Mục lục
Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Thiên Ngưng ôm đồ đạc của mình, mang theo tâm trạng nặng nề ra khỏi công ty, thỉnh thoảng cô quay đầu lại nhìn một chút, mỗi lần đều thở dài không thôi.

Bình thường đi qua mười năm, trong mười năm, mỗi một ngày cô đều nỗ lực hết sức, nhưng cuối cùng đổi lại cô có được cái gì đây?

Cuối cùng cô bị vị hôn phu vứt bỏ, bị công ty khai trừ, chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Kết quả này thật đúng là làm cho lòng người lạnh giá.

Rốt cuộc không nhịn được, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, chảy dài thành hai hàng trên mặt.

Cô còn chưa đủ kiên cường.

Một lần nữa quay đầu lại, cô nhìn cánh cổng công ty một chút, hít một hơi thật sâu, lộ ra một nụ cười khổ, sau đó lau nước mắt, rồi quay đầu trở lại, không hề lưu luyến nữa, sải bước đi về phía trước.

Nhưng khi cô xoay người lại, mới đi được một bước, bỗng một người xuất hiện ngay trước mặt dọa cô sợ hết hồn.

"Anh, tại sao anh lại ở đây"?

Phong Khải Trạch đeo kính đen, khoanh tay trước ngực, cười tà, bộ dáng hả hê, đứng chắn trước mặt Tạ Thiên Ngưng, khinh thường nói: "Chỉ cần để ý một chút thì không gì có thể thoát được anh, kể cả em có chạy trốn ra nước ngoài, anh cũng có thể tìm đến, cho nên em không cần phải uổng phí tâm tư".

"Anh thật quá nhàm chán".

Đồ thần kinh.

"Tùy em muốn nói gì thì nói, tóm lại em trốn không thoát lòng bàn tay anh đâu, em cho rằng chuyển ra vùng ngoại ô thì có thể trốn được anh sao"?

"Anh, anh đã biết chỗ ở mới của tôi rồi”?

Trời ạ, thật quá nhanh, mới chưa đầy một ngày mà anh ta đã biết rồi, thế thì cô còn tránh thế nào được đây?

Đều nói không chọc nổi thì chạy trốn, nhưng bây giờ, cô chọc không nổi mà trốn cũng không thoát, thật bi ai làm sao.

"Dĩ nhiên, bây giờ anh là hàng xóm của em. Đi thôi, anh đưa em về, em không cần chen lấn trên xe buýt."

"Tôi thà rằng chen lấn trên xe buýt, cũng không thèm ngồi xe của anh, hừ.” Cô không vui ‘ hừ ’ anh một tiếng, sau đó ôm đồ đạc của mình vòng qua anh, tiếp tục đi lên trước.

Nếu đã không chọc nổi mà trốn cũng không thoát, thì cô có thể không để ý tới. Không để ý đến anh ta, làm cho anh ta một mình một người cảm thấy không thú vị sẽ tự động bỏ đi.

Đúng, nên làm như thế.

Tạ Thiên Ngưng quyết định rồi, nên không thèm để ý tới Phong Khải Trạch ở phía sau, đi thẳng tới trạm xe buýt chờ lên xe.

Phong Khải Trạch không ngăn cản cô, cứ để cho cô đi, sau đó cũng đi đến trạm xe buýt, đứng bên cạnh cô, mang theo vẻ cưng chiều, giễu cợt nói: "Em rất mạnh mẽ, nhưng ăn ở hai lòng, rất đáng yêu".

Anh bị lời nói trái với suy nghĩ của cô lừa cho thật thê thảm, nếu như không có quyển nhật kí kia, có lẽ đến bây giờ anh còn không biết sự thật, sẽ hận cô cả đời.

Vậy mà thật kỳ diệu, chỉ vì muốn trả thù mà anh trộm đi nhật ký của cô, nhưng không ngờ trả thù không thành, lại làm hại mình vạn kiếp bất phục.

"Phong tiên sinh, tôi với anh không quen biết, xin không cần giả vờ thân quen như thế." Cô lên giọng lạnh lùng, sau đó giả vờ bình thản nhìn hướng xe buýt đi tới.

Vừa lúc, có một chiếc xe buýt đến, dừng ở trước mặt cô, cô không chút do dự lên xe, trả tiền xong còn quay đầu lại làm một cái mặt quỷ với anh rồi mới đi vào trong tìm ghế ngồi.

Phong Khải Trạch không lên xe, mà ở dưới nhìn cô, trên mặt giữ nguyên nụ cười thần bí.

Bọn họ không quen sao?

Thật ra thì bọn họ rất quen, quen biết từ khi còn bé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK