• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

***

Hạ Hàm đỏ mặt, lướt nhẹ qua mái tóc ngắn ngủn của Chung Tuyển, người đàn ông còn đang chôn ở giữa mềm mại no đủ vô cùng hưởng thụ, anh ôm chặt eo Hạ Hàm giống như một đứa trẻ.

Chung Tuyển cắn lên ngực non mềm của cô, khuôn mặt tuấn tú liền dán miệng lên ngực Hạ Hàm rồi nhắm mắt lại. Hạ Hàm cũng không giãy dụa, để mặc anh ôm, cúi đầu nhìn sắc mặt anh không tốt, tay dán lên gương mặt anh, cùng nằm xuống ngủ thiêm thiếp một lát.

Lúc tỉnh dậy lần nữa Chung Tuyển đã đâu mất, Hạ Hàm khẽ gọi một tiếng nhưng không ai trả lời, cô ngồi dậy rửa mặt thay quần áo, vừa đang chuẩn bị gọi điện thoại cho anh thì chuông cửa vang lên.

Là Chung Tuyển, tay trái anh cầm túi bánh bao chiên, tay phải là tào phớ còn nóng hổi, Hạ Hàm nhìn bảng hiệu được chủ quán in lên túi đóng gói, cô nhận ra đều là của cửa hàng lâu năm ở thành phố A. Bánh bao chiên ở phía Đông thành phố, còn tào phớ ở phố thức ăn ngon náo nhiệt nhất phía Bắc thành phố A, chỉ là lái xe mất nửa giờ đi đường.

Hạ Hàm nói anh rất phiền phức, Chung Tuyển lại không cho như vậy, vì Hạ Cận từng đề cập với anh, nói từ nhỏ Hạ Hàm thích ăn hai thứ này nhất.

Đội bọn họ tụ tập mừng thành công vào buổi tối, khiến Hạ Hàm cả ngày đều căng thẳng vì việc này, tìm tìm kiếm kiếm trong tủ quần áo mãi vẫn chưa vừa lòng. Cô nghĩ rằng nhân viên cảnh sát tụ tập nhất định rất trang trọng và nghiêm túc, cho nên không thể ăn mặc quá hở hang được, nhưng mà tụ tập cũng không thể ăn mặc quá nghiêm túc.

Bận rộn việc này nên ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, Hạ Hàm lại xác nhận với Chung Tuyển: “Tân Dao nhất định về chứ.” Cô quả thật hơi sợ người lạ, chỉ có mình Chung Tuyển đúng là có chút khẩn trương.

“Đừng căng thẳng như vậy.”

Hạ Hàm gật đầu, Diệp Vấn và Thanh Phong lại điện thoại tới, đầu bên kia điện thoại Thanh Phong điên cuồng hét lên, “Hàm Hàm, nhanh ra đây! Chủ đề đêm nay là tự mình nướng thịt, Diệp Vấn mời khách!” Nói xong câu này bên kia điện thoại Thanh Phong còn cười ha hả không ngừng.

Hạ Hàm loáng thoáng nghe được bên kia đầu dây Diệp Vấn cúi đầu nói “Cậu lớn tiếng như vậy thật mất mặt quá!”

“Thanh Phong, đêm nay tớ không thể đi cùng các cậu rồi, đơn vị Chung Tuyển có buổi gặp mặt, anh ấy muốn dẫn tớ theo.”

Thanh Phong ồm ồm phun một câu: “Xem bộ dạng cậu như nàng dâu nhỏ, chú cảnh sát dẫn cậu tới buổi gặp mặt của đơn vị, cần phải vui vẻ đấy!”

Cô cũng xấu hổ, Diệp Vấn đoạt lấy điện thoại: “Hàm Hàm, cậu đi đi, tớ dẫn Thanh Phong đi tới tiệc thịt nướng là được rồi, dù gì cũng là giới thiệu thân phận của cậu cho đồng nghiệp, ừm… Anh ấy cũng không tệ. Được rồi, ngày mai gặp.”

Địa điểm tụ tập của đơn vị bọn họ là một khách sạn yên tĩnh khiêm tốn, thảm trải sàn sang trọng quý phái và rất dày, giẫm lên không có tiếng động nào, hiệu quả cách âm của phòng rất tốt. Trong hành lang yên tĩnh, cửa sổ chạm trổ hoa văn, cứ cách hai ba bước chính là bình hoa đắt tiền không biết từ niên đại nào, trên từng cửa sổ đều có chậu hoa, hương thơm trong lành thanh nhã, Chung Tuyển vừa đẩy cửa vào đã thấy tiếng ồn ào tràn ra, Tân Dao cười kéo cô qua ngồi xuống.

Khác với trong tưởng tượng của cô, mấy người đàn ông đang ngồi rất trẻ tuổi, còn tưởng rằng lãnh đạo cục công an thành phố đều đã lớn tuổi, lần lượt buồn chán phát biểu và mời rượu, giữa anh và tôi là a dua nịnh hót. Nhưng không giống như cô nghĩ, đều là những gương mặt trẻ tuổi có chí tiến thủ, cũng có mấy người giống Chung Tuyển, đều dẫn bạn gái tới.

Đội trưởng Uông Trí thì Hạ Hàm biết, người bên cạnh chắc là vợ anh ta, tuổi cũng tương đương Uông Trí, chăm sóc vô cùng tốt, thoạt nhìn dịu dàng xinh đẹp. Mấy chàng trai trong đội đều kêu người phụ nữ này là chị dâu, ngay cả Chung Tuyển cũng không ngoại lệ. Còn có cả sĩ quan cảnh sát lần trước dẫn cô lên lầu chờ Chung Tuyển, đầu tiên nhìn thấy Hạ Hàm thì giật mình sau đó cười xấu hổ.

Còn Du Lộ nữa, cô ta thấy Hạ Hàm tới chỉ cười qua quít, không lời dư thừa giao lưu. Nhưng nhìn qua Du Lộ rất tốt với Tân Dao, Chung Tuyển giới thiệu Hạ Hàm với mọi người, vài người thích thú trêu đùa nhao nhao bưng rượu lên, còn gọi là chị dâu nhỏ. Hạ Hàm thành thật, bưng một ly uống vào bụng. Mấy tên này thấy chị dâu nhỏ hiền lành như vậy cũng ngây ngẩn cả người, nhìn Chung Tuyển một cái rồi vô cùng tự giác lặng lẽ uống hết rượu trong tay mình, lúc Chung Tuyển nhìn chằm chằm vào, lại tự rót đầy hai chén cho mình, cũng không mời ai, ngửa đầu cạn hết.

Lần đầu tiên Hạ Hàm uống rượu trắng, cô cho rằng không việc gì, uống hết mới biết được đã gặp nạn, cổ họng thẳng tới dạ dày đều nóng bừng. Chỉ một ly, hơn nữa lúc nãy chàng trai rót rượu cho Hạ Hàm cũng không rót đầy, nhưng mặt đã đỏ bừng, Chung Tuyển không nghĩ tới cô gái nhỏ lại thành thật như vậy, không kịp ngăn lại.

Lúc sau rượu đều bị Chung Tuyển cản hết, Tân Dao cười cô, đưa trà cho Hạ Hàm uống để cô dễ chịu hơn một tý. Đối với trường hợp này cô không có kinh nghiệm, cho nên khó tránh được.

Vợ Uông Trí biết được Hạ Hàm là sinh viên đại học A liền qua nói chuyện với Hạ Hàm, con gái năm nay đã học lớp 11, sang năm là thi đại học rồi, cho nên hỏi thăm Hạ Hàm về khía cạnh chuyên ngành nào mạnh một tí, cô ấy và chồng đều không nỡ để con gái đi học đại học ở tỉnh khác.

Kết thúc bữa tối, có mấy người đánh bi-da bên kia, còn có mấy người đánh bài tú-lơ-khơ nữa, vừa khéo Chung Tuyển đi tới, vợ Uông Trí liền vẫy tay kêu Chung Tuyển qua bên này. Hạ Hàm đã là bạn gái Chung Tuyển nên cô ấy cũng không để ý gì.

“Chung Tuyển, chú khuyên nhủ lão Uông với để anh ấy chuyển sang làm quan văn đi, vết thương trên lưng nghiêm trọng thêm, bác sĩ điều trị cho anh ấy đã dặn đi dặn lại là không thể vận động kịch liệt nữa, càng không thể thức đêm. Nhưng anh ấy thì ngược lại, vừa có vụ án là không quan tâm gì hết, cứ tiếp tục như vậy nữa, chị thật không thể chịu nổi.”

Tính ra Uông Trí cũng gần 50 tuổi rồi, cần cù chăm chỉ làm việc trong đội ngũ cơ sở hơn hai mươi năm rồi, đã từng dẫn bao nhiêu cảnh sát làm nhiệm vụ được khen ngợi, là người tài giỏi thông minh, có thể nói điều đến trên tỉnh liền điều đến trên tỉnh, có thể nói chữ chức vụ liền nói chữ chức vụ (Ý đoạn này là muốn như nào được như thế ấy), trong chuyện này cũng không biết đã làm ầm ĩ với Uông Trí bao nhiêu lần rồi.

“Được, để em khuyên thêm.”

“Chú cũng vậy, bây giờ chú còn trẻ chưa hiểu hết.” Vợ Uông Trí nói thêm: “Bây giờ chú cảm thấy tôi tầm thường, không hiểu công việc cảnh sát hình sự của các chú, chờ chú lập gia đình có gia đình rồi thì sẽ hiểu. Tôi thấy cô gái nhỏ này rất ngoan, chú đừng làm cho người ta phải chiều theo mọi chuyện của chú.”

***

Tân Dao còn chưa biết chuyện tạm thời đình chỉ công tác trong một khoảng thời gian, Chung Tuyển cũng muốn chờ xong tiệc rồi mới nói với cô ấy. Anh không lo lắng vì Tân Dao rất kiên cường, chút việc ấy đối với cô mà nói thì không tính là gì cả.

Trong phòng này thiết bị để giải trí gì cũng có, còn có một quầy bar loại nhỏ, bên kia là bàn bida.

Trái lại những cô gái đơn giản đều tụ tập nói chiếm phiếm với nhau, Tân Dao kể chuyện cùng Hạ Hàm báo danh ở lớp tập thể hình, Du Lộ hỏi địa điểm thế mới biết, cô ta từng làm huấn luyện viên Taekwondo tại trung tâm tập thể hình đó trong thời gian nghỉ ở trường cảnh sát.

“Hàm Hàm báo học chương trình Taekwondo.” Tân Dao vui vẻ nói.

Nhưng Hạ Hàm lại lúng túng, cô muốn hoàn thành chương trình học Taekwondo là muốn tìm một người huấn luyện viên tập một bài Thái cực quyền, như vậy kỳ thi cuối kỳ sẽ tốt hơn, nhưng đã bị Du Lộ biết, khó tránh khỏi có chút mất mặt.

Triệu Hâm đột nhiên dẫn Tân Dao đi, chỉ để lại Du Lộ và Hạ Hàm.

“Sau này chúng ta có thể thường xuyên liên lạc không? Dù sao Chung Tuyển cũng là đội trưởng của tôi, bình thường anh ấy rất nghiêm khắc, đi theo anh ấy thần kinh tôi luôn căng thẳng.”

“Có thể ạ.” Hạ Hàm nở nụ cười nhìn bóng dáng Chung Tuyển bên kia, anh tự tin khi nói chuyện cùng người kia, còn có chút nghiêm nghị lạnh lùng mà bình thường cô không thấy. Dáng người anh thon dài thẳng tắp như đao kiếm. Du Lộ cũng theo tầm mắt Hạ Hàm nhìn qua bên kia.

“Hạ Hàm, cô và Chung Tuyển ở chung một chỗ vất vả nhỉ…., dù sao anh ấy cũng xuất sắc như vậy….” Du Lộ nói xong mới cảm thấy không đúng, cười cười với Hạ Hàm, lảng sang chuyện khác, “Có gì không hiểu về Taekwondo, có thể tìm tôi.”

Hạ Hàm cũng không suy nghĩ nhiều ý tứ trong lời nói của Du Lộ, chỉ cho rằng Du Lộ thật sự có ý tốt muốn làm bạn với cô.

***

Chung Tuyển gọi mình Tân Dao ra ngoài, im lặng nói: “Có thể cho em nghỉ phép rồi.”

Tân Dao bị chấn động, vội hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì hả?”

“Em yên tâm, tất cả đều tốt, qua vài ngày nữa em tới thăm Hạ Cận đi, tất cả mọi thứ ở đây đã có tôi rồi, có thể xảy ra chuyện gì chứ.”

Chung Tuyển đã nói như vậy thì phải có mười phần nắm chắc, Tân Dao cũng tạm yên tâm, cười khô khốc, cúi thấp đầu che giấu cảm xúc, nói: “Em cũng đang nhớ anh ấy đây, vừa đúng lúc.”

“Em đừng nghĩ nhiều, không nhiều chuyện lắm đâu, chờ thời gian này qua đi, lập tức em có thể trở lại chức vụ cũ.”

***

Rất muộn mới kết thúc, vì Hạ Hàm và Chung Tuyển đều uống rượu, hơn nữa nơi này cách nhà cũng không xa lắm, nên hai người xem như giúp cho dễ tiêu hóa, cùng đi bộ trở về.

Hạ Hàm ôm cánh tay anh, Chung Tuyển cảm giác cánh tay anh càng lúc càng nặng xuống, ngay trước lúc Hạ Hàm ngồi xổm xuống, anh còn chưa kịp nói gì, thoáng cái Hạ Hàm đã nhào lên lưng anh, lại còn luôn hỏi anh có mệt hay không?

Cô ôm cổ Chung Tuyển, chôn vào cổ anh kề sát lỗ tai anh, “Mọi người trong đội anh rất thú vị, còn có Du Lộ, cô ta thật sự rất xinh đẹp.”

“Em xinh đẹp hơn nhiều.” Chung Tuyển đương nhiên nói.

Hạ Hàm được khen vô cùng vui vẻ, hôn lên mặt anh một cái, còn nói: “Chung Tuyển, về sau chúng ta kết hôn --”

Hạ Hàm cảm thấy lời nói này không đúng, bổ sung thêm: “Dù thế nào em cũng nhất định phải gả cho anh!” Dù sao được anh cõng, cũng không cần xấu hổ gấp gáp gì.

“Mùa hè sang năm là sinh nhật hai mươi tuổi?” Chung Tuyển hỏi ngược lại cô.

Hạ Hàm trợn tròn mắt, lập tức nở nụ cười, “Có ý gì, sang năm sẽ cưới em hả?”

“Nếu không thì làm sao bây giờ, hiện tại chưa thể lấy giấy chứng nhận kết hôn được.”

“Ừa, không sao, em có thể kiên nhẫn chờ đợi!” Hạ Hàm vui sướng xoay vặn loạn xạ trên lưng anh, Chung Tuyển bóp mông cô cô mới không lộn xộn nữa.

Qua lúc lâu sau Hạ Hàm mới chậm rãi nói: “Em nói nè, về sau mặc kệ như thế nào em cũng sẽ không phản đối công việc của anh, em tin anh, cho nên em sẽ không hoảng hốt lo sợ! Không đúng, anh không cần phải hoảng hốt lo sợ cho em, về sau chúng ta có em bé, anh yêu tâm công tác là được, chuyện trong nhà để em phụ trách.”

Cô gái nhỏ còn rất rộng lượng, Chung Tuyển nghe xong trái tim ấm áp hẳn lên, làm sao nỡ lòng để cô lo lắng được chứ.

“Em càng ngày càng cảm thấy học đại học không có ý nghĩa.” Hạ Hàm nằm úp sấp trên lưng anh lầu bầu lẩm bẩm.

Chung Tuyển lại nhíu mi, vì sao cô lại vậy.

“Học đại học là để thực hiện mục tiêu của đời mình, nhưng mục tiêu của cuộc đời em không cần thiết phải thông qua con đường đại học này để hoàn thành, thật ra.. Mục tiêu của em chính là sớm gả cho anh.”

Cũng khó trách cô suy nghĩ về cuộc đời rất đơn giản vì Hạ Cận, còn có Lê Chính đều che chở bên cạnh mình, khó tránh khỏi cô cho rằng thực tế tươi sáng tốt đẹp. Cuộc sống có tí ti không như ý nào đều có người tới an ủi cô, từ trước tới nay tình thân của cô vẫn đậm đà thành thật chất phác, không có chút cặn bã nào…. Tình cảm như vậy, anh cũng từng có.

“Hàm Hàm, mỗi người đều không nên lệ thuộc, không có anh em làm sao bây giờ?”

Lời này vừa nói ra, Hạ Hàm lập tức siết chặt cổ anh, căng thẳng lại sợ hãi, vội nói: “Không biết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK