Đinh Đang ngồi thẳng người, cảnh giác nhìn ba người, “Tôi, tôi cũng chỉ suy đoán mà thôi...”
Tất cả mọi người một lần nữa không nói lời nào, nhìn nhau, sau đó đều nhún vai... Thật ra, biểu tình của Giản Mạt hôm nay quả thật giống như bộ dáng bị thất tình, còn là loại sáng sớm đã bị bỏ rơi.
Nhưng mà, quả thật tâm trạng của cô lúc này cũng không khác thất tình là bao... Tâm trạng áp lực đã tránh né hai năm, buổi sáng nay từ trong miệng Cố Bắc Thần nói ra cái tên ấy, trong nháy mắt bùng phát ra ngoài.
Giản Mạt không biết làm sao mình có thể chịu đựng đến khi tan ca, cả người giống như linh hồn tự do đi ra ngoài thang máy, hoàn toàn không nhìn gì đã đi đến tầng một, nhưng lại không phải bãi đỗ xe dưới hầm.
Theo dòng người đi ra ngoài thang máy, thời điểm đứng ở ngoài cửa văn phòng, theo bản năng cô ngẩng đầu lên nhìn trời... sáng nay khí trời vẫn còn rất tốt, lúc này đột nhiên âm u, giống như sắp có một cơn bão tố sắp tới...
Seattle, nước Mỹ, đây là một thành phố mưa nhiều, dường như cả năm thì có hơn phân nửa thời gian đều đắm chìm trong những ngày mưa.
Sở Tử Tiêu đứng trong một tòa nhà màu trắng, nhìn mưa phùn rả rích, trên khuôn mặt đẹp trai lộ ra một tia lạnh lùng, đáy mắt càng không có chút tình cảm nào...
“Đột nhiên phải đi về, thế nào... Không nỡ?” Bạn tốt Đường Dục đẩy cửa đi vào, nhìn bóng lưng Sở Tử Tiêu chế nhạo mở miệng, hai tay ôm ngực thuận thế dựa người vào cửa.
Sở Tử Tiêu thu tầm nhìn vào trong mắt, thuận thế lấy bàn tay trong bỏ trong túi quần ra, trong lòng bàn tay đã nhiều hơn một chiếc nhẫn... Bằng bạc, không có hoa văn phiền phức, phía bên trong mơ hồ có một chữ cái ‘J’.
Đáy mắt có gì đó bi thương chậm rãi rạch ra, Sở Tử Tiêu bỗng nhiên nắm chặt tay, cầm chiếc nhẫn giữ chặt trong lòng bàn tay, là mạch máu tới gần trái tim nhất...
Cảm giác được không khí trên người bạn tốt không giống như bình thường, Đường Dục hơi nhíu lông mày, “Làm sao? Không muốn trở về?” Anh ta hơi ngừng lại một chút, “Hay là... Sợ trở về?”
“A Dục, đến bây giờ mình vẫn nhớ đến một màn ở sân bay khi chúng ta qua bên này...” Sở Tử Tiêu mở miệng, giọng nói lộ ra một tia khàn khàn đau thương, “Chẳng lẽ... Tất cả tình cảm đều thất bại bởi khoảng cách sao?”
Đường Dục thở dài nặng nề một tiếng, “Nói thật... Mình không tin Giản Mạt là người sẽ nhanh chóng thay đổi như vậy.”
Năm đó ở đại học Los Angeles, Giản Mạt vừa là học bá của hệ thiết kế kiến trúc, lại là hoa khôi có người nào mà không biết? Thanh lãnh kiêu ngạo giống như băng sơn tuyết liên, căn bản là không để bất kể ai vào trong mắt...
Nhưng mà, nữ sinh như vậy, lại bởi vì Tử Tiêu mà trở nên ấm áp...
Tình yêu của bọn họ cũng rất nổi tiếng, hai người đều là nhân vật phong vân, một người cao ngạo lạnh lùng, một người thì trong tươi cười lại lộ ra sự xa cách, nhưng thời điểm hai người đi cùng nhau, tất cả mọi người đều cảm thấy hai người họ là trời sinh để dành cho nhau.
Không tới một năm, Giản Mạt nói cô đã yêu người khác, muốn chia tay với Tử Tiêu... Không cho bất kỳ đường lui nào, điện thoại tắt máy, ngay sau đó đổi số, tuyệt tình như vậy khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Anh ta còn nhớ ngày ấy, Seattle đổ mưa to, Tử Tiêu giống như bị điên đã định mua vé máy bay về nước, nhưng tạo hóa lại trêu ngươi hết lần này đến lần khác...
Đường Dục không muốn nhớ lại đoạn ký ức kia, luôn cảm thấy quá mức nặng nề, “Không bỏ được, thì trở về hỏi cho rõ.”
Đau cũng tốt, có nỗi khổ cũng được, chết cũng phải chết được rõ ràng phải không?
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->