Mục lục
Showbiz là của tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: meomeoemlameo.

Thời gian luyện tập bình thường bên Trung Thiên quy định là từ 8 giờ sáng đến 6 giờ chiều, giữa trưa nghỉ một tiếng. Nhưng đại đa số trainee đều sẽ luyện thêm, luyện đến 11 12 giờ đêm là chuyện bình thường.

Bọn họ từ bỏ việc học để ký hợp đồng mười năm, ngoại trừ nỗ lực luyện tập để debut thì chẳng còn đường lui nào nữa.

Sầm Phong từng là nhân tài kiệt xuất trong đó, đến sớm nhất về muộn nhất, nhưng bây giờ nghiễm nhiên lại thành kẻ không tiến thủ nhất. Doãn Sướng cùng đám trainee đi huấn luyện một tuần rồi Sầm Phong mới khoan thai tới muộn.

Anh đội mũ lưỡi trai đen, chẳng nói chuyện với ai, vành nón kéo xuống rất thấp, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, dưới ánh mắt vô cùng đau trứng của thầy dạy nhảy, tập cho xong vũ đạo yêu cầu ngày hôm nay sau đó liền ra góc tường ngồi xuống, giống hệt như bức tượng điêu khắc bằng băng, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đây là vũ đạo nhóm trainee hôm qua mới bắt đầu học, Doãn Sướng tập mãi mấy động tác đầu còn chưa xong, mà anh đã có thể nhảy hoàn chỉnh hoàn mỹ một lần được luôn.

Thầy dạy nhảy kinh ngạc vừa cảm thán vừa khổ sở, kinh ngạc cảm thán với thiên phú của anh, khổ sở vì anh đắm mình trụy lạc.

Nhưng nếu khuyên nhủ thì cả năm này đều hết lòng khuyên nhủ rồi, hạt giống từng tốt nhất trong lòng bọn họ đã bị dán nhãn bỏ đi.

Thầy dạy nhảy than vài tiếng, vỗ vỗ tay tập trung chú ý của mấy trainee khác, “Nào, luyện thêm hai lần nữa. Phương Văn Nhạc, đừng nhìn chằm chằm Sầm Phong nữa, người ta nhắm mắt còn nhảy đẹp hơn cậu đấy!”

Phòng huấn luyện cười vang một trận, Doãn Sướng nghiến răng thu hồi tầm mắt, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải vượt qua anh!

Đến lúc giữa trưa, trợ lý của Ngưu Đào tới gọi Sầm Phong: “Anh Ngưu kêu cậu lên văn phòng một chuyến.”

Ngưu Đào chính là người tối hôm qua đi chợ đêm gây sự với anh, là người chủ quản chuyên môn phụ trách quản lý trainee của công ty ở chỗ này.

Sầm Phong đứng lên, trầm mặc đi ra ngoài.

Anh vừa đi, phòng huấn luyện lập tức xôn xao bàn tán:

“Có phải định chấm dứt hợp đồng với ổng không?”

“Chắc vậy rồi? Quẩy nguyên năm thế, nếu là người khác đã sớm bị công ty đuổi đi rồi.”

“Đi cũng tốt, đỡ bị cái thằng cha chả khác gì người chết kia làm ảnh hưởng đến tâm tình của tao.”

“Sao mày lại nói thế? Sầm Phong ngày trước đối xử với mày có tệ bạc đâu? Thức đêm thức hôm dạy nhảy cho thằng chó như mày đấy?”

“Đm mày mắng ai là chó? Chẳng lẽ tao nói không đúng? Bọn mày nói thử xem, tao nói có gì sai? Nếu ổng đíu muốn ở đây nữa thì biến mẹ luôn chả được việc hơn à?”

“Doãn Sướng, mày thân với Sầm Phong nhất, mày nói đê!”

Doãn Sướng còn đang ép chân trước gương chậm rãi thu chân về, gương mặt tuấn tú trắng nõn không giấu được vẻ khổ sở, giọng điệu cũng đến là rầu rĩ: “Kệ ổng đi, ổng muốn làm gì thì làm, miễn ổng vui là được.”

Tất cả mọi người đều biết cậu ta thân với Sầm Phong nhất, bây giờ Sầm Phong phải đi, hẳn là cậu ta buồn nhất. Đều mới là một đám thiếu niên mười mấy tuổi, nào có cái thâm thù đại hận gì, lúc này đều buông thành kiến chạy tới an ủi cậu ta.

Doãn Sướng bi thương mà không mất kiên cường nói: “Tao không sao, mặc kệ thế nào tao cũng phải kiên trì đi tiếp con đường này! Ở chung với tụi bay!”

Trong phòng huấn luyện xảy ra chuyện gì Sầm Phong cũng không rõ, lúc này vào văn phòng chủ quản rồi, Ngưu Đào ngồi trước bàn máy tính, kiêu ngạo bức người khác hẳn tối qua, cười như không cười nhìn anh.

Sầm Phong đứng đối diện gã, vẫn mang dáng vẻ trời sập xuống cũng chẳng nhíu mi, Ngưu Đào ném một tệp tài liệu tới trước mặt anh: “Đây bản báo cáo hoạt động năm rồi của cậu đấy, cậu đi mà xem.”

Sầm Phong tùy ý lướt mắt.

Ngưu Đào tiếp tục nói: “Đến trễ về sớm mười lần, lười làm chăm chơi, thời gian luyện tập trong phòng ít nhất so với mọi người.” Gã chúi người, mu bàn chống cằm, cười hỏi: “Sầm Phong, cậu nói thật với anh, có phải cậu không muốn debut không?”

Nụ cười kia tuyệt đối không tính là thân thiện.

Giống con rắn độc thè lưỡi, âm độc lại đáng sợ.

Sầm Phong nhìn chằm chằm gã, không nói gì.

Ngưu Đào đợi chốc lát, không thèm nghe anh đáp. Gã dựa vào ghế, chậm rãi nói: “Có phải cậu nghĩ anh sẽ nói tiếp là nếu không muốn debut thì chấm dứt hợp đồng đi?”

Gã cười âm trầm: “Có phải cậu đang chờ những lời này không?”

Sầm Phong rốt cuộc cũng nhíu mày.

Ngưu Đào tựa hồ rất vừa lòng với biểu hiện của anh, ngón tay vui sướng gõ gõ mặt bàn. Gã dường như muốn dùng cách này để đánh gục phòng tuyến tâm lý của Sầm Phong, nhưng gõ mãi, Sầm Phong ngoại trừ nhíu mi vừa nãy cũng chả có thêm động tác thừa nào.

Ngưu Đào vờ vịt không nổi nữa, gã đột nhiên đứng dậy, ngón tay hung hăng chỉ chỉ vào không trung: “Đm mày đừng nghĩ sẽ có chuyện đấy! Mày coi Trung Thiên là chỗ nào? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi? Sầm Phong tao nói cho mày biết, mày có chết rữa cũng phải rữa ở Trung Thiên cho tao! Mày không muốn huấn luyện, ok, không ai có thể bắt mày. Mày không muốn debut, tao nói cho mày nghe, cả đời này mày cũng đếch còn cơ hội đâu!”

Gã quăng hợp đồng thực tập 10 năm lên bàn: “Mười năm hợp đồng, tao không chủ động chấm dứt hợp đồng với mày thì mày có đủ tiền đền tiền vi phạm hợp đồng à? Mày có ở chợ đêm hát cả đời, cũng không kiếm được bằng ấy tiền đâu! Mày thích hát rong đúng không, được, về sau cho mày hát sướng thì thôi. Nhưng mày muốn hoà bình chấm dứt hợp đồng á, không có cửa đâu! Thích chơi cứng với bố à? Bố mày chống mắt lên mà nhìn xem thằng nào chết trước!”

Gã sửng cồ xong, trong lòng cực kì vui sướng, chỉ chờ Sầm Phong vẻ mặt sợ hãi xoắn quẩy tới cầu xin gã.

Nhưng kết quả làm gã thất vọng rồi.

Sầm Phong mặt mày như thường, đồng tử đen láy lạnh nhạt bình tĩnh, hỏi gã: “Còn việc gì không? Không có việc gì thì tôi đi về.”

Ngưu Đào thiếu chút nữa “thăng” luôn.

** má đây là robot không có tình cảm à?

Gã vốn muốn chọc tức Sầm Phong, kết quả bây giờ lại là Sầm Phong chọc tức gã, để không thất thố nữa gã vội gào lên đuổi người: “Cút, mày nhớ cho kĩ lời tao đấy.”

Sầm Phong xoay người ra cửa.

Lúc xuống lầu, Doãn Sướng với mấy thiếu niên ngày thường quan hệ khá tốt đang đứng đấy. Vừa thấy anh xuống liền vây tới, “Sầm Phong, anh sắp chấm dứt hợp đồng à?”

Anh làm như không thấy, rũ mắt đi xuống.

Doãn Sướng khẽ cắn môi, diễn một màn khóc lóc nói: “Anh, anh mặc kệ em thật à?”

Diện mạo cậu ta thanh tú lại thon gầy, là là kiểu dễ làm người ta thương cảm, bật khóc một cái, quả thực trông còn đáng thương hơn lúc con gái khóc nhè.

Sầm Phong đã đi xuống cầu thang, bóng dáng lạnh nhạt, đầu cũng chả quay lại một cái.

Đám người vây quanh Doãn Sướng đều bất bình thay cậu ta: “Sầm Phong rốt cuộc làm sao đấy? Ổng coi bọn mình là kẻ thù hết à?”

“Rõ ràng trước kia vẫn chơi với nhau bình thường, chả biết ổng bị cái quỷ gì nữa.”

“Tốt xấu cũng luyện tập với nhau ba năm rồi, có đi thì cũng phải chào nhau lấy một tiếng chứ?”

“Cũng không nhất định là đã chấm dứt hợp đồng mà? Tuy giờ ổng tập không đến nơi đến chốn, nhưng vẫn là người lợi hại nhất nhóm chúng ta á! Sáng nay thầy Amo còn khen ổng đấy thây. Công ty không nhất định sẽ vứt bỏ ổng đâu.”

Doãn Sướng vốn dĩ cho rằng vừa rồi Sầm Phong vào văn phòng đã chấm dứt hợp đồng, bây giờ nghe thấy vậy, lại cảm thấy có thể vẫn chưa chấm dứt, nhất thời nội tâm buồn hận đan xen, uất hận đối với Sầm Phong đã đạt đỉnh điểm. Buổi chiều cũng không thèm huấn luyện, xin về ký túc xá nghỉ ngơi.

Sầm Phong tập cho có lệ cho đủ thời gian buổi chiều, ăn tối linh tinh, lúc rời khỏi công ty trời đã đổ tuyết.

Tuyến càng rơi càng lớn, mặt đường đã tích một tầng tuyết thật dày.

Thời tiết này phỏng chừng sẽ chẳng mấy người đi dạo chợ đêm, anh cũng định không đi hát rong nữa. Nhưng nghĩ đến tối hôm qua lúc gần đi cô gái nhỏ kia nói hôm nay sẽ ở đó chờ anh, ngẫm nghĩ, chung quy vẫn bước nhanh chân về kí túc.

Lúc mở cửa vào phòng, không thấy máy móc mô hình, bao gồm cả linh kiện đối ngẫu trên bàn sách đâu.

Sầm Phong dừng ở cửa một chút, chỉ một giây sau, xoay người gõ cửa phòng Doãn Sướng.

Gõ rất lâu cậu ta mới ra mở cửa, bộ dạng mặc áo ngủ như mới vừa tỉnh dậy, vừa hô một tiếng “Anh”, Sầm Phong đã lạnh như băng mở miệng: “Mô hình và linh kiện trên bàn tôi đâu?”

Doãn Sướng làm như chả biết gì cả: “Anh, anh nói gì vậy? Em……”

Nói còn chưa dứt lời, đã bị Sầm Phong túm cổ áo.

Cậu ta vốn rất gầy, lại lùn hơn một cái đầu so với Sầm Phong, bị Sầm Phong túm chặt cổ áo xách lên, không thể phản kháng chút nào. Chỉ vài bước, Sầm Phong đã xô ngã cậu ta về sau, cốp một tiếng đập vào cửa sổ đang đóng.

Doãn Sướng bị ánh mắt hung ác của anh dọa điếng người, thất thanh hô to: “Sầm Phong anh làm cái gì đấy! Anh điên rồi à?!”

Sầm Phong một tay bóp chặt cậu ta, một tay mở cửa sổ, Doãn Sướng chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thốc vào, lúc ngớ ra, hơn nửa người đã chới với bên ngoài cửa sổ.

Bọn họ ở lầu 17, gió lạnh gào thét, tuyết rơi rất dữ, như những con dao nhỏ khoét lên người cậu ta.

Doãn Sướng sợ muốn chết, gào khóc thảm thiết như chọc tiết heo.

Sầm Phong túm cổ áo xách cậu ta lên, Doãn Sướng thấy mắt anh như dã thú chuẩn bị xé xác con mồi, sợ tới mức không hét nổi nữa, chỉ nghe thấy anh hỏi: “Đồ giấu ở đâu?”

Cậu ta run run rẩy rẩy: “Ở…… Ở dưới gầm giường em.”

Vừa mới nói xong, cảm giác người mình càng nghiêng ra ngoài, vội vàng kêu cha gọi mẹ.

Hai đứa bạn cùng phòng nghe được động tĩnh chạy lại, nhìn đến tình cảnh này đều hít vào một hơi, ầm ĩ khuyên Sầm Phong dừng tay.

Doãn Sướng hai tay nắm chặt song cửa sổ, sợ Sầm Phong ném thẳng cậu ta xuống, nước mũi giàn giụa: “Anh ơi! Anh ơi em sai rồi! Xin lỗi anh em sai rồi, em van anh…… Em van anh mà!”

Sầm Phong nhìn chằm chằm cậu ta, nhả từng câu từng chữ: “Về sau còn dám chạm vào đồ đạc của tao, tao sẽ để bọn nó đi nhặt xác cho mày.”

Anh đột nhiên túm cậu ta về, Doãn Sướng ngã đánh uỵch xuống sàn nhà.

Sầm Phong xoay người đi đến mép giường, lôi mô hình cậu ta giấu ở gậm giường ra, mặt mày vô cảm trở về phòng mình. Hai đứa bạn cùng phòng kia liếc nhau, trong mắt đầy vẻ kinh sợ.

Doãn Sướng nằm trên mặt đất, chân mềm đến không bò dậy được.

Chẳng mấy phút sau, Sầm Phong giống như không có việc gì đeo đàn ghi-ta ra ngoài.

Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, chương trình phát thanh cảnh báo trời dễ bão tuyết, nhắc nhở người đi đường chú ý an toàn.

Đến khi tới chợ đêm, cả phố trống rỗng, rất nhiều cửa hàng còn chưa mở cửa.

Sầm Phong thấy cô gái nhỏ đứng dưới đèn đường.

Cô vẫn ăn mặc rất dày, áo lông vũ màu trắng, khăn quàng cổ màu đỏ rực, mũ có hai cái tai cáo dài, ôm trong ngực một cái hộp hồng nhạt.

Bởi vì quá lạnh, cô đứng dậm chân tại chỗ, tung tăng nhảy nhót, tai cáo cũng rung rinh theo.

Sầm Phong bước qua.

Cô nghe thấy tiếng bước chân, lúc ngẩng đầu thấy anh, trong đôi mắt đều là vui sướng, hưng phấn chạy tới cạnh anh, từ xa đã gọi: “Anh ơi! Tuyết rơi nhiều thế, em còn tưởng anh sẽ không tới!”

Chạy tới gần, ngửi thấy trên người cô thoang thoảng vị bơ ngọt ngào.

Cô ôm trong ngực một chiếc bánh kem nhỏ.

Sầm Phong hơi sửng sốt.

Hứa Trích Tinh nhìn trái nhìn phải một vòng, đi đến bên dưới mái hiên có thể trú tuyết, vẫy tay với anh: “Anh ơi, qua đây đi ạ.”

Sầm Phong đi qua, liền thấy cô gái nhỏ đặt hộp lên bậc thang, lấy bánh kem bên trong ra, cắm lên ba ngọn nến.

Hôm nay là sinh nhật anh.

Làm sao cô lại biết?

Hứa Trích Tinh làm như không phát hiện ra anh đang săm soi mình, bưng bánh kem đứng lên. Ánh nến hắt lên đôi mắt cô, phản chiếu ánh sáng ấm áp sáng ngời.

Cô cười tủm tỉm nói: “Anh ơi, hôm nay là sinh nhật em, nhưng ba mẹ em đều không ở nhà, không có ai ăn sinh nhật chung với em, em mời anh ăn bánh kem nhé.”

Đêm tuyết rơi ấy, anh vừa tròn 18 tuổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK