⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
"Đừng thẹn thùng. Tôi không thấy gì cả."
Sở Diệp Nhiên không giữ được vỏ bọc.
Hứa Mân: "... Tôi làm vậy chỉ để ngăn cản anh ấy đánh nhau thôi, không phải như anh nghĩ."
"Tôi cũng nghĩ cô đang ngăn cản cậu ấy đánh nhau... Chờ chút, đánh nhau với ai?" Sở Diệp Nhiên hỏi.
Anh ta còn chưa dứt lời, Hàn Thù và Hứa Lang đã đỡ Hứa Trọng Á đi ra.
"Ơ, đây không phải Hứa tổng lừng danh của chúng ta hay sao?"
Vừa thấy ông ta, Sở Diệp Nhiên lập tức hả hê chạy lên phía trước: "Chuyện gì thế này? Gặp báo ứng rồi à? Ông trời ơi, thật xin lỗi, tôi không nên mắng ông. Ông có mắt nhưng chỉ là chưa tới lúc thôi."
Hứa Trọng Á co được dãn được, phớt lờ khiêu khích của cậu ta, trực tiếp nhìn về phía Phó Thư Dạng: "Phó Thư Dạng, cậu chờ đó cho tôi."
Hứa Lang và Hàn Thù cũng nhìn qua.
Hốc mắt Hứa Lang phiếm hồng, muốn nói lại thôi.
Hàn Thù rõ ràng mang theo địch ý và đề phòng: "Chúng ta quen nhau sao?"
"Không quen." Phó Thư Dạng thản nhiên nói.
Hàn Thù không tin: "Vừa rồi rõ ràng cậu... muốn đánh nhau với tôi."
Phó Thư Dạng rũ mắt như thể cả thế giới đều không nằm trong mắt anh, hoàn toàn khác với dáng vẻ hung ác ngang ngược trước đó: "Tôi chỉ cho là... Cậu đang khi dể Hứa Mân."
Hàn Thù: "... Mẹ nó! Tôi sợ cô ấy ngã, đỡ cô ấy một chút, ngay cả góc áo cũng không đụng vào!"
Hắn tức không chịu nổi, quay đầu nói với Hứa Mân: "Bạn trai cô có khuynh hướng bạo lực. Bây giờ cậu ta có thể vì cô mà không thèm phân biệt tốt xấu đi đánh người, tương lai cũng có thể ra tay với cô. Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."
Hứa Mân há miệng, không nói nên lời.
Chính cô cũng rất bất ngờ. Phó Thư Dạng đối xử với cô không tồi nhưng hẳn là cũng không tới mức này chứ?
Vừa rồi, nhìn dáng vẻ của Phó Thư Dạng, rõ ràng là đối mặt với kẻ địch không đội trời chung nên mới có phản ứng như thế.
Kích động, hung ác,... Chẳng lẽ thật sự là điềm báo hắc hóa à?
Hàn Thù không nghĩ nhiều, nói xong cũng trực tiếp đỡ Hứa Trọng Á lên xe.
Chờ bọn họ rời đi xong, Hứa Mân mới nhìn về phía Phó Thư Dạng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong khoảng thời gian này hai người đi đâu vậy? Tôi vẫn luôn không tìm thấy người."
"Có việc?"
Phó Thư Dạng nhìn cô một cái.
Hứa Mân: "Hả?"
"Tìm tôi có việc?"
Phó Thư Dạng tích chữ như vàng lại tặng thêm hai chữ.
Hứa Mân: "..."
Lúc này, cô nghe rõ nhưng lại không nói ra được.
Nếu dám nói sợ anh hắc hóa, có lẽ cô cách cái chết không xa nữa đâu.
"Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu à?"
Đôi khi Sở Diệp Nhiên thật sự là thiên thần, dễ dàng giải vây cho Hứa Mân: "Chẳng phải bạn bè với nhau nên thường xuyên liên lạc à? Không phải Hứa Mân cũng tìm tôi sao? Đúng rồi, nghe nói hôm nay cô chuẩn bị đến nhà tôi để tìm tôi, có chuyện gì không?"
Hứa Mân dừng một chút, đàng hoàng nói: "Tôi không tìm được Phó ca."
Sở Diệp Nhiên: "..."
Phó Thư Dạng nghiêng đầu.
Thấy Sở Diệp Nhiên sắp xù lông, Hứa Mân vội vàng trấn an nói: "Đùa thôi! Căn bản là điện thoại hai người đều gọi không thông nên tôi có chút lo lắng."
"Chúng tôi đến nơi khác, tín hiệu không tốt."
Sở Diệp Nhiên bất lực giải thích.
Hứa Mân nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: "Hứa... Họ Hứa kia nói, chuyện ông ta bị đánh có liên quan tới Phó ca. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Sở Diệp Nhiên nhìn Phó Thư Dạng. Người đằng sau không có ý muốn nói, anh ta đành phải mở miệng: "Cô còn nhớ lúc trước Tiểu Dạng từng nói họ Hứa muốn chiếm được miếng đất Thiên Loan không?"
Hứa Mân gật gật đầu.
"Họ Hứa muốn đổi nghề làm bất động sản, nhìn trúng hạng mục Thiên Loan. Ông ta rất để tâm tới việc này nhưng là đường lối không đủ. Ngày đó, nghe Tiểu Dạng nhắc tới, ông ta cảm thấy có lẽ Tiểu Dạng biết được nội tình."
Sở Diệp Nhiên không nhịn được cười: "Tiểu Dạng phát hiện có người theo dõi mình liền tương kế tựu kế, đi tìm một viên chức nhỏ nào đó trong bộ ngành. Họ Hứa tự cho mình thông minh, chạy tới mua chuộc viên chức nhỏ đó. Tiểu Dạng vốn chỉ tư vấn vài vấn đề, viên chức nhỏ đương nhiên không nói ra được nội tình gì. Họ Hứa cho là người nọ kín miệng, còn muốn câu dẫn người ta, kết quả là bị kim chủ sau lưng người ta phát hiện. Chúng tôi nghe nói việc này, sang đây xem náo nhiệt, vừa lúc đụng phải con gái ông ta ở đầu ngõ."
Sở Diệp Nhiên nói chuyện hời hợt, Hứa Mân lại nghe đến kinh hồn bạt vía.
Hứa Lang và Hứa Trọng Á không xuất hiện nữa, cô còn tưởng rốt cuộc cũng thoát khỏi bọn họ, không ngờ bọn họ lại đi gây sự với Phó Thư Dạng. Là cô liên lụy tới anh.
Nhưng Phó Thư Dạng thấy đây chỉ là một việc nhỏ vô nghĩa. Quả thật, mỗi bước đều được tính toán vừa vặn. Chỉ cần có chút sai lầm, có lẽ người hôm nay bị đánh là Phó Thư Dạng.
Ấn tượng ban đầu của Hứa Mân với đại lão Phó Thư Dạng vẫn không đổi, cũng không hoài nghi năng lực của anh. Cô chỉ cảm thấy mình thực sự không thể nào báo đáp.
"Phó ca."
Hứa Mân nhìn Phó Thư Dạng: "Thật xin lỗi. Tôi đã làm liên lụy tới anh."
Bởi áy náy, cảm động và đủ loại cảm xúc xen lẫn nhau nên ánh mắt của cô vô cùng chăm chú, đáy mắt hiện ra tia sáng dịu dàng. Phó Thư Dạng nhìn thấy, đáy lòng hơi ngứa ngáy.
Ngón tay anh hơi cuộn tròn lại, nói: "Không sao."
Sở Diệp Nhiên ở bên cạnh hét lên: "Đã đến nước này thì có muốn lấy thân..."
"Tôi mời cơm!"
Hứa Mân lập tức nói: "Không phải lần trước mọi người nói muốn ăn đồ nướng sao? Tôi mời mọi người ăn đồ nướng, được không?"
Sở Diệp Nhiên bĩu môi: "Lại là cô mời khách, tôi trả tiền?"
Hứa Mân có hơi ngượng ngùng. Lần trước cô uống say, là Sở Diệp Nhiên thanh toán hóa đơn. Ngày hôm sau, cô chuyển khoản Wechat cho anh ta, anh ta cũng không nhận.
"Hôm nay tôi cam đoan sẽ không uống rượu."
Hứa Mân lấy điện thoại di động ra: "Không phải tôi cố tình không trả anh tiền lần trước. Tôi thật sự không tìm được người."
"Tiền cũng không cần nữa."
Sở Diệp Nhiên cố ý nói: "Chút nữa cô tự tay nướng mười xiên thịt cho tôi để gán nợ là được."
Phó Thư Dạng lành lạnh liếc mắt nhìn anh ta.
Sở Diệp Nhiên giả vờ không thấy.
Hứa Mân cười cười, gọi điện thoại cho Diêu Tịnh: "Diêu lão sư, ra ăn đồ nướng."
Sở Diệp Nhiên: "..."
Bốn người tìm đến một quán đồ nướng nổi tiếng ở quảng trường Tháp Cao.
"Ông chủ, tôi có thể tự nướng không?"
Hứa Mân từ từ đi tới trước mặt ông chủ hỏi.
Lúc này, quán đồ nướng làm ăn rất tốt. Ông chủ rất bận nhưng thấy vẻ mặt chờ mong của cô gái nhỏ, ông vẫn chia cho cô một chỗ nhỏ.
Ông ấy còn lo Hứa Mân không biết nướng, trong lúc bận bịu còn tranh thủ nhìn qua, không nhịn được khen: "Cô gái nhỏ lợi hại nha."
Hứa Mân dương dương đắc ý: "Ông chủ, lúc bận rộn làm không xuể, ông có thể mời tôi đến làm công."
Ông chủ cười nói: "Tôi muốn như thế đấy, chỉ sợ bạn trai cô sẽ đến đập phá quán."
Hứa Mân giương mắt nhìn qua.
Ba người Phó Thư Dạng đang ngồi cách đó không xa, ánh mắt đồng loạt rơi xuống chỗ cô đứng.
Trong mắt Sở Diệp Nhiên đều là thịt, Diệu Tịnh có chút nghi hoặc, gương mặt tuấn tú của Phó Thư Dạng thì bình tĩnh, dễ khiến người ta hiểu lầm.
Hứa Mân cúi đầu cười một tiếng: "Ông chủ hiểu lầm rồi, đó không phải là bạn trai tôi, anh ấy là..."
Trùm phản diện, là người đàn ông có tiền nhất... Cô không dám tưởng tượng yêu đương với anh sẽ kích thích thế nào.
Lúc bưng đồ nướng qua, Hứa Mân giải thích một câu: "Lúc trước đi dã ngoại, tôi vô cùng thích đồ nướng. Sân khấu đêm nay không đủ cho tôi phát huy, chấp nhận ăn đi."
"Không cần nói nhiều như thế, tôi hiểu mà. Thật ra là muốn nghe chúng tôi khích lệ cô nướng ngon thế nào chứ gì...Ừm, ăn rất ngon."
Sở Diệp Nhiên thổi phồng, không thèm để ý chút nào.
Diêu Tịnh đá anh ta một cước: "Người ta nướng cho cậu à? Bớt tự đắc đi."
"Tôi cũng góp công mà?"
Sở Diệp Nhiên không phục: "Toàn bộ thông tin đều nhờ tôi."
Hứa Mân thấy anh ta vừa nói chuyện với Diêu Tịnh, vừa tiêu diệt hai xiên thịt bò, vội lấy hai xiên thịt và cánh gà nướng nhét vào tay Phó Thư Dạng: "Phó ca, anh cũng nếm thử một chút xem."
Sở Diệp Nhiên chua chua kêu: "Ông chủ, đem hai rương chanh... À, không phải, là hai rương rượu lên!"
Hứa Mân mừng rỡ cười toe toét. Cô không dám uống rượu, ông chủ nói có nước ép trái cây tươi nên cô gọi một ly nước nho.
Ăn xong đồ nướng đã là mười giờ tối, Sở Diệp Nhiên nhìn Diêu Tịnh, lại nhìn về phía Hứa Mân: "Đưa cô về nhà trước?"
"Không cần, anh đưa Diêu lão sư về đi."
Hứa Mân đứng lên, run run một chút, vội ổn định nói: " Hôm nay tôi không uống rượu, không cần tiễn."
Sở Diệp Nhiên không quá yên tâm: "Thật sự không có chuyện gì chứ? Sao tôi cảm giác cô không uống rượu mà cũng say?"
"Nghĩ nhiều rồi." Hứa Mân cười nói: "Tôi và Phó ca cùng về."
Nói xong, cô cũng tha thiết nhìn Phó Thư Dạng.
Phó Thư Dạng "Ừ" một tiếng.
Sở Diệp Nhiên lập tức yên lòng đưa Diêu Tịnh đi.
Phó Thư Dạng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi xe, Hứa Mân lại nói: "Chúng ta đạp xe về đi?"
Phó Thư Dạng: "Đạp xe?"
"Đêm nay ăn nhiều đồ nướng như vậy, sẽ béo lên."
Hứa Mân trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, phàn nàn: "Tương lai tôi muốn làm vũ đạo gia, bảo trì dáng người rất quan trọng, đạp xe coi như để giảm béo."
Đầu ngón tay của Phó Thư Dạng dừng lại, thu điện thoại về.
Hứa Mân hài lòng.
Gọi xe trở về, chưa tới mấy phút đã đến, trong xe lại có tài xế, cũng không dễ nói chuyện phiếm.
Đạp xe lại không giống vậy, nhẹ nhõm, tự do, thời gian dài... Nói không chừng bầu không khí tốt lên một chút, Phó Thư Dạng buông lỏng cảnh giác, mở lòng ra.
Hai người đến chỗ thuê xe đạp. Phó Thư Dạng chọn một chiếc xe, dựng ở đó, chưa vội đạp xe.
Anh thấy Hứa Mân cũng chọn một chiếc xe, thử mấy lần mới đạp được, sau đó chiếc xe kia ngoặt một đường, thành công... ngã trên đất.
"Không sao chứ?"
Phó Thư Dạng bỏ lại xe của mình, nhanh chóng bước qua.
Chỗ này là bãi cỏ, có té cũng không quá đau. Hứa Mân ngồi dưới đất, mơ hồ mở to mắt: "Tôi rõ ràng biết đạp xe."
Phó Thư Dạng: "... Cô say."
"Không thể nào, tôi uống nước nho."
Hứa Mân suy nghĩ một phút mới bừng tỉnh, ngộ ra: "Tôi biết rồi. Nước nho của ông ấy không phải ép tươi mà là lên men."
Phó Thư Dạng không nhịn được, nở nụ cười.
Hứa Mân chợt ngây người.
Cô vẫn luôn biết Phó Thư Dạng vô cùng tuấn tú, trong sách cũng nói anh có mỹ nhan thịnh thế. Nhưng khí chất anh u ám, lệ khí quá nặng, rất ít người dám nhìn thẳng mặt anh. Trong vòng ba bước đã bị lệ khí dọa sợ, làm gì còn lo được anh có đẹp trai hay không?
Nhưng nụ cười vừa rồi của anh giống như băng tuyết tan rã, gió mát lướt nhẹ qua mặt, có thể câu hồn đoạt phách.
Hứa Mân nhịn không được nói: "Anh cười rất đẹp."
Phó Thư Dạng hơi sững sờ. Trong nháy mắt, ý cười tản đi.
Hứa Mân lấy lại tinh thần, sờ sờ chóp mũi: "Coi như anh cười đẹp nên tha thứ cho anh."
Phó Thư Dạng mấp máy môi: "Có thể đứng lên không?"
Hứa Mân có thể đứng lên nhưng không đạp xe được.
Cuối cùng, Phó Thư Dạng vẫn dùng phần mềm gọi xe.
Nhiệt độ trong xe cao, Hứa Mân vẫn giữ vững niềm tin là nước nho kia đã được lên men, đầu óc cô ngày càng bất tỉnh. Rõ ràng là phản ứng say rượu.
Nghiêng đầu nhìn một cái, Phó Thư Dạng dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt không tập trung, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Trong đầu hiện lên nụ cười thoảng qua lúc trước của anh, Hứa Mân vô thức gọi: "Phó Thư Dạng."
Phó Thư Dạng quay đầu.
Hứa Mân trừng mắt nhìn, không nhớ nổi mình muốn nói cái gì, lại hô một tiếng: "Dạng ca."
Mí mắt Phó Thư Dạng nhảy lên. Anh nắm chặt tay, hỏi: "Cô muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói..."
Hứa Mân xoa đầu, cố gắng nghĩ, cuối cùng nghĩ đến một điều: "Anh có nguyện vọng gì?"
Phó Thư Dạng không ngờ cô sẽ hỏi điều này, hơi sửng sốt: "Nguyện vọng?"
"Hoặc nói..."
Hứa Mân xua tay: "Đời này anh có chuyện gì vô cùng muốn làm... Nhưng còn chưa có cơ hội làm không?"
Phó Thư Dạng hơi hoảng hồn.
Đời này vừa mới bắt đầu, anh chưa muốn cái gì cả.
Đời trước, anh từng nghèo cũng từng giàu, từng phóng khoáng cũng từng phong quang, từng bị người ta chà đạp, cũng đã chà đạp người ta... Nếu nhất định phải nói ra điều tiếc nuối, Phó Thư Dạng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái, trong đầu bỗng hiện lên hai chữ: Yêu đương.
Mẹ nó, người đàn ông giàu nhất thế giới, đến chết vẫn còn là xử nam.