⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Nhìn giọng điệu này của Hứa Trạc, lại so sánh với cách đối xử của Kim Mẫu, Hứa Mân thật sự cảm thấy mình quá may mắn khi có thể có một người cậu tốt như vậy.
Nhưng từ tin tức của Hứa Trạc, có thể nhìn ra được vài thông tin: Thứ nhất, Hứa Trạc thật sự không bắt Nghiêm Bành. Thứ hai, Nghiêm Bành mất tích. Thứ ba, có người rất sợ Nghiêm Bành bị cảnh sát bắt đi nên đang tìm Nghiêm Bành ở khắp nơi.
Người này chắc chắn là Kim Mẫu.
Rốt cuộc Nghiêm Bành kia mất tích hay bị Phó Thư Dạng bắt lại?
Nghĩ đến cuộc điện thoại hôm qua, Hứa Mân cảm thấy có lẽ Nghiêm Bành đang ở trong tay Phó Thư Dạng.
Dù sao Phó Thư Dạng cũng là trùm phản diện. Hứa Mân sợ anh lại đi theo con đường cũ, thật sự phạm pháp nên vội gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của Hứa Trạc tới.
Phó Thư Dạng trả lời rất nhanh.
【 Fu: Sao vậy? 】
Chỉ có hai chữ đơn giản.
Hứa Mân cảm thấy anh đang giả ngu. Cô cân nhắc lại cách dùng từ, cố gắng không chạm đến điểm nhạy cảm của trùm phản diện.
【 Hoa hồng hồng: Có phải Nghiêm Bành đang ở chỗ anh không? 】
【 Fu: Nghi ngờ tôi bắt cóc hắn? 】
【 Hoa hồng hồng: Không phải, em chỉ đoán là Kim Mẫu đang tìm hắn. Bây giờ em đang ở nhà Kham lão, tối nay Kim Mẫu cũng sẽ tới đây. Anh tiết lộ cho em chút ngọn nguồn, lát nữa nếu thấy ông ta tới, em mới phát huy được. 】
【 Fu: Tôi không bắt cóc Nghiêm Bành nhưng tôi thực sự biết hắn ở đâu, tạm thời Kim Mẫu sẽ không tìm được hắn. Nói với cậu của em là không cần lo lắng. 】
【 Fu: Em đừng nói bất cứ chuyện gì trước mặt Kim Mẫu. Việc này để tôi xử lý. 】
Thở phào nhẹ nhõm, Hứa Mân trả lời Hứa Trạc trước, trấn an hắn một phen.
Cô còn muốn nói với Phó Thư Dạng vài câu nhưng Hà Khôn đã nói chuyện điện thoại xong rồi, Hứa Mân cảm thấy không được lễ phép cho lắm nên cất điện thoại đi.
Hà Khôn nhìn Hứa Mân một chút, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hứa Mân rất có mắt nhìn, cầm lấy bình hoa vừa cắm xong, đi vào nhà: "Cháu xem xem để chỗ nào cho hợp."
Thím cũng vội đi theo cô bàn bạc vị trí, lại khen cô khéo tay.
Hứa Mân vừa ứng phó với thím vừa vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Hà Khôn nói rất nhỏ. Không nghe rõ lắm nhưng Hứa Mân có thể rút ra chút tin tức từ đôi lời kích động của Kham Lý: Kim Mẫu không rảnh, có thể tối nay sẽ không tới.
Rõ ràng Kham Lý rất tức giận.
Hứa Mân cũng cảm thấy kinh ngạc. Tuy không thể chỉ cần giáo sư gọi điện thoại là phải tới ngay nhưng thái độ của Kim Mẫu dường như không hề giống với lời đồn.
Bầu không khí nặng nề hơn so với vừa rồi. Cất xong, Hứa Mân đi ra, chuẩn bị cáo từ: "Kham lão, hôm nay cháu đến đây vì muốn nói một tiếng cảm ơn với ngài. Cháu biết, nếu hôm đó ngài không gọi cháu đi rót nước cho ngài thì kết quả xử lý chuyện của cháu sẽ hoàn toàn khác bây giờ. Cháu cũng không có gì có thể báo đáp ngài nên sau này, nếu thật sự cảm thấy buồn bực, ngài cứ gọi điện thoại cho cháu, bất cứ lúc nào cháu cũng có thể đến trò chuyện cùng ngài. Hôm nay ngài còn có việc, cháu về trước vậy. Lần sau, cháu sẽ lại tới thăm ngài."
"Ăn xong bữa tối rồi hẵng đi." Hà Khôn lên tiếng mời ở lại.
Hứa Mân còn hơi do dự nhưng ngay sau đó, Kham Lý cũng nói: "Đừng đi vội. Ta còn có chuyện muốn hỏi cháu."
Tưởng ông ấy muốn hỏi chuyện Kim Tịch, Hứa Mân khổ sở nói: "Thật ra, cháu và Kim Tịch cũng không phải rất thân thiết..."
"Ta không hỏi con bé." Kham Lý khoát khoát tay, ra hiệu cho Hà Khôn đẩy ông ấy đến bên cạnh ao nước nhỏ trong viện rồi mới hỏi: "Cháu biết Phó Thư Dạng không?"
Kham Lý cũng biết Phó Thư Dạng?
Trong lòng vui mừng, Hứa Mân vội đi theo, gật đầu nói: "Cháu biết."
Kham Lý ném mấy viên thức ăn cho cá vào trong hồ, cá chép đỏ mập mạp ào ra tranh nhau. Ông nhìn những con cá chép đỏ kia, nói: "Cháu nói thật cho ta biết, người giúp cháu phản công trên diễn đàn của trường có phải là Phó Thư Dạng không?"
Nhất thời không đoán được rốt cuộc Kham Lý có ý gì, Hứa Mân ngập ngừng nói: "Mọi người đều không tra được thì sao cháu biết được ạ?"
Nhìn cô một cái, Kham Lý cười một tiếng rồi lại hỏi: "Nghe nói Phó Thư Dạng bị bệnh à?"
Hứa Mân: "Dạ."
Kham Lý: "Bệnh gì?"
Hứa Mân: "..."
Cô thật sự không biết.
Phó Thư Dạng cũng không bị bệnh thật, cô đâu nhớ phải hỏi anh bệnh gì đâu?
"Bị bệnh là giả phải không?" Kham Lý vừa nhìn đã biết tỏng.
Hứa Mân suy nghĩ một chút, thành khẩn nói: "Kham lão, theo lý mà nói, ngài giúp cháu chuyện lớn như vậy, bất kể ngài hỏi cái gì, cháu đều phải nói rõ sự thật mới phải. Nhưng việc này không phải việc riêng của cháu, cái này liên quan đến việc tư của người khác. Thật xin lỗi, trong tình huống chưa được người trong cuộc cho phép, cháu không có quyền nói nhiều hơn với ngài."
"Miệng còn rất kín..." Kham Lý lại vung một nắm thức ăn cho cá, chầm chậm nói: "Nhưng không phải các cháu gặp phải chuyện phiền toái à? Sao, không muốn nhờ ta giúp?"
Hứa Mân giật mình, không biết sao Kham Lý lại biết nhiều thế.
Nhưng cô vẫn không nói gì.
An tĩnh mấy phút, Kham Lý đưa thức ăn cho cá cho Hà Khôn, quay đầu nhìn Hứa Mân: "Không phủ nhận thì chính là thừa nhận rồi."
Cánh môi Hứa Mân khẽ động, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
"Mấy năm trước, lúc Phó Thư Dạng vẫn đang học đại học, ta đã chú ý tới thằng bé." Kham Lý chậm rãi nói: "Thằng bé tham gia một hoạt động thi đấu máy tính, biểu hiện vô cùng xuất sắc, nếu không phải Kim Mẫu xuống tay trước thì có lẽ ta sẽ nhận thằng bé làm đệ tử cuối cùng."
Mặc dù đã biết Phó Thư Dạng rất trâu nhưng nghe chính miệng Kham Lý nói vậy, Hứa Mân vẫn thực sự kiêu ngạo vì Phó Thư Dạng. Nếu không vì sợ là không lễ phép thì cô thậm chí còn muốn quay lại câu này, đem về mở cho Phó Thư Dạng nghe.
"Sau này, ta gặp thằng bé ở phòng thí nghiệm của Kim Mẫu mấy lần. Có kỹ thuật, có ý tưởng, quả thực là một nhân tài." Kham Lý nhìn ánh sáng ngày càng rạng rỡ trong mắt Hứa Mân, tiếp tục hỏi: "Nhưng hôm đó, nghe nói thằng bé muốn nghỉ học, sau lại đổi thành nghỉ bệnh, ta đã biết là không bình thường rồi."
Hứa Mân rất kinh ngạc với năng lực quan sát của ông, không nhịn được, hỏi: "Sao ngài biết?"
"Thằng bé rất thích học tập. Đã sắp tốt nghiệp, chắc chắn nó không thể chủ động nghỉ học vào lúc này được. Còn bị bệnh... Thằng bé bị bệnh gì mà không thể lên lớp, nhưng nửa đêm lại có thể tra IP, phản công giúp cháu?" Kham Lý hỏi lại.
Hứa Mân: "..."
Hà Khôn đứng làm nền nửa ngày chợt nói: "Có thể là bệnh tương tư."
Kham Lý: "..."
Hứa Mân: "..."
Hà Khôn mỉm cười, nói với Hứa Mân: "Thầy cảm thấy bất thường nên đi hỏi Kim... sư đệ. Thấy cậu ta nói năng mơ hồ, thầy càng ngày càng nghi ngờ nên để tôi đi điều tra. Tôi mới phát hiện Phó Thư Dạng đã vào ở biệt thự. Cậu ấy xuất thân cô nhi, vẫn phải làm công để kiếm học phí nhưng chợt vào ở biệt thự, vậy không phải rất lạ sao? Dù cậu ấy thật sự giàu lên thì cũng không nên đi mua biệt thự ở tiểu khu Bạch Hạc Tháp, đúng không?"
Hứa Mân tự nhủ trong lòng, nếu hiện tại cháu có tiền, cháu cũng sẽ mua biệt thự ở tiểu khu Bạch Hạc Tháp. Nhưng những người khác lại không có năng lực đoán trước tương lai, quả thực tiểu khu Bạch Hạc Tháp không phải một lựa chọn tốt. Huống chi tiểu khu Bạch Hạc Tháp ở thành Tây mà trường học lại ở thành Đông, một người có phạm vi hoạt động lâu dài ở thành Đông như Phó Thư Dạng không nên để ý tới khu biệt thự thành Tây này mới phải.
"Thầy đã tra được tiểu khu Bạch Hạc Tháp, vậy..."
"Đương nhiên tôi đã tra được, biệt thự kia là Kim sư đệ chuyển cho Phó Thư Dạng." Hà Khôn tiếp lời Hứa Mân: "Lúc nghỉ hè, Kim sư đệ có đăng ký một trò chơi. Nhưng rõ ràng trò chơi kia vẫn còn nhiều chỗ chưa hoàn thiện, cậu ta đăng ký quá vội, giống như là không có thời gian."
Hứa Mân thật sự kinh ngạc.
Cô còn tưởng việc này trừ mấy người bọn họ thì không còn ai biết nữa, không ngờ bên Kham Lý đã tra được nhiều như vậy.
"Cho nên, bây giờ cháu chỉ cần trả lời, suy đoán của bọn ta có đúng không?" Kham Lý hỏi tiếp.
Hứa Mân cắn răng nói: "Đúng vậy."
Kham Lý sầm mặt, thoáng run rẩy. May là ông ấy ngồi trên xe lăn, nếu không thì có lẽ đã ngã xuống rồi.
"Kham lão!"
"Thầy!"
Hứa Mân và Hà Khôn cùng đi tới xem sao.
"Ta không sao." Kham Lý chậm rãi hồi phục lại, nửa ngày sau mới nói: "Vậy mà là thật..."
Cho dù lúc trước đã có suy đoán nhưng ông vẫn không muốn tin cho lắm.
Nhưng có lúc, sự thật thường sẽ tàn nhẫn như thế.
"Tại sao Phó Thư Dạng phải nhận bộ biệt thự kia?" Kham Lý chợt ngẩng đầu, dùng giọng chất vấn đầy cả giận: "Vì sao thằng bé không đến tìm ta hoặc tìm trường học? Thậm chí là báo cảnh sát?"
Hứa Mân thở dài: "Anh ấy không có chứng cứ, Kim... Đã sớm có rắp tâm không tốt, hủy đi toàn bộ chứng cứ rồi."
Kham Lý tức giận đến mức đấm một quyền lên hồ cá bên cạnh.
"Kham lão, ngài... đừng quá tức giận, chú ý thân thể của mình." Đối mặt với cảm xúc bi phẫn của một ông lão tóc bạc hoa râm như vậy, Hứa Mân cũng không nỡ lòng: "Chuyện của Phó Thư Dạng, chúng cháu sẽ nghĩ cách giải quyết."
"Các em thì có thể nghĩ được cách gì?" Hà Khôn thở dài: "Không có chứng cứ, chúng ta đều không có cách nào cả. Thầy, để em đi nói chuyện với Kim sư đệ đi."
"Không cần." Kham Lý vô cùng tức giận, trực tiếp đứng lên.
Hà Khôn muốn đỡ ông ấy nhưng bị ông ấy đẩy ra, tự mình chống lên chỗ dựa xe lăn để đứng vững, sau đó nói với Hứa Mân: "Cháu về nói với Phó Thư Dạng, không cần phải lo, ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho thằng bé. Thằng bé không cần nghỉ học, cũng không cần sợ bị trả thù. Từ hôm nay trở đi, thầy của thằng bé sẽ là ta!"
Hứa Mân thật lòng mừng thay cho Phó Thư Dạng. Với uy danh và học thức của Kham Lý, có bao nhiêu người muốn làm học sinh của ông còn không được. Nhưng dù sao cũng chưa hỏi ý Phó Thư Dạng, cô thật sự không tiện đáp ứng cái gì giùm anh.
"Cảm ơn Kham lão, cháu nhất định sẽ gửi lời này đến anh ấy." Hứa Mân chỉ có thể đáp như vậy.
"Trải qua việc này, sợ là thằng bé đã chịu đả kích rất lớn, đoán chừng cũng sẽ không muốn bái ta làm thầy nữa... Tiếc cho một đứa bé ham học." Sau khi tỉnh táo lại, Kham Lý cũng nghĩ tới lo lắng của Hứa Mân, thở dài nói: "Cháu nói với thằng bé, thằng bé lựa chọn sao cũng được, nếu không muốn đi theo ta cũng không sao nhưng vẫn phải hoàn thành việc học."
Hứa Mân đáp ứng từng cái một.
Sau khi nghe xong việc này, trạng thái tinh thần của Kham Lý thật sự không tốt, cơm tối gần như cũng không ăn gì.
Bị giữ lại ăn cơm, Hứa Mân cũng chỉ ăn tượng trưng một chút rồi chào tạm biệt lần nữa.
Hà Khôn đưa cô ra, Hứa Mân có chút lo lắng nhưng lại không tiện nói thẳng.
Hà Khôn nhìn ra được cô muốn nói nhưng lại thôi, lập tức trấn an: "Em yên tâm đi, thầy ấy cũng là người trải qua sóng to gió lớn, trong lòng còn tỉnh táo hơn chúng ta, thầy ấy sẽ không kích động. Trước đó chúng tôi đã thảo luận qua việc này, chắc chắn sẽ cho Phó Thư Dạng một câu trả lời hợp lý."
"Cảm ơn các thầy." Hứa Mân hơi cúi đầu với Hà Khôn: "Kham lão lớn tuổi, chỉ hi vọng ngài ấy đừng vì chuyện này mà tổn thương đến thân thể. Còn chuyện đó, sau khi trở về, cháu sẽ nói với Phó Thư Dạng."
Hà Khôn gật đầu một cái, chặn một chiếc taxi lại cho Hứa Mân.
Sau khi lên xe, lấy điện thoại di động ra, Hứa Mân mới phát hiện Phó Thư Dạng gửi cho cô hai tin Wechat.
【 Fu: Nghe không? 】
【 Fu: Đừng trêu chọc Kim Mẫu. 】
Hứa Mân vội gọi điện thoại cho Phó Thư Dạng nhưng lại có thông báo tắt máy.
Không biết anh lại đi đâu nữa rồi. Hứa Mân hơi sốt ruột, gửi Wechat kể những chuyện phát sinh trong tối nay cho anh nghe.
Nhà Kham Lý cách trường học không xa, Hứa Mân còn chưa gửi Wechat xong thì đã tới nơi.
Sau khi xuống xe, cô vừa tiếp tục soạn tin, vừa đi đến dưới lầu ký túc xá.
Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn chuyển sang màu đen, dưới ký túc xá cũng không có nhiều người.
Gửi xong tin nhắn cuối cùng dưới ánh đèn mờ nhạt, Hứa Mân xoa xoa cổ, đi về phía cửa chính. Bước chân cô đột nhiên dừng lại.
Vừa rồi, lúc quay đầu, hình như cô nhìn thấy có một người đứng sau cái cây.
Cao cao gầy gò, giống như là... Phó Thư Dạng?
Sợ anh lại chạy như lần trước, không kịp suy nghĩ, Hứa Mân đã xông tới, suýt chút đụng vào lồng ngực của người đứng sau cây.
"Học trưởng!" Trong nháy mắt, gương mặt Hứa Mân lập tức sáng lên: "Sao anh lại ở đây?"