Tạ Thiên Ngưng đột nhiên bị giật mất túi xách, cái quai túi xách ở cánh tay bị kéo đi làm cả người quay một vòng tròn lùi ra sau mấy bước, cuối cùng trọng tâm không còn vững liền ngã nhào xuống đất, làm bàn tay, đầu gối cô đụng mạnh với mặt đất, gây ra nhiều thương tích trên người, cô đau đến mức phải nhíu mày lại, mất hơn nửa tiếng mà chưa thể bỏ dậy nổi. Túi mua hàng trong tay cũng đi theo bị quăng sang một bên, tất cả đồ dùng bên trong đều trãi đầy hết trên đất.
Sau khi tên cướp giật đi túi xách, chạy đi về phía sau thật nhanh, đúng lúc chạy ngang qua chỗ Phong Khải Trạch.
Phong Khải Trạch luôn đi sau lưng Tạ Thiên Ngưng, chính mắt anh thấy cô bị giật mất túi nhưng cứ làm thinh, càng không có chuyện xông lên bắt cướp, tiếp tục đường mình mình đi, hững hờ đi ngang qua cô mà không thèm liếc mắt một cái, khi thấy cô gái bị ngã trên đất.
Tạ Thiên Ngưng vốn định la lên có cướp, vừa quay đầu lại thấy Phong Khải Trạch cho rằng anh sẽ giúp cô ngăn cản tên cướp lại, nhưng vạn lần không nghĩ tới anh giống như tảng băng lạnh lùng đi ngang qua cô, đừng nói giúp cô bắt cướp, ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng chẳng có.
Người đàn ông này thật sự quá vô tình, vóc người cao lớn như vậy mà ngay cả một tên cướp cũng không dám cản, thật không có chính nghĩa.
Gặp phải một kẻ như vậy, thật làm cho cô tức muốn chết, vì quá tức giận liền nhìn người phía trước hét to: "Này, anh có phải là đàn ông hay không, tôi bị cướp, mà tên cướp kia lại chạy về phía anh, cho dù anh không muốn chặn tên cướp lại giúp tôi, thì cũng nên biểu lộ một chút quan tâm chứ?"
Phong Khải Trạch nghe cô nói liền đứng lại, từ từ xoay người lại khẽ liếc nhìn cô lộ ra nụ cười khinh thường, lạnh lùng phản bác: "Cô à, chúng ta không hề quen biết nhau, tự nhiên đi yêu cầu quan tâm từ người xa lạ, cô thấy có quá buồn cười hay không?"
"Chúng ta vẫn chưa được tính là có quen nhau sao?"
Dù gì cũng đã có duyên gặp mặt hai lần, tính thêm lần này là ba lần, vẫn không được xem là quen biết à?
"Vậy xin hỏi cô có biết tên tôi không?" Anh tiếp tục giễu cợt cô hỏi, đối với cô gái ngồi dưới đất kia, anh thật không có xíu thông cảm.
Trong thế giới của anh, đối với kẻ không đáng quan tâm, vĩnh viễn không có hai chữ ‘ Thông cảm ’.
"Cho dù không biết tên, nhưng chúng ta cũng gặp mặt nhau mấy lần, chỉ cần tính vào điểm này không thể xem như người xa lạ?"
"Cô không nói, tôi cũng thật sự đã quên mất, mới vừa rồi ai ở trong siêu thị hô to ‘ đồ ngốc ’ hả?"
"Tôi không có ý mắng anh, anh đừng hiểu lầm, chẳng qua ý của tôi muốn nói."
"Bất kể tôi có hiểu lầm hay không, chuyện của cô không liên quan đến tôi, không hẹn ngày gặp." Phong Khải Trạch cười tà mị, chợt xoay người lạnh lùng bỏ đi, lộ ra nụ cười đắc ý.
Tạ Thiên Ngưng ngồi trên mặt đất, vô cùng giận dữ thiếu chút đã hộc máu, trong miệng tức đến nổi chỉ muốn mắng người.
"Cái đồ đàn ông thối tha kia, anh thật không phải là người mà, tại sao luôn để cho tôi gặp bọn đàn ông thối ở khắp mọi nơi chứ, ông trời ơi, tôi có chỗ nào đắc tội với ông, mà ông phải đối xử với tôi như thế?"
Vừa mới bị vị hôn phu bỏ, lại gặp một tên con trai cực kỳ lạnh lùng cực kỳ keo kiệt, bộ đàn ông tốt ở trên đời này đều chết hết rồi hả?
Vừa đúng lúc có mấy người đi ngang qua đường, thấy Tạ Thiên Ngưng ngồi dưới đất la to, cho rằng cô bị điên nên cứ lách ngang qua cô mà đi.
Lúc này Tạ Thiên Ngưng vừa giận lại thêm đau lòng, không còn tâm tư để ý đến ánh mắt những người xung quanh, dùng hết sức cố bò dậy, phát giác hai bàn tay của mình đều bị trầy xướt, trốc hết lớp da, còn chảy máu, đầu gối và chân thì bị thương nặng hơn nhiều, cả quần cô cũng bị rách có thể thấy rõ thương tích không nhẹ.
Dù như vậy cô vẫn phải cố gắng đứng lên, nhặt từng món đồ rơi trên đất bỏ vào trong túi, sau đó đi khập khiễng trở về nhà.
Lúc đi ngang qua đường thoáng thấy ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào cô, nhưng chẳng có người nào tỏ vẻ quan tâm.
Làm cô cảm nhận được một điều, cuộc đời quá lạnh lẽo.
Thì ra ở trên đời này, con người đang sống mà không có ai quan tâm, là chuyện đau khổ biết bao.
Xem thêm...