CHƯƠNG 15
Editor: Claret
Beta: Lemon
Ngưng Nhi vò đầu bứt tóc: “…..được rồi.”
Nàng vừa mới rời giường, cả người lười biếng uể oải, Ngưng Nhi dựa vào người Bùi Cữu, trong hơi thở có mùi hoa lan, nhẹ nhàng nói, “Bùi đại ca à, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng mà huynh không có suy nghĩ gì khác sao?”
Bùi Cữu: “…”
Cả người Bùi Cữu cứng đờ, “Tránh xa ta ra một chút.”
Đôi môi đỏ của Ngưng Nhi hơi hé ra, cả người nàng nghiêng về phía trước, “Ồ? Thật vậy à?”
Nàng vuốt vuốt tóc, cũng không biết tại sao lúc vớt nàng từ trong nước ra, cả người nàng vẫn còn mùi thuốc đắng, ngủ một giấc dậy trên người đã thoang thoảng hương hoa cùng mùi sữa.
Bùi Cữu vô cùng ghét bỏ đẩy nàng ra xa: “Mùi trên người nàng hôi quá, cách xa ta ra một chút.”
Ngưng Nhi sửng sốt, cúi đầu ngửi ngửi cánh tay mình.
Có mùi gì đâu.
Bùi Cữu nhân cơ hội bước xuống giường.
Ngưng Nhi che kín cơ thể trần trụi của mình, “A! Tên cầm thú này, ngủ với ta xong rồi bỏ đi hả?”
Ba thị nữ vừa mới bưng nước vào hầu hạ mặc quần áo, rửa mặt, nghe thấy câu này không khỏi ngẩn ra.
Cầm, cầm thú?
Bùi Cữu lạnh mặt, trừng mắt lườm thị nữ một cái.
Thị nữ rời đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Ngưng Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm, “Còn không đến đây mặc quần áo cho người ta nhanh lên.”
Một thị nữ liền chuẩn bị lấy quần áo trong tủ ra, Bùi Cữu lạnh giọng nói: “Ra ngoài.”
Thị nữ vội vàng lui ra ngoài.
Bùi Cữu cầm một bộ quần áo ném lên giường, “Tự mặc đi.”
Ngưng Nhi che bả vai mình lại, “Ta thích người khác hầu hạ cơ, không thích tự mặc đâu.”
Bùi Cữu hừ lạnh một tiếng, làm bộ kệch cỡm, mặt dày vô sỉ, trên người không mảnh vải che thân vậy mà muốn để người khác mặc quần áo cho.
“Mặc áo trong vào trước đã rồi ta bảo họ vào.” Bùi Cữu quay lưng lại.
Ngưng Nhi cong môi cười, vừa ngân nga hát vừa mặc quần áo vào.
Nàng rửa mặt chải đầu xong thì Bùi Cữu cũng thay xong một bộ đồ mới, Ngưng Nhi khẽ hát, nàng thấy thị nữ của Sở Vương phủ người này đẹp hơn người kia, thân hình tựa rắn nước mặt trái xoan, ngoan ngoãn lại biết điều, nàng theo bản năng nâng cằm một thị nữ, “Tỷ tỷ thật xinh đẹp, ta…”
Chưa dứt lời Bùi Cữu đã xách ra ngoài.
Bùi Cữu ném nàng ra ngoài khiến nàng dán vào cạnh cửa, “Không được tuỳ tiện đùa giỡn thị nữ trong Sở Vương phủ, càng không được tuỳ tiện đùa giỡn thị vệ trong Sở Vương phủ.”
Ngưng Nhi cười hì hì túm lấy tay Bùi Cữu, “Thế ta có được đùa giỡn Sở Vương trong Sở Vương phủ không?”
Bùi Cữu trở tay bắt lấy cổ tay Ngưng Nhi, “Đừng làm loạn.”
Ngưng Nhi nháy mắt với hắn, “Không được rồi, ta chỉ thích làm loạn thôi.”
…….
Thu qua đông đến trong chớp mắt.
Thư Nam Chúc vừa mới về đến Vinh Vương phủ, thuộc hạ đã đến báo, “Điện hạ, Tô Trú gϊếŧ Ôn Cửu Bình rồi.”
Thư Nam Chúc vừa mới nhấp một ngụm trà, nghe thấy thế giữa hai hàng lông mày hắn thoáng chốc hiện lên vẻ lạnh lẽo, “Tại sao?”
“Năm trước Ôn Cửu Bình tham ô mấy vạn lượng bạc, nhưng đấy đều là chuyện năm trước rồi. E rằng Tô Trú gϊếŧ hắn vì gần đây hắn được ngài đề bạt…” Một thân tín trong Vinh Vương phủ nói, “Dạo này phần lớn người của phe ta đều bị Tô Trú và người theo phe hắn hãm hại, ám sát.”
Thư Nam Chúc cười lạnh,“Hắn điên rồi. Chỗ Thái tử có tin tức gì không?”
“Thái tử bình phục nhiều rồi, chiều nay còn tỉ thí với người khác ở sân luyện võ, bệ hạ cũng có hứng đến xem, hoàng hậu và quý phi nương nương cũng đi cùng.”
“Tu hú chiếm tổ.” Thư Nam Chúc nói, “Giả cuối cùng vẫn là giả thôi.”
Thư Nam Chúc đổi một bộ trang phục mạnh mẽ hơn, cũng đến sân luyện võ.
Sân luyện võ quả thực rất sôi động, hoàng đế ngồi trên đài cao, hoàng hậu và quý phi mỗi người một bên.
Những năm gần đây, thân thể của Cảnh Văn đế ngày càng sa sút, nhưng người Thư gia bất kể nam hay nữ dung mạo đều cực kì xuất sắc. Cảnh Văn đế đã quá tứ tuần, cơ thể gầy ốm, mặc long bào trắng, đầu đội kim quan, liếc Thư Nam Chúc một cái.
Thư Nam Chúc mặc một thân đỏ mạnh mẽ, vai rộng eo thon chân dài, khuôn mặt âm nhu tuấn mỹ, quá mức đẹp trai, giữa mày còn có ấn kí ngọn lửa, lúc hắn cười rộ lên ấm áp như tuyết vừa tan: “Phụ hoàng!”
Cảnh Văn đế nói: “Đợt trước thái tử không khoẻ, giờ tốt hơn nhiều rồi, con xem, kiếm thuật bây giờ hắn dùng là kiếm thuật điêu luyện nhất của hắn.”
Lúc bấy giờ, một người mặt áo trắng gần đó đi tới, theo sau là một giọng nói cực kì thanh nhã: “Thái tử mày rồng mắt phượng, văn thao võ lược, màn múa kiếm này đúng là cảnh đẹp ý vui.”
Sắc mặt Thư Nam Chúc lập tức lạnh đi vài phần.
Tô Trú cầm một chiếc lò sưởi tay, bên ngoài có lưới trắng bao quanh, hắn mặc áo lông chồn, mái tóc đen như mực buộc cao, đôi mắt đào hoa ôn nhu nhìn mọi người, “Vi thần bái kiến bệ hạ, bái kiến hoàng hậu nương nương.”
Cảnh Văn đế nói, “Tô khanh chớ đa lễ.”
Dưới đài cao, một bóng người tinh tế mặc trang phục đỏ mạnh mẽ, gió lạnh tạt qua mặt nhưng khuôn mặt người này vẫn dịu dàng trước sau như một.
Hắn hành lễ với Cảnh Văn đế từ xa.
Lúc này, Thư Nam Chúc nói, “Phụ hoàng, con muốn tỉ thí với thái tử một phen.”
Cảnh Văn đế cười nói, “Thái tử là cao thủ kiếm thuật của Nam Khâu, chỉ đứng sau Tô Khanh, Chúc nhi, con phải cẩn thận đấy.”
Thư Nam Chúc nhảy trên đài cao xuống, đứng trước mặt Thái tử, “Thái tử, xin được chỉ giáo.”
Thái tử điện hạ nghiêng mặt thanh lãnh, hắn cười nhạt với Thư Nam Chúc, “Tới đi.”
Thái tử dùng kiếm, Thư Nam Chúc dùng đao, cả hai người đều mặc đồ đỏ, đỏ đến chói mắt, sau áo của Thái tử thêu hoa văn con trăn, còn sau lưng áo Thư Nam Chúc thêu hình chim ưng.
Lúc đánh nhau, ánh kiếm sáng như tuyết, bóng hình Thái Tử như rồng, luôn chiếm thế thượng phong.
Ánh mắt Thư Nam Chúc lạnh dần, “Đồ giả mạo.”
Hắn chém một đao tới khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của Thái tử, Thái tử dùng kiếm đỡ, bộ dạng như gió, tay trái cầm trường kiếm, tay phải dùng lực đánh ra một chưởng vào vai Thư Nam Chúc.
Thư Nam Chúc không kịp phản ứng, thổ huyết, nửa quỳ trên mặt đất, bả vai hắn bị kiếm Thái tử đâm thủng.
“Chiêu này gọi là trăng treo chân trời.” Thái tử mỉm cười, thu kiếm lại, trên mũi kiếm không dính một vệt máu, tạm thời trên người Thư Nam Chúc cũng không có máu chảy ra, “Đa tạ Vinh Vương đã nhường.”
Tô Hoàng hậu cười đến cong mắt lại, bà đẩy Vân An quận chúa Nguyên Phỉ một cái, “A Phỉ, Thái tử điện hạ thật lợi hại.”
Cổ họng Nguyên Phỉ không thoải mái, nàng không nói ra lời, chỉ gật đầu, đi từ trên đài cao xuống.
Thái tử điện hạ bước tới, nắm tay Nguyên Phỉ khẽ cười, “A Phỉ, hoá ra nàng thấy rồi.”
Nguyên Phỉ tiếp tục gật đầu.
Trâm cài trên đầu nàng hơi lệch, Thái tử điện hạ nhẹ nhàng chỉnh lại cho nàng, nói: “Ở đây lạnh, chúng ta lên trên đi.”
Trên sân luyện võ đao kiếm không có mắt, Vinh Vương Thư Nam Chúc được vài tên thái giám đỡ lên, thái tử điện hạ quay đầu liếc Thư Nam Chúc một cái, “Xin lỗi Vinh Vương, e rằng ngươi phải dưỡng thương ba tháng mới tốt lên được.”
Tô Trú đứng cạnh Hoàng hậu, đôi mắt đột nhiên nheo lại, sắc mặt biến đổi khó lường.
Danh Sách Chương: