Chính xác mà nói, tôi và các bạn học trong lớp đều không tính thân quen.
Từ nhỏ người lớn hay giáo viên đều đánh giá tôi là người an tĩnh nghe lời, không gây chuyện, khuyết điểm là có chút nội hướng, quái gở.
Khai giảng một tháng, tôi miễn cưỡng nhớ kỹ tên các bạn trong lớp, có mấy bạn nữ có thể nói chuyện được, một bạn ngồi cùng bàn, hai người khác là cùng đường về nhà.
Tuy rằng tôi và Chu Gia Dã không thân nhưng chuyện có liên quan đến cậu ấy tôi có thể đọc làu làu.
Này không thể trách tôi, mỗi ngày ngoại trừ học tập, tôi nghe được nhiều chuyện nhất là về cậu ấy.
Ba bạn nữ tôi quen biết ở lớp học đều là người Nam Đài, nhà đều ở tại khu phía đông, sơ trung cùng trường với Chu Gia Dã, trên đường cùng nhau tan học về nhà, họ thích nhất nói đến Chu Gia Dã. Có lẽ là họ được học cùng lớp với nhân vật nổi tiếng từng đã học cùng trường nên thật vui vẻ.
Tôi đã biết rất nhiều chuyện có liên quan đến cậu ấy.
Biết cậu lúc học sơ trung là nhân vật nổi tiếng trong trường học, thật thích chơi bóng rổ, có vị trí quan trọng trong đội bóng của trường học, mỗi lần cậu ấy chơi bóng, sân bóng đều sẽ đông đến chật như nêm cối. Thành tích học tập của cậu ấy không quá kém nhưng cũng chỉ có thể nói là bình thường, dù thế trường học quay chụp phim tuyên truyền luôn thích kêu cậu ấy, đại hội thể thao và biểu diễn tiệc tối cũng luôn có cậu ấy, cái gì cậu ấy cũng biết, cái gì đều làm được, giáo viên có việc đều rất thích nhờ cậu ấy.
Tôi không nhịn được hỏi vì sao?
Trương Nam Nam trả lời tôi: "Đẹp trai nha."
"..."
Tôi không dự đoán được là nguyên nhân này, theo bản năng tôi cho rằng cậu ấy gặp gỡ bạn học sơ trung cũng giống như tôi.
Trương Nam Nam thấy tôi ngây người, cho rằng tôi không ủng hộ: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy cậu ấy đẹp trai sao? Gương mặt này của Chu Gia Dã đều có thể xuất đạo làm minh tinh."
Tưởng Chanh ở một bên vỗ tay đồng ý: "Hơn nữa chắc chắn sẽ nổi tiếng."
Sau đó hai người càng nói càng thái quá, bắt đầu vì Chu Gia Dã chế tạo một cái kế hoạch như thế nào để trở thành người nổi tiếng, thế nhưng kế hoạch chỉ nói đến mở đầu liền kết thúc, nguyên nhân là nghe nói Chu Gia Dã cái gì cũng tốt nhưng chưa từng nghe qua cậu ấy ca hát, không biết ca hát có dễ nghe không? Cũng chưa thấy qua cậu ấy khiêu vũ.
Tôi nghĩ đến gương mặt không sợ trời không sợ đất lại tự tin của Chu Gia Dã kia, cảm thấy có chút buồn cười. Thì ra cậu ấy không phải cái gì cũng biết nha.
Lúc họ nói đến chuyện của Chu Gia Dã giống như nói mãi không hết, một đường cho tới ngã rẽ tạm biệt mới lưu luyến không rời.
Dẫn tới cả đoạn đường về nhà một mình, trong đầu tôi vẫn cứ ong ong vang tên Chu Gia Dã. Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối cao trung đã là buổi tối, đường cái rộng lớn, đèn ngoài trời chiếu sáng lên, tôi nhìn thấy con đường in bóng cây bỗng nhiên liền nghĩ tới ngày khai giảng hôm đó, cậu ấy chỉ đứng lên, chưa làm gì cả đã tạo nên nguồn năng lượng nhiệt huyết.
Tôi cho rằng cậu ấy là loại người như Hỗn Thế Ma Vương kéo bè kéo cánh đi đầu đánh nhau, giống những người tôi đã gặp được lúc học sơ trung, cho nên mới sẽ nổi tiếng như vậy. Trong lòng tôi còn sợ hãi với loại học sinh hư cho nên khai giảng đến bây giờ cố gắng tránh càng xa càng tốt.
Nhưng tôi không thể xem nhẹ cậu ấy, cảm giác tồn tại của cậu ấy quá mạnh mẽ.
Có một số người trời sinh vốn là như vậy, cậu ấy cũng không làm cái gì, tự nhiên sẽ xuất hiện trong trí nhớ của bạn.
Có lúc cậu ấy sẽ quay đầu hỏi người bên này mượn bút mượn vở, người khác không có, tôi có, tôi không thắng nổi lòng tốt của bản thân nên cho cậu ấy mượn, cậu ấy sẽ nói câu cảm ơn.
Trước kia cho người khác mượn thành thói quen cho nên lúc cho mượn tôi đã không trông nhờ vào cậu ấy sẽ trả lại, thế nhưng sau khi tan học cậu ấy sẽ trả lại cho tôi, hơn nữa sẽ lại nói cảm ơn lần nữa với tôi.
Vị trí của tôi gần cửa sau phòng học, cậu ấy ở cách đó một chút. Nghỉ giữa giờ thường xuyên sẽ có bạn học khác lớp đến cửa sau phòng học, trên cơ bản đều là bạn nữ, các cô gái khe khẽ nói nhỏ, tôi lại nghe đến rõ ràng họ đang chỉ vị trí nào là của Chu Gia Dã.
Người quen biết cậu ấy sẽ trực tiếp gọi tôi, hỏi Chu Gia Dã có ở đây không? Tôi quay đầu nhìn thoáng qua cái bàn trống không cũng chỉ có thể nói cho họ nhìn thấy sự thật, Chu Gia Dã đã đi ra ngoài.
Sau đó đối phương đưa cho tôi một cái hộp nhỏ, đưa mắt ra hiệu chờ Chu Gia Dã trở về hỗ trợ đưa cho cậu ấy.
Khi nhận lấy tôi có thể ngửi được mùi thật nhẹ, phía trên khắc hoa hồng nhạt.
Hôm khai giảng cậu ấy từng giúp tôi, sau đó không hề nhắc tới, giống như chỉ là thuận tay có lòng giúp đỡ.
Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy.
Khi đó rõ ràng cậu ấy là trung tâm của ồn ào náo nhiệt lại có thể phát hiện đến một góc bên cạnh ghế bị hỏng rồi.
Ngoại trừ ngẫu nhiên ngủ khi đi học hoặc phát ngốc, hơn nữa không thích làm bài tập, cậu ấy không giống những người khủng bố trong trí nhớ mà tôi từng trải qua.
Khoảng cách tôi và cậu ấy rất gần nhưng cậu ấy chỉ tồn tại với tôi bằng cách nghe người khác nói đến.