Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Đệ thất tầng

Hạ Nhất Minh im lặng thử vận chuyển và quan sát nội kình của mình lại có phát hiện ngoài ý muốn một chuyện không thể giải thích được.

Hai ngày trước, Hạ Nhất Minh đã đạt tới đỉnh điểm của tầng nội kình thứ sáu, hơn nữa lại chạm vào bức tường cản trở tiến giai. Theo lý mà nói, nếu không thể đột phá được bức tường tiến giai thì nội kình trong cơ thể sẽ giữ nguyên như cũ. Vô luận tu luyện giả có tu luyện thế nào đi nữa cũng không thể khiến nội kình tiến thêm được một bước nào.

Vậy mà thời khắc này, Hạ Nhất Minh phát hiện ra nội kình của mình so với ngày hôm trước đã tăng lên một chút. Thế nhưng, Hạ Nhất Minh lại không cảm thấy mình tiến vào tầng thứ bảy nội kình công pháp.

Cười khổ một tiếng, Hạ Nhất Minh thậm chí còn không biết là mình cảm nhận được đúng hay sai “Có lẽ đây là do mình kỳ vọng vào nó quá nên mới cảm thấy thế, chứ trên thực tế thì tu vi nội kình cũng không tăng lên.”

Hạ Nhất Minh lo lắng, ánh mắt hiện lên một tia linh động sáng rọi, trong cơ thể lại một lần nữa nội kình mênh mông vận chuyển, hơn nữa theo lộ tuyến Hỗn Nguyên Kình vận chuyển.

Một cỗ nội kình nóng rực vận hành trong cơ thể, rất nhanh theo lộ tuyến quen thuộc tiến vào tầng nội kình thứ sáu. Đây là thành quả của Hạ Nhất Minh cố gắng trong nửa năm qua.

Từ trước kia cho tới bây giờ, Hạ Nhất Minh sẽ chủ động tạm dừng lại. Bởi vì Hạ Nhất Minh hiểu tiếp theo chính là lộ tuyến tầng thứ bảy xa lạ. Cho dù hai ngày trước, Hạ Nhất Minh khi đánh sâu vào tầng thứ sáu, bức tường cản trở tầng thứ sáu có thể nói cao như quả núi, làm cho Hạ Nhất Minh không thể xông qua được.

Nhưng là lúc này thì sao?

Hạ Nhất Minh không chút do dự đem nội kình đề tụ lại hướng tới tầng thứ sáu, phảng phất như thiêu thân lao vào lửa vẫn tiếp tục vận chuyển.

Nội kình trong người tại lối vào tầng thứ bảy liền dừng lại, bức tường cản trở tầng thứ sáu vẫn như trước là tường đồng vách sắt không thể phá vỡ. Thế nhưng, Hạ Nhất Minh vẫn không tức giận bởi vì hắn phát hiện “Nội lực của mình trong di vãng khi tới đây đều cảm thấy kiệt lực không thể tiếp tục. Nhưng giờ phút này mình lại có cảm giác như lực lượng dư thừa khả năng.”

Hạ Nhất Minh liền tiếp tục vận chuyển nội kình tiến về phía trước một cách nhanh chóng, hơn nữa trên đường đi lại không ngừng tích tụ, gia tăng thêm.

Khi nội kình toàn thân Hạ Nhất Minh ngưng tụ lại một điểm thì chính là lúc bức tường tiến giai đồ sộ cản trở đã bắt đầu bị lung lay. Đặc biệt khi Hạ Nhất Minh cảm thấy chút nội kình cuối cùng gia nhập đã đem bức tường tiến giai cản trở hoàn toàn phá vỡ.

Trong tai tựa hồ nghe được một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, sau đó nội kình cường đại của Hạ Nhất Minh giống như nước lũ phá tan đê điều tiến vào tầng thứ bảy. Hỗn Nguyên Kình tầng thứ bảy vận chuyển thế như chẻ tre.

Hạ Nhất Minh chậm rãi đem Hỗn Nguyên Kình tầng thứ bảy trong cơ thể vận chuyển một vòng. Sau đó, Hạ Nhất Minh mới ước thúc nội kình thong thả trở lại đan điền.

Hạ Nhất Minh từ từ mở mắt, trong ánh mắt của hắn ánh lên nét vui mừng như điên.

Tầng thứ bảy. Hạ Nhất Minh quả nhiên thuận lợi đột phá. Hơn nữa trải qua kinh nghiệm lần này lại làm cho trong lòng Hạ Nhất Minh tràn ngập kinh hỉ. Một khi tầng thứ sáu, tầng thứ bảy đều có thể dùng loại phương pháp này để đột phá. Như vậy những tầng sau cũng có thể tương tự?

Giây phút này, Hạ Nhất Minh như thấy được một con đường thẳng băng, những ngày sau khi bước trên con đường tu luyện, tuyệt đối là một con đường lớn có kim quang vạn trượng.

Hít sâu một hơi, Hạ Nhất Minh miễn cưỡng đem vui mừng trong lòng đè nén lại.

Sau nửa giờ nghỉ ngơi, Hạ Nhất Minh lại tiếp tục đề tụ nội kình, bắt đầu đánh sâu vào tầng thứ bảy Ba Văn Công. Kết quả sau đó lại một lần nữa làm cho Hạ Nhất Minh vô cùng vui mừng.

Bởi vì khi nội kình Hạ Nhất Minh tiến vào tầng thứ bảy lại không gặp bất cứ khó khăn nào đã phá vỡ được bức tường cản trở. Cứ như thế, Hạ Nhất Minh đã tiến vào tầng thứ bảy Thủy hệ Ba Văn Công.

Lần đầu tiên, khi Hạ Nhất Minh đánh sâu vào tầng thứ bảy Hỗn Nguyên Kình còn gặp chút khó khăn, phải gần như tích tụ toàn bộ lực lượng mới có thể phá tan bức tường cản trở. Bất quá, sau khi chủ tu nội kình công pháp thành công đột phá tầng thứ bảy, thì việc các công pháp còn lại tiến vào tầng thứ bảy là việc đương nhiên.

Chẳng qua, Hạ Nhất Minh hiểu đây tuyệt đối không phải chuyện đương nhiên.

Đừng nói Hỗn Nguyên Kình và Ba Văn Công không cùng thuộc một hệ chủ tu công pháp nội kình, mà cho dù hai loại cùng hệ chủ tu công pháp gặp lúc ấy, cũng không có khả năng phát sinh chuyện như vậy.

Cau mày một chút, da đầu hơi lạnh đi, Hạ Nhất Minh đành đem toàn bộ nghi vấn vứt bỏ.

Chỉ cần mình có thể tiến giai công pháp nội kình, thì nghĩ nhiều làm gì. Đối với loại chuyện này đều hơn xa lý giải của Hạ Nhất Minh, hắn cũng không còn lựa chọn, dù sao loại biến hóa kỳ dị này đối với hắn mà nói tuyệt đối chỉ là chuyện tốt chứ không có hại.

Hai chân khẽ dùng sức, cả thân hình Hạ Nhất Minh giống như súng bắn nhảy lên rất nhanh. Trong lòng suy nghĩ một chút rồi Hạ Nhất Minh liền đi tới góc tường chuyên môn thí nghiệm uy lực.

Trên một vách tường của mật thất, kỳ thật vách tường này là một vách tường không cố định, là địa phương dùng cho mấy đệ tử đời thứ ba tu luyện tới tầng nội kình thứ sáu thử uy lực chiến kỹ.

