Nàng đang do dự có nên đi tìm Cố Viễn .Tuyết Tình ngắt bông hoa đi tới góc hành lang , nói là công tử đã ở bên ngoài đại sảnh chờ nàng.
Đây là phòng nghị sự của Thuật Thiện Đường ( phòng chuyên bàn chính trị ) ,trong phòng có vài vị quản sự ( quản lý công việc nội bộ ) , người tạp vụ chờ không được đi vào. Thư Kỳ lần đầu tiên vào nơi như vậy , liền đối với nơi này có vài phần tò mò.
Tuyết Tình chỉ đưa nàng đến cửa , thấp giọng bẩm báo một tiếng , liền lập tức rời khỏi.
Bởi vì vừa rồi nhà đá làm cho người ta cảm giác sợ hãi , Thư Kỳ thần khí còn khẩn trương vào bên trong , bước vào phòng nghị sự đương nhiên là từng bước để ý.
Phòng này không lớn , bất quá dài ba bốn trượng , trong phòng bài trí cũng không khác chỗ khác là mấy. Ngẩng đầu chỉ thấy Cố Viễn vẻ mặt giãn ra , lãnh đạm tựa lưng vào trên cột giường , đại đường chủ Tiết Hoài Phong Hoà và nhị Đường Chủ hẳn là ngồi xuống ở bên trái , có một gã khác tuổi xấp xỉ Cố Viễn thân thể mặc xiêm y đen, ngồi ở một bên khác , bộ dáng rất dáng vẻ thư sinh. Thư Kỳ không nhớ rõ ngày hôm qua đến có khi gặp hắn.
” Ngươi đã đến rồi?”. Cố Viễn cười ” Có hiểu được đêm qua là ai đã đánh ngươi hôn mê?”
Thư Kỳ gật đầu , trong lòng nhớ lại trong nhà đá kia một đám u hồn kẻ tù tội. Vừa định đặt câu hỏi , lại nghĩ dù sao cũng là chuyện của Thuật Thiện Đườn bọn họ , dùng thân phận thật sự không tiện hỏi .Vì thế trong lòng cưỡng chế tràn đầy nghi hoặc.
” Vậy ngươi định xử trí hắn như thế nào?”. Cố Viễn như trước không nhanh không chậm hỏi.
Thư Kỳ trầm tư , tinh tế cân nhắc. Nếu là ở hiện đại , tên Ngô Tịch là kẻ du côn hiển nhiên có pháp luật trừng trị .Thế nhưng trong cái thời loạn này , quan phủ có thể theo lẽ công bằng chấp hành pháp luật , còn dân chúng công bằng , bảo dân yên ổn sao? Nói cách khác , cái Thuật Thiện Đường sao lại dám một mình giam giữ 30 mạng người thế kia? Còn đem bọn họ chỉnh thành như vậy ……..
Thư Kỳ không nói , nhị Đường Chủ giọng sắc bén nói :” Dám đắc tội Thuật Thiện Đường chúng ta , chỉ có một con đường chết.”
Cố Viễn cười không nói , chờ đợi Thư Kỳ trả lời.
Thư Kỳ mặc dù oán hận Ngô Tịch lấy oán trả ơn , con người vô sỉ , trừng phạt là đúng , nhưng thương tiếc hắn trong nhà còn có một nữ nhân bụng to sắp lâm bồn. Thân là nữ tử , nàng có thể hiểu được lòng của phụ nữ. Thời đại này thậm chí tương lai về sau , nữ tử cuối cùng cũng không thoát khỏi được số kiếp con thỏ tơ tằm gần kề cây Tùng La. Một nữ nhân tồn tại quyết định bởi trượng phu như thế nào. Thê tử gả cho một người nam nhân như vậy cũng đủ đau khổ , nếu như nam nhân của nàng biến thành “Hoạt tử nhân”( người vô dụng) , chỉ sợ càng không khá giả.
Thư Kỳ trầm ngâm một lúc lâu , do dự mà , rốt cục thấp giọng nói :” Nếu người hỏi ý tứ của ta , ta cảm thấy thả hắn và quên đi.”
” Cái gì? Thả hắn?”. Hay là gấp đến độ kêu lên :” Tên tiểu tử kia đã mạo phạm người cô nương!”
” Nhị ca.” Nam tử y phục đen thần sắc hơi đổi , trên mặt bình tĩnh lặng như hồ nước xẹt qua một tia sầu lo , rồi lại lập tức biến mất , mở miệng nói :” Nếu Thư cô nương cũng không so đo , chúng tôi vẫn nghe công tử phân phó.”
” Hèn chi , ngươi không biết , nghe nói tên tiểu tử Ngô Tịch còn theo qu phủ nghĩ muốn dò hỏi thực lực Thuật Thiện Đường của chúng ta.” Hay là vội vàng nói :” Cho dù Thư cô nương không muốn báo thù , nhưng Thuật Thiện Đường chúng tôi cũng nhanh chóng diệt trừ loại người này.”
Tiết Hoài Phong sóng mắt u ám , hướng Cố Viễn nhẹ nhàng vuốt cằm :” Đã xác nhận lời nói này.”
Trong lòng Thư Kỳ nói thầm , rõ ràng bắt đầu nói Ngô Tịch do nàng xử trí , trơ mắt ra còn giữ lời nói nàng đâu?
Cố Viễn nghe Tiết Hoài Phong nói một câu , trong mắt tràn đầy ớn lạnh , trên mặt vẫn phảng phất nét cười , hững hờ khinh nhẹ đối cấp dưới phân phó một câu :” Thụât Thiện Đường của chúng ta không thân quen , giết.”
” Dạ , công tử.” Tiết Hoài Phong cung kính lĩnh mệnh.
Thư Kỳ trong lòng lại quýnh lên , bất chấp rất nhiều , bật thốt lời trách cứ :” Cố Viễn , người đã đồng ý người này do ta xử trí.”
Cố Viễn cũng ba nam nhân bên cạnh đều cả kinh , nữ nhân này quá kiêu ngạo , dám gọi thẳng tên tục của công tử , lại còn dùng khẩu khí ác liệt nói chuyện cùng công tử…… Tuy rằng nàng là người ân sủng , nhưng công tử luôn luôn chán ghét nữ nhân nhiều chuyện . Hậu quả khó lường tưởng không chịu nổi a….
Trong khí trong phòng giống như ngưng tụ. Ai cũng không lên tiếng , như là gió thổi mưa giông trước cơn bão khi áp lực âm trầm. Trong tâm lý Vệ Hàm tự dưng trào lên vài phần bi thương , nữ nhân này xong rồi.
Đối mặt sự việc trầm mặc thình lình xảy ra , Thư Kỳ không biết phải làm sao. Nhìn ba vị biểu tình kia trên mặt rõ ràng viết ” Thương xót ” cùng ” Ngươi xong rồi.” ….
Lúc này Thư Kỳ mới nhớ tới thái độ của mình với Cố Viễn , quả thật có chút hung hăng , bất quá cũng không đến mức nghiêm trọng đi …. Trộm nhìn thần sắc của Cố Viễn , quả thật có điểm khó coi , bất quá cũng rất nhanh khôi phục lại bình thường. Hắn mỉm cười nói :” Ta cũng không đáp ứng ngươi. Ta chỉ là hỏi một chút ý kiến của ngươi mà thôi. Ngươi hiểu sai ý ta.” Dừng lại một chút , lại nhìn đến Thư Kỳ trên mặt muốn cắn người cho hả giận , tiếp tục cười nói :” Hiện giờ hắn có liên quan đến Thuật Thiện Đường của ta , tất nhiên do ba vị quản sự xử trí.”
Sắc mặt Thư Kỳ trở nên rất khó coi , nam nhân này căn bản thay đổi thất thường thôi. Trong chốc lát lại là quý công tử ôn nhu nhã nhặn , trong chốc lát là thủ đoạn tàn nhẫn đầy máu người.
