Vũ Hạ Vy nương náu ở nhà Phan Ngọc Thảo được hai hôm thì chuyện cô ly thân với Trịnh Quân Cao đã đến tai ông Vũ Văn Lâm và bà Châu Lệ Tuyết.
Ông bà nhanh chóng đến căn hộ nhỏ nhắn của Phan Ngọc Thảo, đúng vào lúc hai chị em đang ăn cơm.
“Cha, mẹ.”
“Ông chủ, bà chủ.”
Vũ Hạ Vy và Phan Ngọc Thảo lập tức buông đũa, đứng dậy rồi cúi chào ông Lâm và bà Tuyết.
Khuôn mặt hai cô gái trẻ đều biểu lộ sự bất ngờ xen lẫn sợ sệt.
Bà Tuyết cũng không nhiều lời, thong thả đi về phía Vũ Hạ Vy rồi vung tay tát lên mặt cô một cái.
Chát!
Âm thanh chối tai vang lên, Vũ Hạ Vy đau điếng người, loạng choạng ngã xuống.
Phan Ngọc Thảo vừa đỡ lấy Vũ Hạ Vy, vừa căm tức nhìn người đàn bà trung niên vừa ra tay với cô.
Biết tính tình Phan Ngọc Thảo nóng nảy, Vũ Hạ Vy liền giữ cô lại rồi lắc đầu ra hiệu cho cô chớ manh động.
Lúc này, ông Lâm và bà Tuyết đều đã ngồi yên vị ở sô pha, đôi mắt như có tia lửa xẹt qua cơ thể mảnh mai của Vũ Hạ Vy.
Bà Tuyết ngồi tréo chân, hất hàm nhìn Vũ Hạ Vy rồi nghiêm giọng nói:
“Hạ Vy, mẹ dạy con như thế nào? Về nhà họ Trịnh phải giữ đạo dâu con, làm một người vợ hiền mới mong giữ chân được chủ tịch Cao.
Hiện tại con và cậu ta đã ly thân, con nói xem, con có còn xứng đáng làm con gái của mẹ nữa hay không?”
Vũ Hạ Vy cúi gằm mặt, không dám lên tiếng.
Hai mươi mấy năm qua, cô vẫn chịu đựng sự giáo dục kỳ quặc của cha mẹ mình.
Vũ Hạ Vy giống như một người máy mà ông Lâm và bà Tuyết lập trình nên, không thể phản kháng, không đủ sức phản kháng, thậm chí không dám làm trái ý họ dù chỉ một chút.
Vũ Hạ Vy sợ hãi liếc nhìn ông Lâm, dáng vẻ của ông cũng chẳng khác bà Tuyết là bao, đều hung tợn và lạnh lùng.
Thế nhưng, đôi lúc, bà Tuyết đánh đập cô quá nặng tay, ông Lâm vẫn sẽ mang cho cô một liều thuốc giảm đau hiệu quả.
Vũ Hạ Vy từ nhỏ đã sống trong gia đình có nề nếp khắc nghiệt như chủ nghĩa quân phiệt, một giây phút rũ lòng thương của ông Lâm đủ khiến cho cô ghi lòng tạc dạ.
Đáng tiếc, bọn họ là cùng một loại người.
“Hạ Vy, con làm chúng ta quá thất vọng.
Bằng mọi cách phải trở lại bên cạnh chủ tịch Cao, nếu không…”
Ông Lâm vừa nói, vừa tiến lại gần Vũ Hạ Vy với đôi mắt đầy sự hăm dọa.
Phan Ngọc Thảo sợ hãi, vội chắn trước mặt Vũ Hạ Vy.
Ông Lâm chậm rãi gạt tay Phan Ngọc Thảo, còn trừng mắt nhìn cô như thể đang hăm dọa.
Sau đó, ông dùng bàn tay thô to nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Vũ Hạ Vy, thầm thì bằng chất giọng khàn khàn:
“Con không muốn cha lại phải dùng thuốc với con đâu nhỉ, con gái ngoan, và cả cô nữa, Ngọc Thảo.”
Ông Lâm vừa nói vừa nhếch miệng cười, bà Tuyết cũng phụ họa bằng vẻ mặt hung ác.
Vũ Hạ Vy và Phan Ngọc Thảo lùi hẳn về phía sau.
Nghĩ tới thứ thuốc đáng sợ kia, Vũ Hạ Vy run lẩy bẩy, sống lưng lạnh toát như người vừa rơi xuống hố băng.
Phan Ngọc Thảo cũng từng trải qua cảm giác thống khổ đó, nên sắc mặt cô chớp mắt cũng trắng bệch.
“Thưa cha, thưa mẹ, con… con hứa sẽ trở về bên cạnh anh Cao.” Vũ Hạ Vy không còn cách nào khác, đành phải cúi đầu hứa hẹn.
Như đã được nghe câu trả lời thỏa đáng, ông Lâm mỉm cười nhàn nhạt rồi đưa tay vuốt ve gò má trắng nõn của Vũ Hạ Vy, trầm giọng khen ngợi cô:
“Vậy mới ngoan chứ, con gái của cha!”
Ngay lập tức, cơ mặt ông Lâm và bà Tuyết giãn ra, bọn họ lại sắm vai người cha và người mẹ hiền hậu.
Bà Tuyết lại gần Vũ Hạ Vy, đưa tay xoa xoa gò má trắng nõn đã in hằn dấu tay đỏ chót của bà rồi dịu giọng nói:
“Hạ Vy à, chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho nhà họ Vũ, cho con mà thôi.
Trịnh Quân Cao là người đàn ông tốt, nhà họ Trịnh lại giàu có nhất nhì trong nước, đất đai của cải không làm gì cho hết được.
Ở bên cạnh Trịnh Quân Cao chỉ có lợi chứ không hề có hại cho con.”
Tim Vũ Hạ Vy đập thình thịch trong lồng ngực, cô miễn cưỡng gật đầu mấy cái, nước mắt cũng chực trào ra khóe mi.
Bà Tuyết vừa nói lại vừa xoa xoa sống lưng cô, khiến cảm giác sợ hãi trong cô như nhân lên gấp bội.
Nói rồi, bà ta đưa cho cô một vỉ thuốc, cẩn thận dặn dò:
“Thuốc giảm đau của con đây, dùng thường xuyên cũng không có tác dụng phụ.
Ngoan, đừng để khuôn mặt có vết sẹo, Quân Cao sẽ không thích đâu.”
Vũ Hạ Vy run rẩy đón lấy vỉ thuốc màu xanh nhạt trên tay bà Tuyết rồi khẽ gật đầu một cách ngoan ngoãn.
Ông Lâm và bà Tuyết hài lòng trước biểu hiện của cô nên chẳng nán lại lâu.
Đợi hai người họ rời khỏi nhà mình, Phan Ngọc Thảo liền giành lấy vỉ thuốc trên tay Vũ Hạ Vy mà vứt vào thùng rác.
“Chị…” Vũ Hạ Vy hoảng sợ, mở to mắt nhìn Phan Ngọc Thảo.
Phan Ngọc Thảo không đáp lời, chỉ ngồi phịch xuống sô pha, rót một ly nước đầy rồi tu ừng ực như muốn nuốt trôi cục tức trong cổ họng.
Sự khống chế và điều khiển này, đến khi nào mới chấm dứt đây?
Danh Sách Chương: