Tôi vốn không trọ lại ở đây, nói cách khoác Doãn An Thất đã thừa dịp mấy tiếng tôi đến bữa tiệc kia tự quyết định dọn hết hành lý của tôi.
Chắc chắn đây không phải là ý nghĩ nhất thời, rất có thể lời mời ban đầu kia của Trần Đông Đông chính là do anh bảo cậu ta làm.
Anh đang cố kiềm nén cơn tức giận của mình, bởi vì anh hoài nghi những lời tôi nói với anh hôm đó là thật lòng, cơn giận dữ đó khiến anh không thể tiếp tục lựa chọn làm theo cách ôn hòa như trước, giờ đây anh chọn cách từng bước ép buộc tôi, khiến tôi không sao chạy thoát được.
Tôi tự hỏi mình có tài cán gì mà có thể khiến anh hao tốn bấy nhiêu sức lực như thế, ẩn nhẫn đè nén cơn giận, ra vẻ rộng lượng với tôi, còn cố ý che đậy những câu từ ép buộc, uy hiếp đó bằng một tấm gấm hoa rực rỡ.
"Ting ——"
Thang máy đã dừng, Doãn An Thất tiến lên bước vào trong, tôi xoay người lại, nhưng không phải muốn chạy trốn.
Doãn An Thất thấy thế thì nhảy ra trước khi thang máy khép lại, giơ tay nắm lấy tay tôi, ngón tay anh rất to, lòng bàn tay nóng hầm hập: "Em muốn đi đâu?"
"Đến quầy tiếp tân đặt phòng, tôi có mang theo thẻ tín dụng, chúng ta không nên ở cùng nhau thì hơn."
Doãn An Thất tựa như đã bình tĩnh lại, lời nói ra nghe có vẻ dịu dàng nhưng sự thật thì chẳng hề: "Phòng ở đây phải đặt trước mới được, giờ em có muốn đặt cũng không được đâu, phòng của bác gái tuy là phòng loại nhỏ nhưng em qua đó thì bất tiện lắm, ngoan, nghe lời nào, theo anh về phòng."
"Ngoan, nghe lời nào."
Trong ba năm quen nhau của chúng tôi không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, có đôi khi Doãn An Thất cũng chọc tôi giận, những khi đó tôi sẽ ôm gối nằm, mang dép lê đi sang phòng khác ngủ, nhưng mỗi lúc như thế tôi đều bị anh dỗ quay trở lại, anh sẽ giương đôi mắt đáng thương vô cùng lên, níu lấy góc áo tôi, hoặc vòng tay ôm siết tôi từ đằng sau không cho đi, đấy là cách có hiệu quả nhất, hoặc là nắm tay tôi, mười ngón đan nhau, nhìn vào mắt tôi nói như giờ đây.
"Ngoan, nghe lời nào, theo anh về phòng."
Thế nhưng tại sao tôi lại phải ngoan, tại sao tôi phải nghe lời, tôi cần gì phải vứt bỏ nguyên tắc bản thân, cần gì phải theo anh về phòng.
Tôi như con ếch ngồi trong nồi nước ấm, trừng trừng nhìn anh bên đống lửa, liên tục châm củi, bảo tôi ngoan ngoãn trở thành món ăn của anh.
Xung quanh như có rất nhiều người đang không ngừng xì xào, họ thầm thì vào tai tôi, mỉm cười khuyên nhủ tôi.
Những lời nói ấy dần dần hóa thành những lớp xiềng xích, trói vào người tôi, bảo tôi ráng chịu đựng, bảo tôi học cách tha thứ.
Đến cả bản thân tôi cũng dần mắc lên người mình một sợi xích nặng đến vô cùng, sợi xích ấy có tên là ký ức, thói quen, yêu thương, nó trói chặt lấy tay chân, kiềm hãm hành động của tôi, khiến tôi tự mâu thuẫn với chính mình, không cách nào giữ vững sự kiên định.
Đúng thế, tôi không thể lừa dối bản thân, dù rằng tôi đã quá thất vọng về anh, dù rằng tôi hận anh đến mức chỉ mong anh chết đi thì tôi vẫn không cách nào xua anh ra khỏi thế giới của mình hoàn toàn, bởi vì tôi là kẻ nói một đằng làm một nẻo, bởi vì tôi còn yêu anh.
Thua trắng, khác gì một thằng ngu kia chứ.
Tôi ngây ra nhìn anh nắm tay tôi, siết chặt lấy lòng bàn tay, chợt tôi muốn rút tay ra ngay —— Không biết sức lực và dũng cảm từ đâu xuất hiện khiến tôi giãy khỏi tay anh.
Tôi chạy ra ngoài như một kẻ điên, Doãn An Thất phát hoảng lên chạy theo gọi tên tôi, tôi xông ra khỏi cửa, bước lên một chiếc xe taxi màu vàng vừa có khách xuống, lúc tôi khóa cửa xe thì Doãn An Thất cũng vừa chạy đến trước cửa khách sạn, tôi bảo taxi lái nhanh lên, tài xế nhìn theo hướng Doãn An Thất một cái rồi không hề do dự tí nào đạp chân ga chạy đi.
Điện thoại tôi run lên, màn hình hiện ba chữ ngay ngắn thẳng hàng, "Doãn An Thất."
Tôi kéo số điện thoại anh vào danh sánh chặn, sau đó xụi lơ ngã vào ghế như mất hết sức lực, bác tài xế quay sang nhắc tôi thắt đai an toàn.
Dùng dằng thắt xong chẳng biết sao tôi lại thấy tủi thân vô cùng.
Doãn An Thất dường như đã hủy hoại cả con người tôi, mới có mấy tháng thôi mà anh đã khiến tôi, một Bạch Tề ngông cuồng tự đại biến thành một Bạch Tề yếu đuối, dễ vỡ, chừng như lúc nào cũng có thể vỡ nát thành mảnh vụn.
Anh thật đáng sợ, anh lôi hết tất cả những chuyện tôi vốn tưởng rằng mình đã quên ra, bắt tôi nhìn cho thật rõ, có lẽ anh còn hiểu con người tôi hơn chính mình, tôi vốn không thể quên được anh, cho dù đó là yêu hay hận. Có phải khi anh nhìn tôi ra vẻ bình tĩnh nhưng thật ra bên trong đang điên cuồng giãy giụa, khi tôi lừa anh bảo rằng tôi chẳng còn yêu, những lúc đó phải chăng anh đang cười nhạo tôi hay không.
Anh cười khẩy mà nghĩ rằng, Bạch Tề ấy mà, em ấy là một thằng ngu không bao giờ rời xa mình được.
Tôi không khóc được.
Chẳng biết tôi mất hồn như thế bao lâu, nhưng khi tôi tỉnh lại thì bác tài đã dừng xe bên đường, bác nghiêng người sang cất tiếng phổ thông không chuẩn cho lắm hỏi: "Chàng trai trẻ, cậu muốn đi đâu?"
Tôi cũng chẳng biết mình muốn đi đâu, hay là đến sân bay về Trung Quốc, tránh họ ra thật xa, thế nhưng giấy tờ đều ở khách sạn, thiếu thì không cách nào mua vé may bay được.
Bác tài rất kiên nhẫn nhìn tôi, tôi suy nghĩ một lát rồi bảo: "Bác tìm chỗ nào trọ được gần đây giúp cháu là được."
Chiếc xe dần lăn bánh, bác tài vừa lái vừa an ủi tôi, đại khái là còn trẻ mà, khó khăn nào rồi cũng sẽ qua thôi.
Đến khi tới nơi, tôi trả tiền xe xong bác tài còn cười cười chào tôi.
Tôi đứng trước cửa khách sạn, nhìn đèn giao thông chuyển từ xanh sang đỏ, những chiếc xe hơi từ từ dừng lại, chẳng mấy chốc đã đậu hơn trăm chiếc san sát nhau, những chàng trai cô gái khoác trên mình áo lông thật dày, còn phía dưới thì chỉ mặc quần ngắn và mang sandal, thoạt nhìn rất đáng yêu và dễ chịu.
Tôi lẳng lặng nhìn đèn chuyển sang xanh, những chiếc xe cũng dần lăn bánh.
Đây là một thành phố rất đẹp và thích hợp cho việc du lịch, nếu chẳng xảy ra những chuyện rối tinh rối mù kia thì có lẽ đây sẽ là một chuyến đi rất vui.
Tôi dần bước về phía khách sạn, tiến vào sảnh làm thủ tục thuê phòng, sau đó lúc đang đứng ở cửa thang máy thì trông thấy bản đồ chỉ khu vực cửa hàng tiện lợi và tiệm thuốc nằm dưới tầng ngầm.
Bố mẹ nuôi tôi chẳng thà nuôi con vịt con gà còn hơn.
Ma xui quỷ khiến làm sao mà tôi vào tiệm mua một hộp thuốc và sang cửa hàng tiện lợi mua mấy chai rượu.
Sau đó về phòng, thả người nằm trên chiếc giường mềm mại, do dự không thể quyết định.
Tôi gửi tin nhắn cho em gái, cho anh trai, cho bố mỗi người một tin nhắn, nói với họ rằng tôi không thích Doãn An Thất, không muốn sống với anh, tôi hỏi họ liệu có thể nghĩ cách đón tôi về không, hoặc là đón mẹ tôi càng tốt.
Em gái im lặng không trả lời, còn anh trai và bố thì gửi cho tôi một tin nhắn y hệt nhau.
"Con nên sống cùng Doãn An Thất, như thế sẽ tốt hơn."
Tôi rót hai chai rượu sau đó bỏ thuốc vào chai thứ ba.
Đấy là một trạng thái rất khó diễn tả.
Tôi không hề do dự, giờ chỉ muốn buông xuôi.
Các người đã không yêu thương tôi thì tôi sống hay chết cũng không dính dáng gì đến các người.
Doãn An Thất anh muốn ép tôi vậy thì tôi chết đi là xong, thoải mái dứt khoát đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện.
Tôi lắc lắc chai rượu, chân bước lảo đảo, chỉ mới tưởng tượng về cuộc sống tự do mình sắp đạt được là muốn hát lên thật to.
Chuông điện thoại chợt vang lên, vang mấy lần là tôi tắt bấy nhiêu lần vậy mà nó vẫn vang lên không dứt.
Tôi cầm điện thoại lên định quăng vào tường nhưng không biết ngón tay làm sao lại nhấn nghe, sau đó còn bấm nút loa ngoài.
Giọng Doãn An Thất rõ ràng và thẳng thắn truyền đến, mang theo một chút run rẩy.
"Bạch Tề, em ở đâu làm gì anh không hỏi nữa, em nghe anh nói cho hết rồi hẵng quyết định."
"Bác gái, mẹ của em mắc bệnh nan y, không biết trị bệnh rồi có khỏi được không, không biết còn sống được bao ngày, em tin hay không thì tùy."
"Người mà bác ấy lo lắng nhất là em, bác ấy mong anh có thể chăm sóc em, Bạch Tề em hiểu ý của mẹ em chứ?"
Chai rượu trượt khỏi tay tôi rớt xuống tấm thảm dày dưới đất phát ra âm thanh va chạm trầm đục nặng nề, chất lỏng lạnh băng lan đến bên chân tôi, sự lạnh lẽo ấy gần như khiến cả người tôi lạnh toát.
Tôi lau mặt nói: "Tôi có thể về nước giải thích cặn kẽ với mẹ, tôi không cần anh, Doãn An Thất, tôi không cần, tôi có thể tự mình sống tốt, có thể tự chăm sóc cho bản thân mình."
"Bạch Tề à, đấy là lý do trên góc độ tình cảm."
Anh gọi tôi Bạch Tề, cách gọi lịch sự nhất và cũng là cách gọi lạnh lùng nhất.
"Em không màng gì, cứ thế bỏ đi tám năm, tình hình bây giờ là nếu như chúng mình không cưới nhau thì anh sẽ phải cưới em gái em."
"Bạch Tề, em gái em năm nay mới hai mươi, vừa mới quen người yêu trên đại học, em ấy còn đang nghĩ cách thuyết phục gia đình đồng ý chuyện quen nhau của mình."
Tôi siết chặt điện thoại, đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo, thậm chí còn trở nên bình tĩnh, liên tục tính toán và tìm cách thăm dò.
"Tôi hỏi anh hai câu, một, chuyện đến giờ phút này thật sự không còn cách nào khác để cứu vãn tình hình sao?"
"Hai, Doãn An Thất anh nói cho tôi biết để tôi còn được chết trong rõ ràng, rằng kết cục hiện tại có phải do một tay anh làm ra không?"
Doãn An Thất lặng im thật lâu, lâu đến vô cùng.
Chợt anh bật cười, tiếng cười đã lâu không nghe tựa như tôi vẫn đang trong cơn mơ kia.
Trong cơn mơ, tôi và Doãn An Thất lỡ dậy trễ bị người nhà đè trên giường, mẹ tôi và mẹ anh cặp tay nhau, cười nhạo chúng tôi là hai con heo lười, tôi lén lút đưa tay nhéo đùi Doãn An Thất, trách anh tối qua một mực quấn lấy tôi bắt chơi game điện tử với anh, vậy mà anh lại toét miệng cười, làm tôi càng nhìn càng tức, kết quả chọc cho ba anh nổi trận lôi đình.
Trên chiếc bàn tròn đầy ắp món ăn, tôi và Doãn An Thất ngồi chính giữa, chẳng biết là sinh nhật anh hay tôi, mỗi người đều đội trên đầu một cái vương miện nho nhỏ, trông như hai vị hoàng tử bé, cả hai cùng đếm một, hai, ba, cùng cầu nguyện và thổi nến.
Chớp mắt một cái mọi chuyện đã đổi thay.
Tôi nghe thấy Doãn An Thất nói.
"Em muốn nghĩ sao thì tùy, miễn em thấy vui là được."
"Tiểu Bạch, anh yêu em."
Hết chương 38