Anh cũng chẳng nói thêm gì chỉ nhanh chóng lấy khăn tắm lau mình, thoạt nhìn chẳng bị ảnh hưởng gì cho lắm.
Chúng tôi thay quần áo sạch sẽ, tựa như những kẻ mặt người dạ thú khoát lên mình lớp da giả tạo, tôi thì lờ đi chuyện xảy ra đêm qua, còn anh do đã đạt được mục đích nên vô cùng thoải mái, thậm chí còn có vẻ rất hài lòng thỏa ý.
Trông anh thế càng làm tôi cảm thấy chán ghét và kinh tởm, tôi hoàn toàn thấu hiểu lý do và động lực thúc đẩy anh làm chuyện này, nếu như người bị hại không phải là mình thì có khi tôi đã âm thầm tán thưởng thủ đoạn của anh.
Thế nhưng cố tình chuyện này lại gieo lên đầu tôi.
Tôi biết rất rõ phần lớn những người sắm vai đến chứng kiến một màn kia và cả bố mẹ của hai chúng tôi đều biết chuyện gì sẽ xảy ra sáng nay, vậy mà họ vẫn vui vẻ đóng kịch, vui vẻ bảo chúng tôi ở bên nhau.
Họ không hề quan tâm điều tôi muốn là gì, tất cả, bao gồm những người bạn của tôi đều vì lý do tình cảm mà lựa chọn đứng về phía Doãn An Thất.
Chẳng khác gì bị hoàn toàn cô lập.
Tôi có thể trở mặt với Doãn An Thất, nhưng chắc một điều là tôi không tài nào cắt đứt quan hệ với gia đình và bạn bè được.
Chúng tôi cùng nhau ăn một bữa sáng thoạt nhìn vô cùng thịnh soạn, bàn bạc xong xuôi tất cả những chuyện về địa điểm hưởng tuần trăng mật, nhà thờ tổ chức hôn lễ, đến khi mọi người hài lòng lục tục rời đi hết, trong phòng bấy giờ chỉ còn lại tôi và Doãn An Thất.
Tôi khoác áo vest, cầm lấy điện thoại rồi nói câu chào với Doãn An Thất.
Anh tiễn tôi đến cổng, hỏi tôi muốn đi đâu, tôi cúi đầu quẹt quẹt màn hình Weibo, vừa khéo nhìn thấy tấm ảnh selfie mới đăng của Trần Đông Đông.
Doãn An Thất lặp lại câu hỏi, tôi chỉ đáp đi tìm Trần Đông Đông.
Có một điều rất đáng ghét nhưng lại là sự thật đó là xét về một khía cạnh nào đó thì Trần Đông Đông vô cùng giống Doãn An Thất. Cậu biết đàn guitar, giống với Doãn An Thất năm ấy.
Trong bộ phim truyền hình tôi xem năm đó, vừa nhìn thấy Trần Đông Đông sắm vai một tay đua xe kiêu căng, ngạo mạn, vòng tay ôm người đẹp nói vào ống kính trong màn hình ti vi thì đã thích ngay lập tức.
Tôi rất thích, rất rất thích Doãn An Thất của năm ấy, tuy biết anh là một kẻ ham chơi, chẳng đáng tin gì hết, nhưng ngặt nỗi con người luôn luôn bị thu hút bởi những thứ mà bản thân mình không có.
Anh nằng nặc dẫn tôi đến nơi đua xe trái phép dưới lòng đất, tôi ngồi trên ghế phó lái, còn anh thì không màng sống chết phóng xe như bay giật cúp quán quân, trống ngực tôi đập thình thịch, tuy hơi sợ, thế nhưng ngay khi xoay đầu sang trông thấy nụ cười kiêu ngạo kia của anh thì tim tôi như hẫng đi một nhịp, bên tai văng vẳng một giọng nói vọng vào tâm trí.
Bạch Tề, mày tiêu rồi, mày thích anh ấy.
Doãn An Thất của khi đó nhìn đâu cũng thấy toàn là khuyết điểm, ấy vậy mà tôi lại thích anh, thích đến mức như ngây như dại.
Một Doãn An Thất ra vẻ bảnh bao đứng trong con hẻm nhỏ khi ấy, có lẽ mãi mãi sẽ không biết được từ lâu tôi cũng đã chuẩn bị tất thảy mọi thứ để hẹn gặp anh, để được đứng dưới ánh hoàng hôn tỏ tình với anh, nói cho anh biết dù tất cả mọi người bảo anh là kẻ hư hỏng, thì em vẫn muốn được ở bên anh.
Hết chương 15