CHƯƠNG 21
Edit: Claret
Beta: Lemon
Thư Ngưng Vũ còn chưa đến Tô phủ, cỗ kiệu đã bị người cản lại.
Nàng ngồi thoải mái trong kiệu, cung nữ xinh đẹp bên cạnh lột vỏ nho cho nàng, thời tiết này làm gì có chỗ nào có nho bình thường, cây nho này là đặc biệt trồng trong lồng. Thư Ngưng Vũ vô cùng nhàn nhã, đột nhiên bị quấy rầy, nàng hơi không vui.
Một người thường hầu hạ trước mặt Tô Trú nói: “Điện hạ, hôm nay công tử có việc, không thể đi quân doanh với ngài, tiểu nhân đưa ngài đến phủ Doãn tướng quân.”
Một tay Thư Ngưng Vũ ôm eo cung nữ bên cạnh, lạnh lùng nhướng mày: “Tô tướng quân có việc gì?”
Người hầu nói: “Có khách đến thăm, là sứ giả của Trảo Oa quốc, nói liên miên mãi, công tử phiền không chịu được, chờ lát nữa sẽ đuổi đi.”
Thư Ngưng Vũ cũng chẳng có hứng thú với chuyện này. Nàng chỉ gật đầu, nói với người bên cạnh: “Quay lại đi.”
……
Trong Tô phủ, Tô Trú vừa vào sảnh đã cảm thấy ánh mắt không thân thiện lia tới.
Tô Trú cong môi cười, nói: “Sở Vương điện hạ, lâu rồi không gặp.”
Đôi mắt phượng hẹp dài của Bùi Cữu lạnh lùng đảo qua Tô Trú: “Bổn vương tới tìm một người.”
“Người nào?”
Bùi Cữu lấy một bức hoạ trong tay áo ra, tay run lên nhè nhẹ, lạnh giọng nói: “Ngươi có nhận ra không?”
Trong bức tranh, mĩ mục phán hề, xảo tiếu thiến hề, là vẻ mặt vui mừng và ngây thơ mà Tô Trú chưa từng thấy bao giờ.
Nhưng gương mặt kia rõ ràng in trong đáy lòng Tô Trú.
Một con gió thoảng qua, bức tranh lập tức nát thành giấy vụn, rơi lả tả xuống đất.
Tô Trú phất phất ống tay áo, nhẹ giọng cười cười, đôi mắt hoa đào nổi bão: “Là Vân An quận chúa, Sở Vương điện hạ, nàng chết rồi, hơn nữa còn chết trong phủ ngươi, mới ba năm thôi ngươi không nhớ rõ sao?”
“Nàng chết hay không, trong lòng ngươi biết rõ.”
Tô Trú ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, ngữ khí chợt lạnh đi: “Cho dù không chết cũng không phải người ngươi có thể mơ tưởng. Vân An quận chúa giả trừ hôn ước với thái tử điện hạ, giờ đã gả làm vợ người khác rồi, còn có hài nhi trong bụng nữa, thế nào, Sở Vương định cường thủ hào đoạt à?”
Bùi Cữu cũng không phải người dễ bị lừa, hắn nói: “Hôm qua bổn vương từ xa thấy sườn mặt Vân An quận chúa rồi. Tô Trú, rốt cuộc Ngưng Nhi là ai bỏn vương cũng đoán được.”
Trong mắt Tô Trú tức khắc xuất hiện một tia sát khí.
Bùi Cữu nói: “Bổn vương muốn gặp hoàng đế quý quốc dễ như trở bàn tay, muốn tìm người bằng bức hoạ này cũng dễ như chơi, ngươi cân nhắc tử tế xem, chủ động đưa người đến gặp bổn vương hay để bổn vương tự mình tìm?”
Hai năm trước Tô Trú đã muốn gϊếŧ Bùi Cữu rồi, nhưng hắn không động thủ, tới bây giờ, hắn mới hiểu được ý niệm gϊếŧ Bùi Cữu rốt cuộc mãnh liệt đến nhường nào.
Người này như một cây châm đâm vào mắt hắn, ngày nào không nhổ ngày đó Tô Trú còn khó có thể yên giấc.
Như thể cảm nhận được suy nghĩ của Tô Trú, Bùi Cữu châm chọc nói: “Không nói đến ngươi có bản lĩnh gϊếŧ bổn vương hay không, cho dù là làm được thật, chuyện bổn vương bị ám sát đối với quý quốc mà nói sẽ là kiếp nạn không nhỏ đâu.”
Tình hình Nam Khâu Quốc bây giờ không chịu được ngoại chiến. Bùi Cữu có thể có được ngày hôm nay, đương nhiên phải có một đám thuộc hạ kiêu dũng thiện chiến, những người này đều trung thành và tận tâm với hắn, sao có thể để Bùi Cữu chết bên ngoài.
Tô Trú cắn chặt răng, cười nói tiếp: “Sở Vương nghĩ nhiều rồi. Thân phận nàng đặc biệt, cho dù thủ đoạn của ngươi có phi thường thì nàng cũng sẽ không đi cùng ngươi. Còn nữa, giờ nàng không phải là người trong trí nhớ của ngươi, ta có thể để ngươi thấy nàng từ xa, còn hai người gặp nhau gì đó, tuyệt đối không được.”
……
Thư Ngưng Vũ đang yên đang lành ở trong quân doanh, đột nhiên bị Tô Trú gọi về.
