Chu Gia Dã giả vờ như thật sự không biết, tuy nhiên thường xuyên có người tới lớp học chúng tôi hỏi thăm cậu ấy, lúc trước tôi ngồi gần cậu ấy nhất, vị trí lại dựa gần cửa, người tìm tôi đặc biệt nhiều, mà mỗi lần tôi đều sẽ một năm một mười chuyển đạt cho cậu ấy, thật ra mỗi lần cậu ấy đều nghiêm túc nghe tôi nói xong, sau khi nghe xong chỉ nói đã biết, hiển nhiên đã sớm tập mãi thành thói quen.
Cho nên tôi nói dối cũng coi như nói có sách mách có chứng, phù hợp lẽ thường đi.
Sau đó tôi nghe Chu Gia Dã cười một tiếng: "Sau này đừng giúp người khác hỏi thăm này đó."
"Ừm."
"Còn không trở về nhà?"
Tôi như được ân xá, ôm cặp sách đi qua bên người cậu ấy: "Tớ đi đây, hẹn gặp lại."
* * *
Cái mũi của tôi hoàn hảo không bị gì, ngay cả máu mũi cũng chưa chảy ra, thật đáng tiếc không có cơ hội kêu Chu Gia Dã đưa tôi đi bệnh viện.
Chu Gia Dã tặng cho tôi túi kẹo mềm còn chưa ăn xong, tôi đặt nó với vở ở trên bàn sách, đèn bàn bao phủ ánh sáng ấm áp, chúng nó dịu dàng đứng ở nơi đó làm bạn tôi.
Trương Nam Nam đã đăng album lên, có chuông nhắc nhở, cô ấy đã tải tất cả ảnh chụp hôm nay lên, tôi nhấn lưu từng tấm ảnh một.
Trương Nam Nam chụp rất nhiều ảnh, có ba chúng tôi chụp ảnh chung, cũng có cô ấy lén chụp một mình tôi, còn có một ít phong cảnh vườn trường, có bạn học lớp khác đang thi đấu, còn có bạn cô ấy chơi tương đối thân mà tôi không quen biết.
Nhiều nhất đương nhiên là Chu Gia Dã.
Sau đó cô ấy tải lên lần thứ hai là ảnh chụp của người khác, cô ấy tải xuống cũng đặt vào album.
Tuy nhiên ở trong đó tôi thấy một tấm ảnh tôi chụp chung với Chu Gia Dã.
Nói đúng ra không được xem như chụp ảnh chung, chỉ là vừa lúc đứng chung một chỗ bị chụp được.
Lúc tôi và Trương Nam Nam đứng ở bên cạnh nơi thi đấu hạng mục thú vị, Chu Gia Dã cùng bạn cậu ấy đi qua phía sau, cậu ấy đè đầu tôi một cái, tôi mờ mịt quay đầu lại, vừa lúc thấy cậu ấy cười làm một cái động tác cố lên.
Ảnh chụp đương nhiên là muốn chụp Chu Gia Dã, tôi chỉ ở chiếm rất nhỏ một góc trong ảnh, cách đám đông chen chúc, tôi bị chắn đến chỉ có nửa khuôn mặt, mà Chu Gia Dã ở trong đám đông cười đến lóa mắt lại đẹp.
Mà tôi và Chu Gia Dã chân chính chụp ảnh chung là lúc kết thúc năm một chụp ảnh chung cả lớp.
Tôi đứng ở hàng thứ nhất, Chu Gia Dã ở cuối cùng, khoảng cách xa nhất. Tôi ở trước màn ảnh chỉ biết cứng đờ mỉm cười mất tự nhiên, mà cậu ấy vẫn như thường, khóe miệng cong lên cười xán lạn.
Thi cuối kỳ kết thúc, tôi lấy được thành tích, còn có tấm ảnh chụp chung.
Lớp học tổ chức tổng vệ sinh, quét tước sạch sẽ lớp học, đa số đều cho nam sinh làm, tôi chỉ cần lau cái bàn của mình, lớp học quét đã gần xong, lúc chờ đợi kiểm tra, các bạn nam trực tiếp chơi đùa rượt đuổi ném bông lau bảng.
Kết quả có bạn nam ném lệch hướng về phía tôi, bay đến trên trán tôi.
Lớp học đa số không thân với tôi, nam sinh liền càng không thân, có đôi khi trên đường đụng tới đều phải nghĩ nửa ngày mới nhớ tới tên của tôi.
Bỗng nhiên đụng trúng tôi, họ liền có chút hoảng sợ nhưng lại chỉ biết xấu hổ hỏi bạn học có sao không?
Tôi đau đến mức che lại cái trán, nhất thời nói không nên lời, đau đến rớt nước mắt, chỉ nghe được xung quanh cãi cọ ầm ĩ đều không ngừng đang nói thật xin lỗi, không phải cố ý, cậu có muốn đi phòng y tế không?
Cho đến lúc tôi nghe thấy giọng nói của Chu Gia Dã, cậu ấy đẩy đám đông đi vào giữ chặt cổ tay của tôi, trực tiếp nói: "Lâm Ý, lên, đi phòng y tế."
Tôi muốn lắc đầu nói không cần nhưng cái trán đang đau, hơi động đậy một chút sẽ vô cùng đau đớn.
Dù vậy tôi có lắc đầu cũng vô dụng.
Chu Gia Dã có sức lực rất mạnh, nắm lấy cổ tay của tôi trực tiếp kéo tôi lên. Trước nay cậu ấy cho người ta một loại cảm giác tự do thoải mái, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được lòng bàn tay cậu ấy truyền đạt cảm giác không cho kháng cự.
Tháng 7 thời tiết rất nóng, từ phòng học ra tới, gió như sóng quay cuồng, thổi qua gương mặt chỉ cảm thấy thật nóng, tôi tùy tiện để cậu ấy dẫn tôi đi.
Tới phòng y tế, tôi mới biết được Chu Gia Dã là sợ tôi bị thương tới đôi mắt, bởi vì lúc ấy tôi cúi đầu hai tay lại chống ở trên trán, rất giống che lại đôi mắt.
Chỉ là trúng cái trán, Chu Gia Dã mới thả lỏng xuống. Một thân căng chặt thả lỏng xuống như là thoát lực dựa vào phía sau tường, thấp giọng hỏi tôi: "Còn đau không?"
Tôi gật gật đầu.
Chu Gia Dã cong khóe miệng nhưng không giống cười: "Nói một câu."
Tôi mở miệng: "Không còn đau như vừa rồi."
"Đồ vật đã thu dọn xong chưa?"
"Rồi."
"Chỉ một cái cặp sách đúng không?"
"Ừm."
Chu Gia Dã ngồi với tôi một lát ở phòng y tế, cái trán tôi không còn đau nữa cậu ấy mới một mình trở về phòng học.
Sách vở tư liệu sớm đã dọn về nhà lúc chuẩn bị thi cuối kỳ rồi nên hôm nay chỉ là tới nhận bài tập hè và ảnh chụp chung, còn có tổng vệ sinh, cho nên đồ vật của tôi không nhiều lắm, cũng chỉ có một cái cặp sách thường xuyên mang theo.
Phòng y tế muốn đóng cửa, tôi ra ghế dài ngồi xuống. Trước khi đi Chu Gia Dã kêu tôi ở chỗ này chờ cậu ấy.
Tháng bảy thành phố Nam Đài thật nóng, ngay cả gió cũng khô nóng.
Phòng y tế gần ngoài trời, bốn phía rất yên tĩnh, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng ve trong rừng.
Mùa hè còn chưa đến nên tiếng ve cũng chỉ có thưa thớt như vậy, ùa vào lỗ tai giống như lúc này là thời gian bình lặng, tôi chỉ cần ở chỗ này chờ đợi, sẽ có người mang tôi rời đi.
Chu Gia Dã cầm theo cặp sách tôi xuất hiện ở dưới lầu phòng y tế, ngày mùa hè nắng hè chói chang, ánh nắng và gió đều thật dài lâu, cậu ấy đứng ở thang lầu, ngửa đầu gọi tôi: "Lâm Ý, xuống đây."
Thế nhưng tôi hy vọng ngày mùa hè kia có thể lại dài lâu thêm một chút.
Bởi vì ngày này là ngày cuối cùng tôi và Chu Gia Dã làm bạn cùng lớp.