Lúc này trên mặt vách tường đã có hơn mười vách sâu, mấy cái vết này là do Hạ Nhất Minh dùng Cổn Thạch Quyền và Miên Chưởng đánh ra. Tuy rằng, Hạ Nhất Minh ngay lần đầu tu luyện chiến kỹ đã tới đỉnh cao của tầng thứ sáu. Nhưng theo thời gian nội kình không ngừng gia tăng thì những lỗ sâu này càng sâu hơn, cho tới lúc thử nghiệm uy lực hai ngày trước mới đạt uy lực tối đa nhất của tầng thứ sáu.

Nhìn những dấu vết trên tường, Hạ Nhất Minh do dự một chút, đề tụ nội kình rồi hung hăng đánh một quyền lên vách tường.

Ầm ầm… Một tiếng nổ vang lên, ở trên vách tường để lại một vết lõm thật sâu, còn sâu hơn cả lần thử nghiệm hai ngày trước. Trên mặt Hạ Nhất Minh lộ ra nét nửa mừng nửa lo, hắn vừa rồi không sử dụng một chút chiến kỹ bí tịch nào mà chỉ sử dụng Hỗn Nguyên Kình tầng thứ bảy công kích mà thôi.

Theo hiệu quả mà xem xét, công kích bình thường của tầng nội kình thứ bảy đã tạo thành thương tổn lớn hơn so với thương tổn lớn nhất của chiến kỹ bí tịch tầng thứ sáu.

Dĩ nhiên, đây là do Hạ Nhất Minh sử dụng chỉ là chiến kỹ bình thường, nghe nói chiến kỹ cường đại phát huy ra uy lực gấp mấy lần so với chiến kỹ bình thường. Chỉ có điều đây là truyền thuyết, ít nhất trong Hạ gia trang cũng không có loại chiến kỹ như vậy.

Trong lòng Hạ Nhất Minh mừng như điên, chỉ mới dùng công kích nội kình bình thường, cũng đã có uy lực như vậy. Như vậy, khi học xong Cổn Thạch Quyền và Hỗn Nguyên Kình tầng thứ bảy thì thi triển ra sẽ có uy lực như thế nào?

Nghĩ như vậy, Hạ Nhất Minh lóng như lửa đốt, xoay người đi ra khỏi phòng, hắn đột nhiên dừng lại.

Đột nhiên, Hạ Nhất Minh nghĩ tới một việc “Mình vừa mới từ trong Tàng Thư Các đi ra, nếu lại lập tức đi vào chỉ sợ sẽ làm cho Đại bá hoài nghi. Nếu việc đó xảy ra thì được sẽ nhiều hơn mất.”

Nhìn sắc trời đã tối, Hạ Nhất Minh lại quay trở lại trong phòng, bắt buộc mình nằm xuống giường. Hô hấp trở lại như bình thường, Hạ Nhất Minh hết sức thu liễm lại suy nghĩ trong đầu, dần dần tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Hạ Nhất Minh tỉnh lại đối với biểu hiện của mình rất vừa ý. Hạ Nhất Minh vẫn như trước khống chế suy nghĩ đi tới Tàng Thư Các rồi đi tới sảnh trong dùng cơm sáng. Sau đó mới từ từ tiến tới Tàng Thư Các nơi Đại bá tọa trấn.

Lúc tiến vào Tàng Thư Các, Hạ Nhất Minh biểu hiện ra bên ngoài rất bình thường, cũng không có loại cảm giác cấp bách như hôm qua. Nhưng Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm ứng được Đại bá đang ở trong phòng của mình liếc mắt theo dõi hắn.

Bất quá, Hạ Nhất Minh khống chế được bản thân mình vẫn như trước tiến vào Tàng Thư Các, tựa hồ đối với ánh mắt theo dõi của Đại bá không có nhận ra. Hành vi của Hạ Nhất Minh hôm nay lại làm cho suy nghĩ của Hạ Thuyên Tín ngày hôm qua càng thêm phần tin tưởng, cũng không phát hiện ra năng lực cảm ứng đặc biệt của Hạ Nhất Minh.

