Trịnh Quân Cao ngồi trong phòng đọc sách, đứng bên cạnh anh là Hà Lam và Tô Bắc.
Hai người nghiêm cẩn, liếc nhìn Trịnh Quân Cao rồi lại nhìn nhau, bầu không khí hình như có hơi nặng nề.
“Cô nói Vũ Hạ Vy đe dọa Ngọc Sương?” Trịnh Quân Cao nhấc cặp kính cận của mình, chăm chú nhìn Hà Lam rồi hỏi.
Hà Lam gật đầu mấy cái, một lần nữa khẳng định.
“Vâng, thưa sếp.
Lúc đó chị Hạ Vy siêu ngầu luôn ạ.”
Hà Lam vừa nói xong thì liền nhận ra bản thân lỡ lời.
Tô Bắc đứng bên cạnh cô cũng toát mồ hôi hột, lập tức đưa tay nhéo lấy cánh tay cô một cái để ra hiệu.
Hà Lam lập tức cúi đầu, không dám ho he thêm tiếng nào nữa.
Trịnh Quân Cao không bắt bẻ Hà Lam mà chỉ ngả người ra ghế, thở dài một hơi.
Anh vốn chưa từng nghĩ Vũ Hạ Vy lại là kiểu phụ nữ có thù tất báo, lại báo thù một cách triệt để tàn độc như vậy.
Có điều, thay vì tức giận Vũ Hạ Vy, lúc này, Trịnh Quân Cao lại lo lắng Trần Như Hương sẽ làm ra chuyện bất lợi với cô.
Giống như cách bà ta đối xử với chị gái song sinh Vũ Hạ Vân của cô ngày đó.
Nhớ lại cái chết của Vũ Hạ Vân, Trịnh Quân Cao đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát, da đầu run lên từng hồi.
Anh cố kìm nén dòng suy nghĩ của chính mình để không đào bới lại những ký ức kinh hoàng vào ngày hôm đó.
Thế nhưng rốt cuộc, Trịnh Quân Cao vẫn không nhịn được mà nhớ đến khuôn mặt của Vũ Hạ Vân trước lúc lâm chung.
Thở dài một hơi Trịnh Quân Cao nhỏ giọng ra lệnh cho Tô Bắc và Hà Lam:
"Hai người tiếp tục theo sát Vũ Hạ Vy, đừng để cô ta tiếp tục gây chuyện nữa."
Tô Bắc và Hà Lam đồng thời gật đầu.
Trước lúc rời khỏi nhà họ Trịnh, Hà Lam còn ngoái đầu lại hỏi Trịnh Quân Cao:
"Vậy còn thủ tục ly hôn đơn phương ở tòa thì sao ạ? Có cần tiếp tục thúc đẩy không ạ?"
Trịnh Quân Cao hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Hà Lam, nhưng anh nhanh chóng hiểu ý của cô.
Thời gian gần đây, những vụ ly hôn trên Tòa đều là những vụ nhỏ, không có hoặc có rất ít vụ việc có tranh chấp tài sản, vì vậy phía Tòa án cũng rề rà không quyết đoán, chủ yếu để đương sự nóng lòng, buộc phải bỏ phong bì để thúc đẩy tiến độ.
Ngẫm nghĩ chưa tới hai giây, Trịnh Quân Cao liền trừng mắt nhìn Hà Lam khiến cô nàng giật thót.
"Cô nghĩ tôi dư tiền à? Mỗi ngày phải chi bao nhiêu khoản để duy trì tập đoàn Trịnh Ca chưa đủ làm tôi đau đầu sao? Vẽ chuyện!"
Hà Lam im thin thít, lén lút nhìn Tô Bắc, Tô Bắc lại cố nhịn cười, sau đó nhanh tay kéo Hà Lam rời khỏi nhà họ Trịnh.
Mấy hôm sau, Trần Ngọc Sương cũng đã hồi phục, hay nói đúng hơn là cô ta đã hạ quyết tâm phải giành bằng được trái tim của Trịnh Quân Cao.
Như đã hứa hẹn với nhau, Trần Ngọc Sương nhờ Trịnh Quân Cao đóng một vở kịch xem mắt để qua mắt Trần Như Hương, thực chất là hai dì cháu bọn họ đang âm mưu gài bẫy Trịnh Quân Cao.
Trịnh Quân Cao cũng không mảy may nghi ngờ, ở trước mặt Trần Như Hương và ông Trịnh Quân Minh, anh nói rằng đã gặp mặt Trần Ngọc Sương và tìm hiểu cô với tư cách là đối tượng xem mắt, nhưng hai người hoàn toàn không hợp.
Để cảm ơn Trịnh Quân Cao, Trần Ngọc Sương ngỏ ý mời anh một bữa tối.
Trịnh Quân Cao cũng không nghĩ ngợi nhiều, vì cho rằng đây là hảo ý của cô em gái, nên anh không ngần ngại mà đồng ý.
Trần Ngọc Sương đặt trước một nhà hàng lãng mạn và sang trọng, ăn mặc lộng lẫy xuất hiện trước mặt Trịnh Quân Cao.
Đúng giờ, Trịnh Quân Cao cũng xuất hiện tại điểm hẹn, thế nhưng, Trần Ngọc Sương còn chưa kịp nói câu nào, điện thoại anh đã đổ chuông.
“Alo!”
“Sếp à, chị Hạ Vy đang đứng trên cầu, chị ấy… muốn tự sát.”
Bên kia đầu dây là giọng nói thất thanh của Hà Lam.
Trịnh Quân Cao lệnh cho Hà Lam phải theo sát Vũ Hạ Vy, nào ngờ tin anh nhận được từ cô lại là Vũ Hạ Vy muốn nhảy cầu.
Nghĩ đến thảm cảnh kia, Trịnh Quân Cao không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì.
Anh vội đứng dậy, lấy áo khoác rồi nói với Trần Ngọc Sương:
“Ngọc Sương, xin lỗi em, anh có việc gấp phải đi.”
“Anh Cao, khoan đã… Anh Cao!” Trần Ngọc Sương hoảng hốt đuổi theo sau, gọi với theo Trịnh Quân Cao trong vô vọng.
Trịnh Quân Cao lái xe đi, trời càng lúc càng tối mịt mù.
Không hiểu vì sao, khi nghe Hà Lam nói Vũ Hạ Vy muốn tự sát, Trịnh Quân Cao lại nóng lòng muốn chạy ngay đến bên cô.
Anh như ngồi trên đống lửa, con đường từ nơi anh xuất phát đến địa điểm mà Hà Lam nhắc đến không quá xa, nhưng Trịnh Quân Cao lại nôn nóng vô cùng.
Trịnh Quân Cao không rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, chỉ biết rằng anh vô cùng tức giận.
“Ả điên Vũ Hạ Vy này, cô ta lại bày trò gì chứ? Chết tiệt! Vũ Hạ Vy, cô đừng để tôi thấy cô còn sống, nếu không, tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Danh Sách Chương: