình khi chưa đầy hai mươi, và tôi có tất cả những phẩm chất mà một người quân nhân nên có!”
Nguyên Soái cau mày: “Cô muốn giải thích cái gì?”
Niếp Duy An giễu cợt nhìn đại sảnh: “Anh không phải là đang lo lắng tôi phân tâm làm hỏng việc đấy chứ?”
Nguyên Soái lập tức hiểu ra, sau đó trong lòng dâng lên một loại cảm giác bất lực thật sâu.
Đúng là anh lo lắng, nhưng điều anh lo lắng chính là những người đàn ông có ý đồ xung quanh cô, hoàn toàn không giống như những gì cô đang nghĩ!
Nguyên Soái đang vắt óc suy nghĩ tìm từ để nói, nhưng trước khi anh có thể nghĩ ra một cái cớ thích hợp thì đã nghe thấy một tiếng kinh hô ngắn ngủn.
Niếp Duy An biến sắc, buông ly rượu xuống, nhanh chóng bước lên phía trước, ra sức tách đám người đang vây quanh ra, ánh mắt sắc bén lạnh lùng quát: “Tránh ra!”
Mọi người cư nhiên bị khí thế của cô dọa sợ, không tự chủ được nhường bước rẽ ra thành một đường.
Lâm Hữu Ninh chật vật cuộn mình trên sàn đá cẩm thạch mặt lạnh như băng, run rẩy không kiểm soát được, hai tay ấn mạnh vào ngực, sắc mặt tái nhợt, khó khăn nhắm mắt thở hổn hển.
Niếp Duy An vội vàng quỳ xuống bên cạnh cô bé, đặt cô nằm xuống, há miệng ra, đổ thuốc sơ cứu vào miệng cô rồi vuốt ngực giúp cô thở.
“Hữu Ninh, Hữu Ninh…” Lâm phu nhân ngồi xổm bên cạnh lo lắng rơi lệ, “Hữu Ninh con đừng dọa mẹ…”
Người đến xem ngày càng nhiều, tiếng xì xào bàn tán cũng dần nhiều hơn, khu vực nhỏ bé này rất nhanh bị vây bởi biển người chật chội.
Niếp Duy An giương mắt đảo qua, đám đông im lặng trong giây lát.
“Vui lòng tản ra! Các người vây quanh đông như vậy, Lâm tiểu thư không thở được!”

Mặc dù những người xung quanh muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng Niếp Duy An đã nói thẳng thừng như vậy, lại có một người đàn ông lạnh lùng cao lớn mặc áo giáp bảo vệ, vì vậy mọi người chỉ còn cách ngượng ngùng tản ra xung quanh.
Những ngón tay gầy gò của Lâm Hữu Ninh nắm chặt cánh tay của Niếp Duy An, đôi mi mảnh khẽ run, từ từ mở mắt ra.
Lâm Hữu Ninh rất gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay, làm nổi bật đôi mắt to tròn, lúc này đôi mắt ấy tràn đầy vẻ bất lực và buồn bã khiến người ta xót xa.
“Chị…” Lâm Hữu Ninh thở d.ốc, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Niếp Duy An, khẩn cầu nói, “Em muốn đi…”
Niếp Duy An nở một nụ cười an ủi, xoa đầu cô bé và nhẹ nhàng nói: “Được, chúng ta về nhà ngay bây giờ!”
Niếp Duy An đánh mắt một cái, Nguyên Soái liền im lặng tiến đến, dễ dàng bế Lâm Hữu Ninh lên, sải bước đi ra ngoài.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên kinh động đến Lâm tiên sinh, chuyện gì cũng không quan trọng bằng con gái ông, vì vậy ông đương nhiên từ chối cuộc gặp tiếp theo, đích thân đưa vợ con về nhà.
Vừa lên xe, Niếp Duy An liền lấy điện thoại di động gọi cho bác sĩ, Lâm Hữu Ninh giãy dụa vươn tay, yếu ớt kêu lên: “Em không muốn bác sĩ… Em không muốn gặp bác sĩ…”
Lâm phu nhân gấp đến độ gạt nước mắt: “Hữu Ninh ngoan a, không khỏe đương nhiên phải khám bác sĩ…”
Lâm Hữu Ninh bỗng nhiên khóc lên: “Con không muốn bác sĩ, con không cần…”
Niếp Duy An vỗ vỗ Lâm phu nhân, ra hiệu cho bà đừng lo lắng, lấy khăn giấy lau nước mắt cho Lâm Hữu Ninh, an ủi cô nhóc: “Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ không gặp bác sĩ… Bây giờ thả lỏng nào, đừng lo lắng, chúng ta lập tức về nhà nghỉ ngơi đi!”
Lâm Hữu Ninh từ từ bình tĩnh lại, trên khuôn mặt tái nhợt còn vương nước mắt, yếu ớt dựa vào cửa sổ xe.
Tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng trong lòng dường như có rất nhiều tâm sự… Niếp Duy An không khỏi thầm thở dài khi nhìn thấy cô nhóc như thế này.
Khi về đến nhà, Lâm Hữu Ninh dường như đã hồi phục lại một chút, cố chấp không chịu sự giúp đỡ của bất kỳ ai, một mình chậm rãi đi về phòng.
Lâm phu nhân ngồi trong phòng khách, rốt cuộc không kìm được nước mắt, che mặt khóc: “Con gái đáng thương của tôi, một đứa trẻ ngoan như vậy, tại sao ông trời lại hành hạ con bé như vậy…”
Niếp Duy An thở dài, an ủi nói: “Cô bé đang dần khỏe lại… Lâm phu nhân, xin đừng như vậy, Hữu Ninh nhìn thấy sẽ càng đau lòng hơn!”
Lâm phu nhân hầu như không kiềm chế được cảm xúc của mình, nói luyên thuyên: “Hữu Ninh thật sự rất hiểu chuyện và tốt bụng… Cô không biết đâu, lúc đó bác sĩ nói rằng nếu ca ghép tim thành công, con bé có thể sống như một người bình thường.

Ba nó và tôi đều rất hạnh phúc, cuối cùng cũng có hy vọng sau bao nhiêu năm… Nhưng Hữu Ninh lại không vui! Con bé nói chúng tôi không thể hy vọng có một trái tim cho nó như vậy được, bởi vì như vậy là chúng ta ngày đêm mong chờ người khác chết…”

Lâm phu nhân không kìm được nước mắt: “Con bé ngoan và tốt như vậy, tại sao ông trời lại không buông tha nó…”
Niếp Duy An giật mình, trầm mặc một lát, an ủi vài câu: “Lâm phu nhân, không bằng để tôi khuyên nhủ Hữu Ninh?”
Lâm phu nhân gật đầu: “Cám ơn bác sĩ Niếp!”
Niếp Duy An gõ cửa và đi vào.

Lâm Hữu Ninh đang dựa vào đầu giường, khi thấy cô ấy đi vào, cô bé không nói gì, cô đơn nhìn ra ngoài cửa sổ tối om.
Niếp Duy An ngồi ở mép giường bưng một cốc sữa ấm đưa cho cô nhóc: “Đừng nghĩ nhiều, hôm nay em đã làm rất tốt!”
Lâm Hữu Ninh cười chua xót: “Hôm nay em dọa mọi người rồi…”
Niếp Duy An lắc đầu, cười an ủi nói: “Không, biểu hiện hôm này của em thực xuất sắc… Em xem, không phải còn có thanh niên mời em khiêu vũ sao?”
Lâm Hữu Ninh cười mỉa mai: “Chị, chị lớn như vậy rồi mà vẫn còn ngây thơ thế! Chị có biết tại sao anh ấy lại chủ động mời em khiêu vũ không? Là bởi vì ba em đã nhờ anh ấy! Nếu không phải là ba em… Em chẳng là gì cả! Em đã sớm chầu Diêm Vương rồi!”
Niếp Duy An im lặng một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Đây là lý do tại sao em bài xích nó?”
Lâm Hữu Ninh khẽ biến sắc, hờ hững quay mặt đi, mất tự nhiên nói: “Em không hiểu ý của chị…”
“Không phải sao?” Niếp Duy An thở dài, “Em cảm thấy mình không xứng với trái tim này, luôn cảm thấy có lỗi… cho nên mới bài xích nó.”
Lâm Hữu Ninh im lặng không nói.
Niếp Duy An thương tiếc nhìn cô bé: “Hữu Ninh, này không liên quan đến em…”
“Như thế nào không liên quan đến em?” Lâm Hữu Ninh thanh âm bén nhọn, “Nếu không phải vì em, ba mẹ sẽ không mỗi ngày cầu nguyện một người khác chết, nếu không phải ba dùng thủ đoạn, trái tim này vốn nên thuộc về người khác!”
“Hữu Ninh!” Niếp Duy An nghiêm túc nhìn cô bé, đôi mắt trong veo khiến cô gái nhỏ đang xúc động bỗng bình tĩnh lại.
“Chị kể cho em nghe chuyện của chị nhé…”

Lâm Hữu Ninh không khách khí đánh gãy lời cô: “Em không có hứng thú với chuyện của chị!”
Niếp Duy An lơ đễnh mỉm cười tiếp tục nói: “Sau khi cô út của chị qua đời, chị đã rất thương tâm, sau đó chị bị lão ba chuyển về làm việc tại Bệnh viện Đa khoa Quân khu… Bệnh nhân đầu tiên chị tiếp nhận cũng bị bệnh tim bẩm sinh giống em.

Khi đó anh ấy mới hai mươi lăm tuổi mà bệnh đã nặng lắm rồi, nếu không ghép tim thì chỉ có con đường chết thôi…”
Lâm Hữu Ninh tuy rằng ngoài miệng nói không có hứng thú nhưng giờ lại dỏng hai tai lên như một chú cún con chăm chú lắng nghe.
Niếp Duy An nghĩ tới chàng thanh niên luôn nở nụ cười dịu dàng, nỗi nhớ sâu sắc và sự tiếc nuối vô tận hiện trên khuôn mặt.
“Anh ấy là một người rất hiền lành và tốt bụng, anh ấy chưa bao giờ oán trách bệnh tật của mình… Cả y tá và bác sĩ trong khoa đều rất thích anh ấy!” Niếp Duy An chậm rãi nói, “Càng biết nhiều về anh ấy, chị càng thích anh ấy… Bị hành hạ bởi những đợt phẫu thuật, nhưng anh ấy vẫn hài hước an ủi mọi người, anh ấy yêu cuộc sống hơn bất kỳ ai khác.

Em không biết, sự kính sợ và khát khao của anh ấy đối với cuộc sống, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều cảm động…”
“Sau đó thì sao?” Lâm Hữu Ninh không khỏi vội vàng hỏi, “Sau đó anh ấy có khỏi bệnh không?”
“Sau này…” Niếp Duy An tươi cười lộ ra sự hối hận làm cho người khác không thở nổi, “Sau này cuối cùng cũng có tim để ghép, nhưng lúc đó sức khỏe của anh ấy đã rất kém, phù phổi cấp, suy đa tạng, thậm chí không thể rời được máy thở, nếu có cấy ghép, tỷ lệ sống sót là rất nhỏ …”
Niếp Duy An không thể tiếp tục mỉm cười được nữa, trong mắt cô hiện lên một tia đau đớn sâu sắc: “Vậy nên anh ấy đã bị loại khỏi vị trí đầu tiên trong danh sách chờ cấy ghép… Huống chi ở trong nước, đôi khi sự sắp xếp không dựa theo mức độ bệnh có nguy kịch hay không.

Vì vậy, chị đã bí mật sửa bệnh án, giúp anh ấy đăng ký cấy ghép.”
“Vậy có thành công không?”
“Anh ấy phát hiện ra chuyện này và cực lực phản đối.

Đó là lần đầu tiên người luôn tươi cười như anh ấy mất bình tĩnh…” Niếp Duy An buồn bã nói: “Nhưng lúc đó, để anh ấy sống, chị không thể từ bỏ bất kỳ hy vọng nào… Rồi sáng hôm sau, anh ấy trốn ra khỏi bệnh viện…”
Niếp Duy An thống khổ nói: “Là chị đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp, khiến anh ấy từ bỏ hy vọng sống, buộc anh ấy phải trốn tránh một mình và ra đi lặng lẽ…”
Đôi mắt to của Lâm Hữu Ninh không biết đã tràn đầy nước mắt từ lúc nào, trong nháy mắt rơi xuống, chủ động nắm lấy tay Niếp Duy An, nhẹ nhàng nói: “Chị, chị không cố ý, chị làm vậy cũng là vì anh ấy… Anh ấy tốt bụng như vậy, sẽ không trách chị!”
Niếp Duy An gian nan cười, vỗ vỗ tay cô bé thở dài: “Hữu Ninh, em cũng rất giống anh ấy… Nhưng em may mắn hơn anh ấy rất nhiều.


Trái tim đã ở trong thân thể em, em nên quý trọng nó thật tốt!”
Lâm Hữu Ninh cắn cắn môi, cúi đầu.
“Chị nhớ anh ấy từng kể cho chị rất nhiều giấc mơ.

Anh ấy nói nếu có thể sống sót, anh ấy sẽ sống mỗi ngày với lòng biết ơn! Hữu Ninh, người cho em trái tim không phải bởi vì bệnh của em mà chết, em còn rất trẻ và xứng đáng có cơ hội sống!”
Niếp Duy An nghiêm túc nói: “Nếu em cảm thấy áy náy, em nên cố gắng sống để không phụ lòng trái tim này, thay vì lãng phí cuộc sống của em như bây giờ! Hữu Ninh, em có thể chọn một cách tích cực để bù đắp cảm giác tội lỗi của mình!”
Đôi mắt to trống rỗng và buồn bã của Lâm Hữu Ninh lúc này sáng ngời một cách đáng kinh ngạc, cô nhóc ngây người nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Thật sự, như vậy… em có thể yên tâm thoải mái sống sao?”
“Đúng vậy!” Niếp Duy An kiên định gật đầu, “Em có thể làm tốt hơn nữa!”
Dường như một cánh cửa mới đã được mở ra trước mắt Lâm Hữu Ninh, thế giới bên ngoài cánh cửa trở nên tươi sáng hơn bao giờ hết, tràn đầy hy vọng và tươi đẹp.
Gánh nặng trong lòng cô gái nhỏ biến mất, cả người cô trở nên rạng rỡ, không còn là cô gái ốm yếu khuôn mặt vô hồn nữa.

Bây giờ cô ấy có đôi mắt trong veo và nụ cười hoạt bát nên có ở độ tuổi này, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
“Đúng rồi, chị…” Tiểu cô nương bỗng nhiên nhớ tới cái gì, trừng mắt thật to hỏi, “Chị còn thích anh bệnh nhân đó không?”
Niếp Duy An không biết vì sao tâm tư của con nhóc lại bỗng nhiên chuyển về chủ đề này, cô không hiểu gật đầu nói: “Đương nhiên, anh ấy là một người tốt, rất khó để mọi người không thích anh ấy.”
Lâm Hữu Ninh chớp mắt, nhăn mũi đau khổ, thở dài nặng nề u sầu nói: “Nhưng… Anh trai thiếu tá phải làm sao bây giờ?”
Niếp Duy An: “…”
— Hết chương 21 —
 
 
------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK