Không lẽ vì thế mà Ân Hi Bạch nhận định rằng nàng đang nói dối? Không lý nào hắn cho rằng “Quang Hoa Trường Học” cũng giống như Thiếu Lâm,Nga Mi đồng phái…cũng là thuộc một môn phái nào đó?
Trong đại sảnh bữa tối đã chuẩn bị xong, Thư Kỳ cảm thấy kì quái, nhà cao cửa rộng quyền quý cao sang thế này lại không tiêu hoang xa xỉ. Chỉ là mấy món ăn sáng , màu sắc tươi đẹp, hương vị ngon miệng. Thư Kỳ nhịn không được, ngón trỏ cứ táy máy. Chủ nhân Cố Viễn lại ăn không được nhiều lắm, mỗi loại thức ăn chỉ nếm thử qua loa rồi lại buông chiếc đũa ngà voi xuống, nhàn nhã ngồi rót rượu uống. Xem ra là hắn thích tự uống rượu một mình, nhân tiện xem kẻ khác dùng bữa dù ăn ít nhiều thế nào hắn cũng không hề hé răng nói một lời.
Một chén rồi lại một chén.
Loại rượu nào nàng cũng đã từng uống qua cả, kể cả cái loại rượu hắn đang uống, cay xè ấy chắc cũng không hơn gì. Đó là lý do mà hắn rất khó lí giải tại sao lại thành kẻ bị nghiện rượu như thế này.
Nhìn hắn vẫn là tự tại tự đắc, pha lẫn chút hưởng thụ, Thư Kỳ cũng không nhịn được, nhìn chén rượu cảm thấy có chút hứng thú. Rượu thời này với thời của nàng không giống nhau?
Cố Viễn như phát giác ra sự hiếu kỳ của nàng , mỉm cười, đem chén ngọc bích đang cầm trong tay rót đầy rượu, đưa cho nàng “Mùi vị không tệ”.
“Thực sự?” Thư Kỳ chần chừ, nghĩ thầm hắn biểu hiện nhiệt tình như vậy không phải lại muốn đùa giỡn nàng a ?
“Không dám?” Cố Viễn híp mắt, giọng hơi mỉa mai, thu hồi chén rượu, uống một hơi cạn sạch, xem như chốn không người mà đứng lên cao giọng ngâm thơ. Thanh âm rất là hào sảng, như sáng nguyệt phất hoa, như bóng ảnh dưới hồ sâu. Lắng nghe lời ngâm kia khiến Thư Kỳ hết sức thích thú, đây chẳng phải là thơ nhạc phủ đệ nhất Đoản ca của Tào Tháo sao.
“Trước ly rượu ta nên ca hát
Một đời người thấm thoát là bao ?
Khác chi mấy hạt sương mai,
Ngày qua sầu tủi hỏi ai không buồn ?
Vụt đứng dậy, lòng thêm khảng khái
Nhưng cái buồn đeo mãi không tha
Giải sầu chỉ một chăng là
Mượn đôi ba chén cửa nhà Đỗ Khang …”
Ánh trăng ở trung đình đang rất sáng
Lá trúc rơi lưa thưa ngoài cửa sổ
Gió xuân ôn nhu mà tự do phớt qua rừng sâu
Cố Viễn ngâm tiếp bài thứ hai, Thư Kỳ cũng không nhịn được hưng phấn đứng lên mà ngâm nga đọc theo.
Trong đó một người thanh âm cao vút sục sôi, như tiếng minh ngọc châu, một người thanh âm vang vang, như tiếng chim ríu rít, hai âm sắc lộn xộn hòa cùng một chỗ cảm thấy có chút bất ngờ . Nhưng thực ra có vẻ kết hợp cương nhu, tôn nhau cùng sáng rực, rất là hài hòa, người ca người xướng đều mang vẻ ôm ấp say mê.
Đến lúc ngừng lại, hai người nhìn nhau cười, mặc kệ trước đó bọn họ còn ngờ vực vô căn cứ, không hài lòng về nhau, nhưng ít ra lúc này bọn họ cảm thấy hợp, giống như là hảo bằng hữu, hai bên ngang hàng nhau, không cần phải đề phòng lẫn nhau.
“Có thơ mà không có rượu, thật là khiếm khuyết ” Thư Kỳ hăng hái, nhớ tới quãng thời gian cùng mấy đứa bạn thân hồi đại học, nàng nhanh nhẹn đón lấy chén rượu từ Cố Viễn, chính mình thưởng thức, thử xem như thế nào, có vị nhàn nhạt như cây hoa cúc hương, khẽ uống một ngụm, tự nhiên có vị ngọt ngào đến lạ. Vì vậy ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Hình như loại rượu này đã từng uống ở đâu, giống như là rượu đế, căn bản cũng giống như đồ uống. Trách không được sao hắn uống nhiều như vậy, lại coi như là hưởng thụ, hoàn toàn không có men say.
“Uống ngon thật”? Thư Kỳ cười, rất là thỏa mãn mà lên tiếng.
Nàng cầm lấy bầu rượu rót đầy chén, vừa mới đưa lên môi, đã bị Cố Viễn đoạt lại.
“Này, nhưng chén này là của ta” Cố Viễn trong mắt tràn đầy ý cười, lại nói ” Ngươi muốn uống, kêu Thanh Bích… còn nữa ngươi trả cái chén này lại cho ta.
Phía sau tỳ nữ đã đứng chờ từ lâu, nhanh chóng tiến lên rót cho Thư Kỳ một chén rượu ngon, cũng là chén bằng ngọc bích, sờ vào rất trơn bóng.
Nàng đắc ý hướng Cố Viễn nháy mắt, rõ ràng có ý nhắn nhủ “hừ, ai thèm của ngươi”.
Cố Viễn không hề để ý tới, cười nhạt, như trước mà uống rượu.
Thư Kỳ hung hăng càn quấy, không nhớ thân phận hiện giờ mình đang nhờ vả người ta.