Nàng không rõ Tô Trú có ý gì.
Mãi đến khi người bên cạnh nhắc nàng rằng tình trạng hoàng đế vô cùng không tốt, sốt nhẹ cả đêm, Thư Ngưng Vũ mới nghĩ rằng hắn muốn thương lượng chuyện kế vị.
Ngày xuân là dịp đào nở, so với hai năm truớc, Thư Ngưng Vũ cao hơn một chút, có vẻ trưởng thành không ít, mặc dù không cao bằng Tô Trú nhưng so với nữ tử thì cũng coi là cao gầy.
Nàng mặt một bộ bào phục đỏ sậm, trên quần áo thêu giao long, tóc đen búi cao, vì hoá trang nhiều nên hoà tan kiều mị vốn có, hơi có cảm giác đẹp không phân nam nữ.
Tô Trú rót một ly trà: “Ngồi đi.”
Thư Ngưng Vũ ngồi trong đình, từng cơn gió mát thổi đến, nàng thích ý nheo nheo mắt, lại nói: “Mười ngày trước Thẩm quý phi định tính kế ta, chuẩn bị một nữ nhân ngực lớn eo thon đến đây, nữ nhân này không bình thường, biểu ca, ngươi nghe ta nói này, chân nàng dài như vậy, trắng bóng như ngọc, cả người yểu điệu mảnh mai ngã vào bụi hoa để chờ ta qua, may là ta không ăn được nàng, ngược lại dẫn Vinh Vương đến….”
Nàng cố tình đè thấp giọng, thanh âm nhẹ nhàng lại ôn nhu dễ nghe.
Bỗng nhiên ngón tay Bùi Cữu nắm lại.
Hai năm không gặp, Ngưng Nhi đã sớm đã không phải Ngưng Nhi.
Từ lúc bắt đầu, nàng đã nói dối hết câu này tới câu khác. Tầng tầng nói dối đan xen, làm người không biết rõ cái nào là thật, cái nào là giả.
Tô Trú rất phối hợp theo lời kể Thư Ngưng Vũ: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”
“Ca ca tốt này của ta đang lúc vui vẻ thì ta nhảy ra bắt gian, haha, dáng vẻ của hắn lúc ấy rất buồn cười, vừa phẫn nộ vừa ngượng đỏ mặt, hận không thể xé xác ta ra ăn.”
Thư Ngưng Vũ cầm một quả hạch đào, tung lên ngắm nghía, cong môi nói, “Thẩm quý phi cũng tức đến thở không nổi, lúc ấy Vinh Vương còn uy hiếp ta, nói sẽ khiến ta phải trả giá gấp mười lần. Chậc chậc, ta cho người truyền chuyện này ra ngoài, thuộc hạ của hắn đều biết chuyện tốt này của hắn.”
Tô Trú cười cười, nói: “Ngươi còn nhớ rõ Bùi Cữu không?”
Bùi Cữu nghe Tô Trú nhắc tới tên của mình, nháy mắt căng thẳng nín thở.
Sắc mặt Thư Ngưng Vũ không thay đổi, nàng nói: “Nhớ rõ chứ, hắn có ơn cứu mạng ta, tất nhiên ta nhớ rõ.”
Thiết nghĩ trước đây, nếu Bùi Cữu có một chút ý đồ bất chính, giao Ngưng Nhi cho Tô Trú hoặc Thư Nam Chúc, chắc chắn hắn sẽ nhận được sự ủng hộ, sớm đoạt quyền lực của Bắc Viên quốc trong tay Hình thái hậu.
Bùi Cữu là người rất tốt, hai năm nay, nếu nàng nằm mơ, nàng sẽ mơ thấy hắn.
Đáng tiếc hai người hoàn toàn chẳng có khả năng, Thư Ngưng Vũ chỉ có thể nghĩ trong lòng.
Nàng nói: “Vô duyên vô cớ sao biểu ca lại nhắc tới hắn?”
“Giờ hắn như mặt trời ban trưa, địa vị ở Bắc Viên quốc vô cùng cao, A Ngưng, ngươi có định mượn lực hắn gϊếŧ Thư Nam Chúc không?”
Sắc mặt Thư Ngưng Vũ hơi hơi trầm xuống.
Cho dù nàng không biết xấu hổ, cũng không làm việc này. Ân cứu mạng vẫn còn đấy, nàng không muốn dùng tình cảm để ép buộc Bùi Cữu.
Bùi Cữu là người tốt, nàng không muốn gây họ cho hắn.
Cúi đầu nhấp ngụm trà, Thư Ngưng Vũ nói: “Biểu ca, ý nghĩ của ngươi hão huyền thật đấy.”
“Hả?” Tô Trú nói, “A Ngưng, ta đã dạy ngươi, chỉ cần đạt được mục đích thì ngươi không từ thủ đoạn.”
“Ta biết chứ, nếu có thể được, chắc chắn ta sẽ làm, nhưng việc này không được.” Thư Ngưng Vũ nói, “Bùi Cữu chỉ cứu ta, giao tình giữa ta và hắn thực ra không sâu, mạo hiểm để hắn biết thân phận ta cũng không hợp lý. Chuyện của chúng ta, vẫn nên đóng cửa lại tự mình giải quyết đi.”
Tô Trú bỗng mỉm cười đầy ẩn ý: “Cũng có lý.”
Danh Sách Chương: