Đối với việc về nước nhậm chức của Cố Du, trợ lý Lâm Đặc cũng hơi kinh ngạc.
Lê Chính lật đi lật lại phần văn kiện kia, nhíu mày rất sâu, hỏi: “Chuyện khi nào?”
Trợ lý Lâm Đặc thành thật trả lời, “Một tuần rồi.”
“Cô Cố từng về biệt thự.” Trợ lý bổ sung thêm.
Lê Chính nhướng mày, ý bảo anh ta tiếp tục.
“Đập hư mấy bình hoa có giá trị, còn giẫm gãy hoa cỏ quý ở hoa viên, còn có…. Cô Cố mang Công Tước đi rồi.” Công Tước là một con mèo Băng-la-đét bọn họ cùng nhau nuôi dưỡng rất nhiều năm. Mấy cây cối quý giá ở hoa viên cũng là tháng trước mới chuyển từ châu Âu về trồng, vốn là yếu ớt, mất bao nhiêu công sức hoa cỏ mới tươi sống lại.
Ngón tay thon dài của cô Cố nhổ tận gốc những cây cối đắt đỏ ném trên mặt đất, bộ dạng hoa cỏ bị phá nát khiến người ta thương tiếc.
“Đã biết.” Lê Chính giật khóe môi, vẫn là biểu cảm lạnh lùng thờ ơ như vậy. Trợ lý Lâm Đặc còn muốn nói giúp Cố Du một vài câu êm tai nhưng cũng không có cơ hội, không thể làm gì khác hơn là hậm hực lui ra ngoài.
Trước cửa sổ sát đất trên tầng cao khu nhà ở cao cấp, nhìn thoáng qua thấy cảnh đêm phồn hoa vô cùng mê hoặc. Lê Chính nâng tay tháo lỏng caravat, trong đầu lại hiện ra bộ dáng con mèo nhỏ hoang dã Cố Du giương nanh múa vuốt.
Thật sự là càng nuôi càng có bản lĩnh mà!
***
Ở thành phố A Cố Nham khổ không thể tả, bị tra tấn thế nên chủ động gọi điện thoại cho Cố Du, ai biết bà chị nữ vương của cậu ta đã về đây, nhất thời bị hai tầng lửa và băng công kích.
Đầu tiên là Cố Du trực tiếp đánh Cố Nham một trận.
Cố Nham ngồi xổm xuống bên đầu gối chị gái, ôm chân Cố Du, hạ giọng nói nhỏ: “Mau bảo bọn họ đi đi… Em sắp bị tên cảnh sát đó làm cho chết mất!”
Cố Du nâng cằm không để ý tới Cố Nham, bên kia hai người đàn ông Âu Mĩ đang vui vẻ nhìn Cố Nham liếc mắt đưa tình không ngừng, cậu ta sợ tới mức phát run lên.
“Không phải chị đã nói với em đừng có chọc vào Chung Tuyển, em cho anh ta là người lương thiện gì chứ!”
Cố Nham đưa tay che mông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, “Chị, chị nỡ lòng để em bị….”
Lúc này Cố Du mới bật cười, đúng dậy dùng tiếng Pháp trao đổi với hai người đàn ông kia, rồi gọi điện thoại qua cho Chung Tuyển, lúc này mới hủy bỏ hợp đồng được.
Khi hai người đàn ông này rời đi vẫn còn không quên gửi anh mắt yêu mị quyến rũ cho Cố Nham khiến trái tim người ta dập dờn bồng bềnh xao động.
***
“Có phải Cố Nham ở cùng bọn họ không thoải mái hay không?” Ban đêm Hạ Hàm nằm sấp trên ngực Chung Tuyển hỏi anh.
Sắp xếp hai người như vậy cho Cố Nham, thật sự sợ cậu ta dỡ cả nóc nhà đi mất.
Chung Tuyển vân vê tóc cô, rất đứng đắn đáp lại cô gái nhỏ: “Sẽ không, chẳng phải nếu cậu ta khó chịu thì sẽ báo tin cho em trước tiên sao?”
Anh lại hỏi: “Hai ngày nay cậu ta có điện thoại qua cho em không?”
Hạ Hàm lắc đầu đáp: “Không có.”
“Điều này chứng tỏ tất cả đều bình thường.” Chung Tuyển vửa nói vừa kéo Hạ Hàm lên ngang eo, chậm rãi kéo quần nhỏ của cô ra, rồi cầm nam căn cứng rắn lại nóng bỏng phóng ra ngoài, cọ xát vùng nhạy cảm của cô.
Chuyện xảy ra bất ngờ như vậy, lúc này cô không nhịn được rên lên, yếu ớt nằm trên người anh.
Cô mặc quần có dây ren thắt ngang eo, cô cọ xát không tới hai lần anh đã cứng rắn cương trướng khó chịu, anh vừa cởi dây buộc eo giúp cô, vừa kéo tụt xuống nơi non mềm của cô.
Hạ Hàm được anh dạy vô cùng tốt, không bao lâu liền ẩm ướt trơn nhẵn, cắn môi lẩm bẩm bao anh tiến vào nhanh lên.
Anh vỗ vào mông đầy đặn gợi cảm trắng như tuyết, bảo cô ngồi dậy, rồi nâng thắt lưng lên, nói: “Đỡ nhé, nhắm ngay chuẩn.”
Không đích thân đến được, người đàn ông độc ác cũng sẽ không cho cô, còn chê cười sao cô ẩm ướt rối tinh rối mù.
Nam căn còn đang cọ xát vào viên ngọc châu rất mẫn cảm của cô, cơ thể cô hoàn toàn không nhịn được run rẩy, chỉ có thể nâng eo, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thứ đồ thô to kia, nhắm ngay đầu như quả nấm ngồi xuống.
Khoảnh khắc chống đỡ mở nụ hoa, giọng cô gái nhỏ mềm mại dịu dàng tới tận xương, anh nghe thấy lực đạo trong tay tăng thêm vài phần, trong thoáng chốc trước ngực cô gái đầy dấu vết lộn xộn.
Cô nuốt được một nửa đã đầy muốn đòi mạng, xoay eo vẽ thành kiểu số 8 cưỡi anh.
Rất nhanh liền đến điểm kia, người cô run rẩy mất hết khí lực. Ngồi trên nam căn cứng rắn đâm vào, giữa lúc hành động nuốt hết toàn bộ nam căn.
Giờ khắc này bị cô nuốt trọn, cơ thể anh mới bắt đầu bớt khô nóng một chút.
Còn làm bộ hỏi cô ăn no không.
Hạ Hàm gật đầu như gà con mổ thóc, nhướng eo lên trên để anh lui ra ngoài.
“Cục cưng chúng ta ăn no rồi, vậy cũng nên để chú ăn no bữa đi chứ.” Anh ngồi dậy mạnh mẽ ấn chặt eo Hạ Hàm xuống dưới.
Đầy đến không thể đầy hơn, ánh mắt cô gái nhỏ ươn ướt nhìn anh, quả thật có thể làm anh tan chảy, nhưng trên cơ thể chỗ kia vẫn cứng rắn như sắt như trước.
Động tác của Chung Tuyển bắt đầu tùy tiện, vừa sâu vừa chính xác lại nhanh chóng.
Hai tay bóp mông cô tách hai cánh hoa ra, giọng bí bách hỏi cô: “Gọi anh là gì?”
Hạ thân bị anh tra tấn như vậy, cô mới không thèm gọi, khóe mắt phiếm lệ, quay đầu không thèm để ý tới anh. Hai luồng trắng nõn no đủ đong đưa chạm vào ngực đầy mồ hôi của anh, hai quả anh đào bị kích thích dựng thẳng đứng lên.
Anh cầm một bên ngậm vào trong miệng, từng ngụm từng ngụm nuốt, chưa thỏa mãn còn nhẹ nhàng cắn đỉnh hồng của quả anh đào, hàm răng trắng hếu có ác ý day khe khẽ.
“A….” Hạ Hàm hoàn toàn bị anh giày vò từ trên xuống dưới đến phát khóc.
Ngậm nam căn của anh xoắn vặn hết sức chặt chẽ.
“Mau gọi một tiếng chú được không? Không phải Hạ Hàm nhà chúng muốn nhanh à?” Tâm tư anh thâm sâu như vậy, làm sao Hạ Hàm có thể chơi đùa với anh được.
Giữa lúc điên loạn gọi anh một tiếng “Chú,” nhưng ‘Nhục nước mất chủ quyền’ lại đổi lấy anh càng hung hăng chạy nước rút.
Dính vào người cô liền rối bời tâm trí, nhất thời không rời xa được nên ra bên trong người cô.
Một dòng màu trắng đục từ bên trong chỗ non mềm của cô gái chảy ra ngoài, anh nhìn thiếu chút nữa đỏ cả tròng mắt.
Lúc tắm rửa, anh đưa tay vào móc hết ra cho cô, Hạ Hàm lập tức giãy dụa không đồng ý, nói khó chịu lắm. Anh cũng không nỡ, tính chu kỳ sinh lý của cô, chắc không dễ dàng trúng thưởng như vậy.
Từ trước tới giờ các biện pháp vẫn do anh làm, lúc mới bắt đầu sự tự chủ của anh rất mạnh mẽ, có thể khống chế. Nhưng càng về sau, cô gái nhỏ được anh dạy dỗ quyến rũ như yêu tinh, sự tự chủ ch* má của anh càng ngày càng không thể dùng tới. Còn Hạ Hàm, có đôi khi ngay cả kỳ an toàn cũng không nhớ rõ, mơ mơ màng màng nhưng cũng không biết từ chối anh. Thật ra chỉ cần Hạ Hàm yêu cầu thì anh có thể ngoan ngoãn đi mua bao cao su để dùng.
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng vẫn quên đi, trông cậy vào cô đề ra yêu cầu này chắc là có chút khó khăn.
Chuyện dùng thuốc cũng không thể để cô uống, cứ tiếp tục như vậy ….
“Tháng sau sinh nhật em, chúng ta đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.” Anh vỗ vào mông cô, đánh thức Hạ Hàm đang nằm úp sấp trên ngực anh.
“Dạ… Được…..” Mệt mỏi đến ánh mắt mở không ra được nữa.
“Phải mang theo sổ hộ khẩu, lựa người và ngày đi cục dân chính, ngày đó đừng để ba tới, em sẽ không được tự nhiên.” Hạ Hàm nói rành mạch rõ ràng.
“Đã có kế hoạch chu đáo như vậy?” Quả thực còn chu đáo hơn cả anh.
Hạ Hàm bị quẫn, cúi thấp đầu, “Đây cũng là do anh cầu hôn, trước đó em chỉ chuẩn bị sẵn sàng mà thôi.”
Nói tới cầu hôn, Chung Tuyển vốn dự định sẽ bao tầng thượng phòng tổng thống bắn pháo hoa lãng mạn cầu hôn, nhưng lại cảm thất rất quê mùa, không có ý sáng tạo. Đi tìm Từ Trình Phong, tên này lại tưởng tượng phô trương quá mức, không thích hợp phong cách trầm ổn của anh; Hạ Cận đấy, cũng chỉ có quỳ một gối xuống, một chiếc nhẫn kim cương mà đã khiến Tân Dao cảm động vui mừng phát khóc, ôm lấy cậu ta liên tục gật đầu đồng ý. Đây cũng quá tùy ý, cô gái anh muốn lấy về nhà, làm sao có thể sơ sài như vậy được.
Còn có cái tên không đáng tin Triệu Hâm kia, đề nghị Chung Tuyển đến một buổi biểu diễn nào đó để cầu hôn, “Không phải Taylor muốn tới thành phố A tổ chức biểu diễn sao! Đội trưởng Chung, anh nhờ hơn bốn vạn người kêu với chị dâu nhỏ: Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy! Nếu là em nhất định sẽ cảm động đến khóc đó!”
Ý tưởng này ngay cả Cố Du nghe được cũng cảm thấy rất khủng bố, không nhịn được châm chọc: “Bốn vạn người điên cuồng gào thét, đoán chừng Hạ Hàm bị dọa khóc mới đúng chứ!”
***
Cố Du trở về tiếp nhận toàn bộ chi nhánh công ty ở thành phố A, với sự giao thiệp của cô, sắp xếp buổi biểu diễn của nghệ sĩ nổi tiếng tỏ tình cũng không phải là việc gì khó.
Nhưng mà người mới chưa nổi tiếng, trong tiết mục biểu hiện không xuất sắc, tính giải trí không mạnh, thì cũng không có người theo dõi tin tức.
Công ty thu hút nghệ sĩ cũng cần phải bảo vệ, không thể sắp xếp nhiều thông báo, lực ảnh hưởng mạnh nhất vẫn là tham gia đóng phim, như vậy cũng có thể mang lại lợi nhuận nhiều cho công ty.
Trợ lý gõ cửa từ từ tiến vào, thở hổn hển báo cáo với Cố Du, “Hà Tử Xuyến nhận đóng phim lại, còn có một người xin quay thử phim.”
Cố Du tiếp nhận PAD, trượt màn hình kiểm tra, có lẽ hiểu Trương Đạo muốn loại diễn viên như thế nào.
Trợ lý lòng tràn đầy chờ mong nhìn Cố Du, chờ Cố Du nói ra tên mà trong lòng cô ta suy đoán.
“Tần Vũ Thi?”
Trợ lý lập tức búng ngón tay, hô to: “Bingo!”
“Phong cách phù hợp, nhưng phẩm chất bình thường…. Trước tiên cứ sắp xếp cô ta quay thử đi.”
“Đã biết, tổng giám đốc Cố.”
Tần Vũ Thi là người mới mà Cố thị bồi dưỡng hai năm qua, tố chất xuất sắc, còn nghe nói công ty có lòng bồi dưỡng tài năng của cô ta, bảo vệ cô ta vô cùng tốt, gần như không có tin tức tiêu cực nào.
Nhưng phẩm chất không cao, mặc dù quay phim thử thành công, cũng rất có khả năng nắm bắt vai diễn. Cố thị không mấy người có khí chất trở thành siêu sao, ngay cả lợi thế đàm phán cũng không có, có thể nói thay đổi liền thay đổi.
Sau khi Tần Vũ Thi quay thử kết thúc, gần như toàn bộ trên dưới trong công ty đều đang đợi kết quả quay thử.
Sau hai tuần có kết quả, Tần Vũ Thi thuận lợi chiếm được vai diễn này, mặc dù là vai phụ cho vai chính của Hà Tử Xuyến, nhưng đầy mánh khóe.
Có điều Cố Du hơi lo lắng, người tên Trương Đạo này cô từng nghe qua, chưa tới lúc bấm máy, sự lựa chọn có thể thay đổi bất cứ lúc nào, cô sợ Tần Vũ Thi bị đổi.
Tần Vũ Thi lại là cô gái có tính hướng nội, không biết cách khéo léo đối nhân xử thế.
Cố Nham được xem như người mới trong thương giới ở thành phố A, cũng chiếm được vài đầu đề của tập san tài chính và kinh tế. Cô ấn nút gọi điện thoại nội tuyến bảo Cố Nham đi vào.
Cố Nham hùng hùng hổ hổ đi tới, tự nhiên ngồi đối diện bàn chủ trì của Cố Du.
“Hai ngày tới em dẫn Tần Vũ Thi đi ăn cơm, tới khách sạn này.” Cố Du đưa cho Cố Nham một tấm danh thiếp, còn nói thêm: “Sẽ có người sắp xếp.”
“Cố Du, chị có ý gì!” Cố Nham đứng lên, “Đó là vai diễn cô ta cay đắng khổ sở mới giành được.”
Bị Cố Nham gọi thẳng đầy đủ tên họ, Cố Du mất hứng, cũng đứng dậy khí thế bức người: “Chính là vì vai diễn cô ta cay đắng khổ sở mới giành được mới phải làm như vậy!”
“Em cứ dẫn cô ta đi ăn cơm, những cái khác không cần lo lắng.” Cố Du có chút phiền muộn, cũng lười giải thích với Cố Nham.
“Chị tìm người khác đi.” Cố Nham hơi thất vọng về Cố Du, chàng trai tuấn tú đơn thuần lộ vẻ thất vọng, khiến người ta thấy ngầm đau lòng.
Cậu ta rũ mí mắt rồi bước đi, Cố Du tức giận đưa tay túm chặt cậu ta, khinh thường lại độc ác, “Cố Nham, sao em ngốc như vậy, em ăn cơm với ai, truyền chuyện xấu với ai, Hạ Hàm vốn không quan tâm. Cho dù em bị lên trang bìa tuần san giải trí, cô ấy cũng không thèm nhìn một cái!”