” Thế nhưng nghe hắn có cụ già bẩy mươi , thê tử đang có chửa …” Thư Kỳ phát ra âm thanh nhỏ , cơ hồ mang theo ngữ khí cầu xin :” Nếu hắn đã chết , người nhà hắn , chỉ sợ cũng …”
” Thư cô nương .” Tiết Hoài Phong cắt ngang lời của nàng , nghiêm mặt nói :” Ngươi có tâm thật nhân hậu , tại hạ bội phục. Nhưng nếu chúng ta không giết hắn , khó tránh khỏi hắn lần sau sẽ không cấu kết với quan phủ làm cái gì nguy hại đến Thuật Thiện Đường. Thân là thị thiếp của công tử , ngươi cũng không muốn chứng kiến những chuyện nguy hiểm cho công tử sao?”
Dùng thân phận của công tử đến đàn áp nàng , Thư Kỳ nghĩ thầm , rằng ngươi cùng Cố Viễn cũng thật là hội hát song ca. Nàng lạnh lùng nhìn Cố Viễn , trong mắt chê dấu không được chút phẫn nộ , từng chữ từng chữ nói :” Ngươi muốn giết người?”
Nhị Đường chủ nghe lời nói của nàng , kích động đứng dậy định động thủ , lại bị Tiết Hoài Phong giữ lại đúng lúc , ý bảo hắn mặc cho công tử phân phó , làm việc đừng lỗ mãng.
Trong lòng lửa giận bị cưỡng chế , nhìn về phía công tử áo trắng giờ phút này đang ngồi ngay ngắn.
Trên mặt Cố Viễn cũng không có vẻ giận , ngược lại cười ha hả , ngôn ngữ trong lúc đó tràn đầy khinh thường :” Cho tới bây giờ ta không nghĩ mình sẽ trở thành người tốt. Thuật Thiện Đường chưa nghĩ thành Từ Thiện Đường.”
Trong lòng Thư Kỳ chấn động , hắn vốn không phải là người tốt. Lần đầu tiên gặp mặt liền muốn giết nàng , cứ việc đó nàng đã trở thành điều kiện đến đổi Ân Hi Bạch một cái hứa hẹn , nhưng trong mắt hắn mạng người quá rẻ mạt …. Hắn không uổng phí công giúp đỡ người , yêu cầu nàng báo cáo hắn ba sự kiện…… Hắn còn đoạt Từ Phiến của nàng , không chịu trả lại …. Còn nhốt ” Hoạt Tử Nhân” vào nhà đá …. Cũng không phải hiệp khách chính nghĩa gây nên. Mà không biết thế nào mình lại quên điều đó , thế nhưng đem hắn làm người tốt. Thư Kỳ không khỏi nói trào phúng :” Ta còn nghĩ đến Thuật Thiện Đường là nơi làm việc thiện sự nhân nghĩa , hiện tại chỉ sợ cửa kia có hai con sư tử bằng đá là sạch sẽ.”
Cố Viễn nghe vậy , thần sắc hơi ảm đạm , nhưng chỉ chớp mắt một cái , liền khôi phục như thường , âm thanh như trước ôn nhu , lại lộ ra hàn khí nhè nhẹ :” Thư cô nương nói cũng đúng. Thuật Thiện Đường cùng ta đã dính nhiều máu . Hiện giờ cũng không có gì đố kỵ , không cần Ngô Tịch.”
Mắt thấy hai người đánh nhau ngày càng kịch liệt , Hàm Chi đột nhiên nhớ tới cái gì đó , nhìn Cố Viễn nói :” Ta quên bẩm báo công tử , xe ngựa đều đã chuẩn bị tốt , công tử cùng Thư Cô nương có thể xuất phát.”
Thư Kỳ được hắn nhắc nhở như vậy , cũng muốn làm mục đích của mình , không ngờ trên đường phát sinh chuyện như vậy , hiện tại đã chậm trễ khá nhiều thời gian , trong lòng quýnh lên , không khỏi lô âu toàn bộ trên mặt được biểu lộ.
Tiết Hoài Phong tự nhiên hiểu được Hàm Chi , vì thế cũng biết thời thế , cười nói :” Thỉnh công tử cùng Thư Cô Nương dời phòng về Trúc Ngọc dùng bữa sớm để xuất phát.”
Thư Kỳ mặc kệ không lên tiếng.
Cố Viễn lại gật đầu cười nói :” Làm phiền.”