Giản Mạt không nói...
“Nếu không. Anh liền nói em là mợ Cố?” Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần nhếch lên khiến cho ý cười nguy hiểm nhanh chóng tràn tới đáy mắt, “Bản phác thảo đều không cần, tất cả tòa hội sở đều cho em thiết kế... Thế nào?”
“...” Giản Mạt vừa nghe, vội càng lắc đầu, một bên nhếch môi oán thầm Cố Bắc Thần một bên nói rằng, “Quy tắc của Đế Hoàng không thể phá vỡ!”
Ý cười trên môi Cố Bắc Thần càng thêm sâu, hơi nghiêng về phía sau lấy cà vạt lên ra hiệu cho cô...
Giản Mạt âm thầm thở dài, khéo léo đưa cà vạt lên bắt đầu thắt cho anh... Nhìn hầu kết của người đàn ông khẽ chuyển động, cô hận không thể trực tiếp thắt lại cà vạt... Siết chết anh!
Dĩ nhiên cô chỉ có thể âm thầm suy nghĩ thoải mái một chút...
Cố Bắc Thần hưởng thụ Giản Mạt phục vụ, ánh mắt lơ đãng thu hết biểu cảm của cô vào trong đáy mắt, chỉ dửng dưng mở miệng: “Có lẽ hai ngày tới anh sẽ không trở về...”
“Ừ!” Giản Mạt vẫn khéo léo trả lời như trước.
“Ngày kia anh đón em đến chỗ chị cả ăn cơm.” Cố Bắc Thần tiếp tục mở miệng.
Giản Mạt khẽ nhíu mày: “Tại sao lại phải đi?”
Ánh mắt Cố Bắc Thần sâu xa nhìn Giản Mạt: “Hình như em đặc biệt không thích đến chỗ chị cả?!” Là câu nghi vẫn nhưng rõ ràng đã khẳng định rồi.
Giản Mạt mặt không đổi sắc: “Em không thích vẻ mặt của họ lúc nhìn em...” Cô cũng không thích nói dối: “Tuy rằng em vì tiền, nhưng làm người chính là như vậy... thích bịt tay trộm chuông.” Cô thắt xong cà vạt, giọng nói lộ ra một phần nhẹ nhàng.
Cô nói như vậy hiển nhiên khiến Cố Bắc Thần vui vẻ, chỉ nghe thấy anh chậm rãi mở miệng: “Không thích cũng phải đi một chuyến, không có cách nào trì hoãn được.”
Giản Mạt ngước mắt: “Vì sao?” Nếu anh nói không muốn đi, còn có thể khước từ mà?!
Cố Bắc Thần xoay người lấy điện thoại đặt ở một bên, thuận miệng nói: “Ngày đó Tử Tiêu trở về... nó muốn gặp người mợ trong truyền thuyết chính là em một lần.”
Giản Mạt vốn đang bình tĩnh trong nháy mắt cứng đờ, con ngươi mở lớn... Hô hấp không thể khống chế được bắt đầu thở dồn dập, ngay cả bàn tay đang rũ xuống cũng bắt đầu khẽ run.
Cố Bắc Thần xoay người, cảm thấy bộ dáng của Giản Mạt giống như trải qua đả kích gì đó, hơi nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Trong nháy mắt Giản Mạt hoàn hồn lại, có chút giấu đầu hở đuôi vội vàng lắc đầu, “Không có việc gì...”
“Sao sắc mặt lại kém như vậy...” Cố Bắc Thần cau lại mày kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn Giản Mạt, dường như muốn nhìn thấu hết tất cả của cô trong một ánh mắt.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->