Tiến nhập vào trong Tàng Thư Các, Hạ Nhất Minh nhanh chóng theo thoi quen tìm được hai quyển Miên Chưởng và Cổn Thạch Quyền.

Sau đó, Hạ Nhất Minh liền đem nội dung tu luyện tầng thứ bảy toàn bộ sao chép lại, hết thảy mọi thứ cũng không tiêu phí nhiều thời gian, việc này chủ yếu là do nội kình Hạ Nhất Minh tăng vọt nên động tác so với trước cũng nhanh hơn nhiều.

Hoàn thành hết thảy mọi công đoạn, Hạ Nhất Minh đem bí tịch trả lại chỗ cũ, cầm lấy bản sao ly khai khỏi Tàng Thư Các.

Cho cả đến lúc Hạ Nhất Minh rời đi, Đại bá cũng không có xuất hiện, làm trong lòng Hạ Nhất Minh nửa mừng nửa sợ.

Hạ Nhất Minh đã suy nghĩ trước một ít câu trả lời để ứng phó với nghi vấn của Đại bá đặt ra. Nhưng Đại bá lại không xuất hiện, Nhất Minh cũng không tự đi tìm phiền toái cho mình.

Về tới mật thất của mình, Hạ Nhất Minh đem từng bản sao ra, lại theo thói quen bắt đầu đọc lại và suy nghĩ từng câu từng chữ một.

Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh mới ngẩng đầu lên nhìn, tự hồ như trong lòng đã có chút lĩnh ngộ.

Kỳ thật, những loại chiến kỹ bí tịch này muốn xem qua không phải là quá khó, nhưng muốn làm theo như miêu tả ở bên trong thì lại không phải điều dễ dàng.

Như là bức tranh của một họa sĩ, đại đa số mọi người đều giống nhau có thể nhìn ra giá trị của bức tranh, đều kêu rất tốt. Thế nhưng muốn bảo những người này đem bức tranh vẽ lại, thì đúng là một chuyện khó như lên trời.

Mà sở hữu công pháp đối với tu luyện giả cũng có đạo lý tương tự. Muốn tu luyện chiến kỹ tầng thứ bảy tới đỉnh cao thì độ khó hơn xa so với tầng thứ sáu.

Nhưng những đạo lý này đem đối chiếu với Hạ Nhất Minh thì lại hoàn toàn mất đi hiệu lực.

Nửa ngày, chỉ cần gần nửa ngày thôi, Hạ Nhất Minh đã đem Cổn Thạch Quyển và Miên Chưởng tầng thứ bảy hoàn toàn nắm giữ, lại còn tới đỉnh cao. Chỉ bởi vì nội kình vừa mới tiến nhập tầng thứ bảy, cho nên vẫn chưa thể phát ra uy lực chân chính của chiến kỹ.

Bất quá, thấy được hai dấu vết mới lưu lại trên vách tường kia, Hạ Nhất Minh đã có nhận thức rõ ràng về năng lực của mình.

Ở Hạ gia trang, với những người cùng thế hệ, Hạ Nhất Minh đã không còn kém mấy so với Đại ca.

=======

Chương 16: Thông tập phạm

Mặt trời đã xuống núi, nhưng Hạ gia trang hôm nay đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Hạ Nhất Minh vội vàng chạy tới đại sảnh, lại phát giác chính mình không phải là người thứ nhất tới.

Từ lúc Hạ Nhất Minh đột phá cực hạn tầng thứ sáu tiến vào tầng thứ bảy đến nay đã một tháng. Nhưng trong thời gian này, Hạ Nhất Minh cũng không đem tình huống của mình nói cho bất cứ ai. Cho nên các vị trưởng bối trong gia tộc vẫn còn tưởng Hạ Nhất Minh vẫn còn ở tầng thứ sáu.

Hôm nay, đang trong lúc tu luyện như mọi ngày thì người hầu tới bẩm báo lão trang chủ triệu tập toàn bộ gia trang tới đại sảnh.

Hạ Nhất Minh không dám chậm chễ, nhanh chóng tiến về phía đại sảnh. Hạ Nhất Minh cũng không phải là người đầu tiên tới đại sảnh, trước hắn còn có Nhị ca và Tam ca đều đã tới.

Hạ Nhất Hải hướng tới Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:

– Lão lục. Đệ đến đây.

– Vâng. Chào huynh, Nhị ca.

Hạ Nhất Minh gật đầu chào lại, Nhị ca tuy là con của Đại bá nhưng thái độ với các đệ đệ cũng không khác nhau nhiều. Nói thật, trong tất cả các đệ tử đời thứ ba của gia tộc, trừ bỏ quan hệ hơi xấu với lão Ngũ Hạ Nhất Chương, còn lại quan hệ của Hạ Nhất Minh đối với các huynh đệ khác đều hòa hợp.

Đương nhiên, đối với thân sinh huynh đệ thì có chút thân thiết hơn chỉ là ở trong Hạ gia trang cũng không có rõ ràng.

Hạ Nhất Hải yên lặng gật đầu một cái, rồi ngậm miệng không nói tiếp. Bất quá, Hạ Nhất Minh biết tính tình của Nhị ca vẫn là như thế, nếu không phải là huynh đệ tình thân có lẽ hắn ngay cả bắt chuyện cũng không có.

Bước vài bước hướng tới bên người Tam ca Nhất Huyễn, Nhất Minh nhỏ giọng hỏi:

– Tam ca. Đã xảy ra chuyện gì? Các huynh như thế nào cũng bị gọi tới?

Hạ Nhất Huyễn nhún vai cười khổ, nói:

– Không biết. Nhưng một khi ông nội đã gọi về, thì sự tình sẽ không nhỏ đâu.

Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, đang định nói chuyện, đột nhiên trong lòng có cảm ứng nhất thời không nói tiếp, ánh mắt hướng tới ngoài đại sảnh nhìn.

Sau một lát, theo ánh sáng mờ ảo từ ngoài cửa vài người đi vào.

Nhìn thấy những người này, ba người Hạ Nhất Minh liền đứng dậy, ưỡn ngực thẳng tắp biểu hiện ra hết thảy mọi tinh thần và diện mạo.

Người đi trước chính là người một tay đã gây dựng nên Hạ gia trang lão trang chủ Hạ Vũ Đức, tiếp theo phía sau là Đại bá Hạ Thuyên Tín, Tam thúc Hạ Thuyên Nghĩa, và đi cuối cùng là Đại ca Hạ Nhất Thiên.

Ba người trong sảnh đều kinh ngạc, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra làm cho lão trang chủ cơ hồ phải đem toàn bộ lực lượng tập trung lại đây.

Hạ Nhất Minh liếc mắt về phía bên trong Tàng Thư Các xem xét, theo hắn biết ở thôn trang ngoại trừ ông nội và trực hệ đệ tử ra còn có một bộc nhân tu vi đã đạt tới chín tầng nội công, có thực lực sàn sàn như Đại bá. Vị lão bộ này tựa hồ giống như từ nhỏ lớn lên cùng lão trang chủ, so với tôi tớ trong nhà có địa vị bất đồng.

Cho tới nay, lão bộc này giống như Đại bá, phân biệt ở hai căn phòng hai bên Tàng Thư Các, được hưởng thụ đãi ngộ không kém so với trực hệ đệ tử.

Mà hôm nay, ngoại trừ lão bộc ra, còn lại tất cả những đệ tử co tu vi ngoài tầng thứ sáu đều đã tập trung đầy đủ.

Hạ Vũ Đức nhanh chóng tiến nhập đại sảnh, sau đó ngồi ở ghế chủ vị. Ánh mắt sáng ngời hữu thần, quét nhìn mọi người ở trong phòng một vòng, mọi người bị nhìn qua đều có cảm giác trong người nóng hẳn lên, không tự chủ được đều cúi đầu.

Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ run lên, đây chính là cao thủ tầng nội kình thứ mười, còn xa hắn mới có thể chống lại được.

Yên lặng nhắm mắt, Hạ Nhất Minh không muốn bất cứ ai trong đại sảnh chú ý tới mình.

– Ta gọi mọi người tới đây hôm nay, là có việc muốn giao cho mọi người làm.

Hạ Vũ Đức hiện ra một chút dáng vẻ già nua, nhưng âm thanh lại tràn ngập lực lượng vang lên trong sảnh:

– Hôm nay, Trình gia phái người tới, có một tên tội phạm bị quan phủ truy bắt lẻn tới thị trấn chúng ta. Bọn họ hy vọng chúng ta có thể trợ giúp quan phủ bắt hoặc giết người này.

Hạ Nhất Minh, Nhị ca và Tam ca nhìn nhau, trong lòng đều chộn rộn. Nhìn qua hai vị trưởng bối và Đại ca, vẻ mặt bọn họ không hề thay đổi, rõ ràng là đã sớm biết việc này.

– Tên tội phạm truy nã là từ quận Lân Khâu trốn ra. Tên hắn là Hồ Bân, là một tu luyện giả tầng thứ năm nội kình, nghe nói thân thủ cũng rất khá.

Hạ Nhất Minh nhất thời hiểu được, trách không được ông nội đáp ứng với quan phủ, hơn nữa còn triệu tập mọi người tới.

Tu vi tầng nội kình thứ năm quả thật là không tồi, nhưng trong này người ít nhất cũng đã là tầng thứ sáu, nếu có thể thêm bọn họ giúp đỡ, như vậy tuyệt đối có thể đem tên nọ bắt. Đối với đệ tử Hạ gia trang mà nói đây cũng là một cơ hội để rèn luyện.

Nếu cứ luôn ở trong nhà bế quan tu luyện, không có kinh nghiệm thực chiến đối với tu vi của bọn họ ngày sau cũng không phải là chỗ tốt.

Ánh mắt Hạ Vũ Đức đột nhiên hiện ra quang mang sắc bén, nói:

– Các ngươi ngàn vạn lần không được khinh thường, Hồ Bân này tuy tu vi chỉ có tầng thứ năm nhưng lại là người tâm ngoan thủ lạt. Ở quận Lân Khâu vốn là một bách phu trưởng trong quân đội nhưng do phạm vào tội gian sát và giết người cướp của. Cho nên bị bắt giam chờ tử hình, chính trong thời gian đó hắn đã đào thoát, dọc đường giết người không nhân tính cho đến nay đã chạy vào thị trấn của ta.

Hơi dừng một chút, thanh âm của Hạ Vũ Đức lại thêm vài phần ngưng trọng, nói:

– Tuy là những người bị giết đều là thường dân. Nhưng giết nhiều người, trên người sẽ sinh ra sát khí, các ngươi nếu gặp được hắn phì phải đề phòng cẩn thận. Ngàn vạn lần không được phép khinh thường.

Tất cả mọi người không khỏi rùng mình, cùng kêu lên một tiếng đáp ứng.

Hạ Vũ Đức từ trước đến nay đều là một lão nhân mạnh mẽ, quyết đoán. Một khi đã có điều quyết định, liền phân phó cho từng người, làm mọi người đứng lên dắt vài tên gia binh tu vi nội kình tầng thứ ba cầm theo bức họa Hồ Bân ra đi.

Bọn người Hạ Nhất Minh hiển nhiên không có chút nào dị nghị, thậm chí trong lòng còn cảm thấy kích động.

Tu luyện nhiều năm như vậy, rốt cục đã có cơ hội thi triển thân thủ, bọn họ đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua.

Sau khi Hạ Vũ Đức phân phó, cánh tay vung lên, trừ bỏ hắn và Hạ Thuyên Tín ra mọi người đều lập tức mang theo gia nhân đi theo sứ giả của Trình gia rời đi.

Làm mọi người rời đi, Hạ Thuyên Tín do dự, nói:

– Phụ thân. Nhất Minh năm nay chẳng qua mới mười ba tuổi, hơn nữa nó mới chỉ tấn chức tầng thứ sáu chưa đến một năm, nó một mình làm sao đảm đương được công việc. Tựa hồ như là hơi sớm.

Hạ Vũ Đức cười khanh khách, nói:

– Thuyên Tín. Con có nhớ ta phân cho Nhất Minh phụ trách con đường nào không?

Hạ Thuyên Tín rùng mình, suy nghĩ một chút liền hiểu ra, nói:

– Con hiểu rồi. Nhất Minh phụ trách chính là đoạn gần thị trấn nhất, hơn nữa lại là chủ thông đạo. Hồ Bân một khi đã chạy trốn mà tới, tất nhiên sẽ không quang minh chính đại từ quan đạo đi tới. Mà phải từ đường nhỏ hẻo lánh, cũng không có khả năng đi hướng thị trấn chui đầu vào lưới, cho nên phái Nhất Minh đi thuần túy chỉ là cho có.

Hạ Vũ Đức khẽ gật đầu nói:

– Đúng thế. Con nói rất đúng. Thiên phú của Nhất Minh trong mấy huynh đệ chính là kiệt xuất nhất, ra đối với nó ôm kỳ vọng rất lớn. Nhưng nó một mình một mực ở trong trang tu luyện cũng không phải là chuyện gì tốt. Cho nên mới để nó tham dự vào việc này, cảm thụ một chút không khí trong đó, đối với nó khi lớn lên khẳng định sẽ có chỗ tốt. Còn tên Hồ Bân kia, ba đại gia tộc ở quận Huyền Lý ra tay, lại còn điều động các thôn dân tham dự truy bắt, trừ phi hắn chạy ra khỏi bản quận, thì tuyệt đối sẽ không có gì phát sinh.

Hạ Thuyên Tín gật đầu một cái, nói:

– Cũng là phụ thân lo lắng chu đáo.

Thần thái Hạ Vũ Đức hơi tươi cười, nói: “Ngoại trừ tất cả những điều này, ta để cho Hạ Nhất Minh dẫn đội đi, cũng là muốn hai nhà Từ, Trịnh biết Hạ gia trang ta lại vừa mới xuất hiện một vị tu luyện giả mới. Ta muốn hai con cáo già Từ, Trịnh hiểu được tương lai ai mới là thế gia mạnh nhất.”

Hai ngày sau, một gã đầy tớ cầm tờ giấy tin tức mới nhất của Trịnh gia đưa tới trước mặt lão gia tử.

Bởi vì, Hạ Thuyên Nghĩa cũng mang theo gia đinh ra ngoài, cho nên Hạ Thuyên Tín liền tạm thời ly khai Tàng Thư Các để quản lý gia tộc. Khi tin tức truyền tới là lúc Thuyên Tín và lão gia tử đang bàn luận mấy nan đề trong tu luyện.

Sau khi thư tín tới tay, Hạ Thuyên Tín mở ra thư thứ nhất, sắc mặt khẽ biến, nói:

– Phụ thân. Trình gia gửi thư tới, Hồ Bân đã bại lộ hành tung, nhưng lại đả thương được Từ Dục Đức là nhân tài của Từ gia. Sau đó chạy trốn.

Hạ Vũ Đức nao nao trong lòng, trầm ngâm một chút, nói:

– Từ Dục Đức được bồi dưỡng nhân tài hẳn là đã đạt tới tầng thứ sáu a.

– Cũng may. Nó giống Nhất Hải và Nhất Huyễn đều khi đạt tới mười bảy, mười tám mới tiến vào tầng thứ sáu. Nhưng đáng tiếc chính vì vậy mà bọn chúng cho tới khi hai mươi bốn, hai mươi năm mới có thể tiến vào tầng thứ bảy.

Nói những câu này, Hạ Thuyên Tín không khỏi có chút đắc ý trong lòng.

Hạ Vũ Đức nhẹ giọng nói:

– Hai thanh niên nội kình tầng thứ sáu thế nhưng lại không ngăn được tên tội phạm, tên Hồ Bân này thật không đơn giản.

Hạ Thuyên Tín khẽ gật đầu, tùy tiện mở đạo thư tín thứ hai ra, nhưng khi ánh mắt đảo qua, nhất thời ánh mắt đột biến, kinh hô:

– Không tốt!!!!

Hạ Vũ Đức nhướng mày, nói:

– Thuyên Tín. Con là Lão Đại ở trong nhà, phải có khí độ của Lão Đại, không nên vì việc nhỏ mà thất kinh.

Hạ Thuyên Tín ngẩng đầu, căn bản không nghe lời lão gia tử nói, mà rất nhanh nói:

– Hồ Bân ngày hôm nay đã hướng về phía thị trấn bỏ chạy. Nhị vị cao thủ Từ gia đuổi theo phía sau.

– Ừm. Hai cao thủ của Từ gia hẳn là…. Cái gì? Trốn về trên đường lớn hướng về phía thị trấn?

Hạ Vũ Đức bỗng nhiên đứng lên, trên mặt nhất thời nổi lên một tia màu xanh biếc.

Hạ Thuyên Tín xoay người, không chút do dự nói:

– Phụ thân. Con phải đi trước một bước. Nhất định không để Nhất Minh xảy ra chuyện.

Nhưng là, Hạ Thuyên Tín vừa nói xong trước mắt đã hoa lên, một đạo thân ảnh hướng tới đường lớn bên ngoài thị trấn mà đi.

Hạ Thuyên Tín sửng sốt, không khỏi cười khổ trong lòng.

Hồ Bân tuy là tội phạm có tu vi nội kình tầng thứ năm, nhưng hăn trên tay dính đầy máu, hơn nữa lại có thể từ quận Lân Khẩu xa xôi tới đây lại còn đánh bị thương hai cao thủ nội kình tầng thứ sáu của Từ gia. Trong tay không có chút thực lực thì sao hắn có thể làm được.

Nếu gặp những đệ tử khác của gia trang, Thuyên Tín cũng không quá mức lo lắng như vậy. Nếu gặp phải bọn Nhất Hải, Nhất Huyễn thì bọn nó cũng đã mười tám tuổi lại từng tham gia tỷ thí vài lần cùng Từ gia, Trình gia cùng trang lứa, có kinh nghiệm phong phú trong chiến đấu. Hơn nữa bọn chúng lại tiến vào tầng thứ sáu đã một năm rưỡi, gần hai năm. Hơn nữa bọn chúng mỗi người đều đã đạt tới gần đỉnh của chiến kỹ bí tịch, cùng với người chiến đấu cho dù không thắng thì cũng có thể bảo vệ mình.

Còn Nhất Minh lại không như thế, hắn mới chỉ tấn chức tầng thứ sáu mới có nửa năm, nắm giữ chiến kỹ công pháp cũng không có khả năng đạt tới đỉnh. Nếu giờ phút này cùng tên kia chiến đấu, thật khó có thể nói được kết quả thế nào. Nếu bởi vậy mà gây tổn hại tới Nhất Minh, như vậy đối với Hạ gia mà nói tuyệt đối là một đả kích lớn nhất.

Thầm than một tiếng, Hạ Thuyên Tín lập tức đuổi theo sau, chính hắn còn có chênh lệch rất lớn với Hạ Vũ Đức, căn bản là không thể đuổi kịp. Bất quá, trong lòng Hạ Thuyên Tín mong rằng Nhất Minh không gặp được Hồ Bân. Trong lòng không khỏi cảm khái, đa mưu túc trí như lão gia tử rốt cục cũng có sai lầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK