Liễu Chi Hiền vỗ vỗ Lê Ly, ra hiệu cô ra bên ngoài nói chuyện. Bọn họ đi khỏi phòng bệnh, ông cẩn thận dè dặt ở sau lưng khép lại cửa.
“Chú, vì sao mẹ lại biến thành như vậy?”Cổ họng cô khàn khàn cứng ngắc, nghẹn ngào khó chịu, dường như tắc nghẹn.
“Tế bào ung thư di căn đến dạ dày. Bác sĩ nói đã bị nhiều năm, không dễ dàng cứu chữa .” Liễu Chi Hiền vẻ mặt u ám, bi thương đến chết thần sắc thê lương.
Lê Ly nghe không hiểu, cái gì nhiều năm như vậy, cái gì thay đổi, cô không hiểu ra sao.”Chú, mẹ con trước kia từng bị ung thư?”
Liễu Chi Hiền rốt cục biểu lộ một loại biểu tình khác —— kinh ngạc, chẳng qua ông rất nhanh khôi phục trạng thái bình thường, lắc đầu thở dài: “Con không biết sao, Mỹ Tình từng bị ung thư cổ tử cung, cũng đã cắt bỏ đi .”
Lê Ly trừng lớn hai mắt, không dám tin tưởng nhìn Liễu Chi Hiền. Ông không nhìn cô, cứ thế nói : “Mấy ngày nay mẹ cọn đều đau đến nỗi không ngủ được, vừa rồi bá sĩ đến khám cho thuốc, mới có thể ngủ một lúc.”
Cô nhắm mắt lại thở sâu, mới có thể khắc chế đau đớn trong lòng. Hơn hai mươi năm, Lê Ly luôn oán trách mẹ lạnh nhạt, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ lại bản thân phải chăng cũng có sai.Cô bị động đón chờ mẹ đến đây, Lê Mỹ Tình chẳng qua đã đến, nhưng cô lại chần chừ không tiến lên.
“Chú, chú biết khi nào ?” Cô không nhớ, cũng không có ấn tượng với chuyện Lê Mỹ Tình nằm viện, bởi vậy phỏng đoán đó là chuyện rất lâu trước kia .
Liễu Chi Hiền duỗi tay từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá, lại nghĩ đến nơi bệnh viện cấm hút thuốc, lại cất trở về. Lê Ly lỗ mũi cay cay, Liễu Chi Hiền trước kia không hút thuốc, mấy ngày nay chắc hẳn ưu tư vô cùng, trước mặt Lê Mỹ Tình còn không thể biểu hiện ra ngoài.
“Ở trong bệnh viện biết được.” Liễu Chi Hiền nhìn dãy cửa sổ kéo dài trên hành lang, ánh mặt trời chiếu vào , từng đốm sáng chiếu trên nền đá cẩm thạch, “Ta có bệnh kín, mẹ Thiên Nhân ở bên ngoài có người đàn ông khác.” Lê Ly ngạc nhiên, hai mắt mở to, nằm mơ cũng không nghĩ đến sự thật chân tướng lại hoàn toàn trái ngược với lời Liễu Thiên Nhân đã nói.
“Chú, vì sao chú không nói cho Thiên Nhân.. . Anh trai?” Cực kỳ khó khăn bài trừ hai chữ”Anh trai” , Lê Ly có chút châm chọc nghĩ Liễu Thiên Nhân suy diễn quả thực là hoang đường. Lê Mỹ Tình căn bản không có lỗi với hắn, càng không nói đến cô.
“Mẹ con tỉnh, vào trong đi. Cô ấy mấy ngày nay luôn nhắc tới con.” Liễu Chi Hiền thông qua cửa kính quan sát động tĩnh bên trong, thấy Lê Mỹ Tình chuyển người lại, lập tức khẩn trương hề hề đẩy cửa vào. Lê Ly cùng ở phía sau, không rõ nên đối mặt như thế nào với người mẹ bệnh nặng.
Lại là Lê Mỹ Tình trước sau như một, mở miệng một câu mắng chửi người nói: “Nha đầu chết tiệt, đi nơi nào ? Tìm cũng tìm không được, không biết đường người trong nhà sẽ lo lắng sao?” Đáng tiếc không có khí thế ngày thường, tiếng có vẻ hữu khí vô lực.
Lê Ly nước mắt lập tức tràn mi , Lê Mỹ Tình ngừng miệng, liếc mắt ra hiệu ám hiệu Liễu Chi Hiền để mình và con gái đơn độc nói chuyện. Đợi chồng rời khỏi, bà nâng tay vỗ vỗ mép giường, gọi Lê Ly ngồi qua.
“Con nói trước đây luôn muốn biết ba là ai, mẹ luôn luôn mắng con, con có trách mẹ hay không?” Lê Mỹ Tình nhíu mày nhìn con gái khụt khịt, “Con nhóc con, toàn kế thừa khuyết điểm của ba mẹ, chẳng trách bộ dạng xấu như vậy.”
Vẫn như cũ, không có thay đổi sao! Lê Ly cắn môi muốn cười, nhưng tưởng tượng đến sau này mẹ còn không thể nói mình khó nhìn, không khỏi đau buồn.”Mẹ, mẹ không thể nói con xinh đẹp hơn trước kia sao?” Không muốn Lê Mỹ Tình thêm thương cảm, cô đành phản bác một hồi.
Lê Mỹ Tình cười cười, duỗi tay trên chân cô vỗ một cái, trong miệng giọng căm hận nói: “Một chút đều không gầy được, có thể xinh đẹp đến mức nào chứ?” Cô nhìn thấy tay sưng phù , mu bàn tay còn chi chít lỗ kim truyền nươc, nhìn đến ghê người.
“Con không cần đàn ông, cuộc đời này con chỉ cần mình mẹ.” Hóc mắt Lê Ly lại ướt át, nghĩ đến bà ngoại đã qua đời nói qua ba ruột của cô là người đàn ông vô lương tâm. Cô cũng tự nhiên đem bệnh Lê Mỹ Tình quy kết lên người ba chưa gặp mặt đó.
Lê Mỹ Tình thở dài: “Ba con muốn con trai, tình nguyện nộp tiền phạt cũng muốn sinh một đứa.” Nói rồi im lặng, hình như nhớ lại đau khổ năm đó, “Mẹ vui vẻ, con từ nhỏ đã thông minh, có con gái như vậy, mẹ rất hạnh phúc.”
Lê Ly nâng tay che lại miệng, nước mắt thấm ướt kẽ bàn tay. Cô cho rằng mẹ và cô là kiếp trước có thù, thì ra bà và cô đều không biết cách biểu đạt, lãng phí nhiều năm như vậy.
“Con rất giống mẹ, đều là để tâm vào những chuyện vụn vặt. Nhiều năm độc mồm độc miệng với con, mẹ chỉ là nghĩ cho con càng thông minh một chút, đem bản thân trang điểm được xinh đẹp chút, có thể tìm một người đàn ông tốt tốt, mẹ đi cũng đi được yên tâm.” Lê Mỹ Tình lộ ra ra vẻ thống khổ, đau đớn kéo đến lần nữa trong thân thể suy nhược.
Lê Ly đưa tay qua, “Mẹ, đau thì nói con.” Cô gắng sức hít mũi, “Mẹ còn chưa thể đi, mẹ còn chưa nhìn thấy con tìm được người đàn ông tốt, làm thế nào có thể mặc kệ con?”
“Nha đầu ngốc, ” Lê Mỹ Tình ngón tay chỉ phía ngăn kéo, “Cho mẹ, thuốc giảm đau.”
Cô có dự cảm, bản thân gần mất đi mẹ, lại một lần nữa trải qua cảm giác tuyệt vọng đó. Lê Ly phảng phất như tứ cố vô thân bị vứt bỏ nơi hoang dã, trong đầu óc cô xoay quanh một cái tên, người đó hứa hẹn với nàng sẽ sống lâu.
Bùi Thượng Hiên đi đến công viên Hoàng Phổ, bóng dáng lẫn trong hàng cây. Anh nhanh chân tiến lên, sợ cô làm chuyện gì ngốc nghếch. Nghe đến tiếng bước chân sau lưng, Lê Ly quay đầu lại.
“Tớ có thể làm gì?” Anh đang trầm tư suy nghĩ vấn đề này, gặp được cô liền buột miệng nói ra. Trong những tháng năm dài đằng đẵng, trước sau đều là Lê Ly ủng hộ anh, bây giờ đến phiên anh duỗi ra giúp đỡ .
Lê Ly buồn bã, run giọng nói: “Mẹ tớ, ung thu giai đoạn cuối.” Trái tim anh trong phút chốc run rẩy, nghĩ đến sáu năm trước Lê Ly dựa vào bờ vai mình từng nói qua—— tớ không muốn nhìn thấy cái chết, không muốn.
Cô nhìn qua là một cô gái kiên cường, sự thật lại cực kỳ yếu ớt. Anh cúp điện thoại, chẳng mấy để tâm công việc trong của hàng, gọi xe taxi lập tức chạy tới công viên Hoàng Phổ.
Đã quên mất bắt đầu từ khi nào, cô đến công viên Hoàng Phổ ngắm nhìn phong cảnh. Ngồi trên bờ đê nhìn nước sông vỗ bờ, nhìn hải âu giang cánh bay, tâm tình Lê Ly sẽ chậm rãi thư thái.
Sau đó cô có nói cho anh, thói quen này bắt đầu từ sinh nhật năm mười bốn tuổi. Ngày đó, có chàng trai tổ chức sinh nhật cho cô, muốn cô làm một cô gái dũng cảm.
Nếu cô không có dũng khí, sẽ đến đây tìm về hồi ức động viên ngày đó.
Lê Ly vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu anh ngồi.”Không chê nóng, cho tớ mượn bờ vai của cậu dựa vào một chút.”
Thượng Hải tháng sáu cực kỳ nóng bức, tuy đã là hoàng hôn, nhưng nhiệt độ vẫn không giảm. Bùi Thượng Hiên cười mắng cô là đồ ngốc, nhiều năm bạn bè như vậy, chỉ giúp một chuyện nhỏ như vậy khiến anh cảm thấy ngại mới đúng.
Đầu cô dựa vào trên vai anh, nhắm mắt lại không nói được lời nào. Như đã lặn lội đường xa, đi một con đường rất dài rất dài, đến cuối cùng lại phát hiện đi nhầm hướng. Cô đã không còn cánh nào quay ngược trở về, điều có thể làm duy nhất là đau đớn nhìn xung quanh.
Anh cũng im lặng, an ủi chỉ là liều thuốc giảm đau tạm thời, không thể triệt tiêu nguồn gốc nỗi đau. Người thân qua đời vốn là một trong những nỗi đau thống khổ nhất đời người, chỉ có thời gian mới có thể chậm rãi xoa dịu.
“Bùi Thượng Hiên, cậu nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, sẽ sống hơn tớ.” Lê Ly nhỏ giọng nhắc lại lời thỉnh cầu.
Bùi Thượng Hiên nhìn ra xa Đông Phương Minh Châu đối diện, tòa nhà cao lớn, mở ra trung tâm, Thượng Hải biến chuyển từng ngày, tình cảm bọn họ trải qua khảo nghiệm của năm tháng, thời gian dài lâu.
“Được.” Đây là lần thứ hai anh đồng ý với cô.
Năm 2005, Bùi Thượng Hiên tìm được đáp án vì sao cô lại yêu cầu anh phải sống lâu hơn cô. Bởi vì yêu, cho nên không thể trơ mắt nhìn người kia chết đi.
Lê Ly túc trực tại bệnh viện đến hai tuần lễ, mới đầu Lê Mỹ Tình còn có thể miễn cưỡng ngồi dậy, có người xung quanh dìu còn đi được mấy bước chân. Nhưng bệnh của bà nhanh chóng chuyển biến xấu, đến nỗi không dựa vào ống thở không thể duy trì hô hấp. Bùi Thượng Hiên đến thăm mấy lần, giúp đỡ chăm sóc Lê Mỹ Tình.
Lê Mỹ Tình nhận ra anh, tiếng nói chuyện của bà rất nhẹ rất nhỏ, gián đoạn không liên tục, phần lớn nội dung phải dựa vào người nghe nghiền ngẫm. Bùi Thượng Hiên hỏi bà có phải hay không muốn nói cảm ơn, quả nhiên Lê Mỹ Tình chớp chớp mắt.
Còn có một câu nói anh không nghe rõ, đó là buổi tối Lê Ly thay Liễu Chi Hiền gác đêm lúc mẹ nói cho cô nghe được.
Lê Mỹ Tình nói: “Có cậu ấy chăm sóc con, ta yên tâm .”
Ngày ba mươi tháng sáu, bác sĩ thông báo tình trạng nguy kịch. Lê Ly trốn vào toilet thất thanh khóc rống, cô gửi cho Bùi Thượng Hiên một dòng tin ngắn. Anh trả lời nói lập tức chạy tới cùng cô.
Lê Mỹ Tình đang trong trạng thái hấp hối, Lê Quốc Cường mang vợ con tới đây gặp chị lần cuối cùng. Bọn họ từng vì căn nhà mà tranh cãi, có một khoảng thời gian không lui tới nhau, nhưng người đến lúc sắp chết, ân ân oán oán ngày xưa đều không quan trọng .
Lê Ly không cần phải che dấu hai mắt sưng đỏ nữa, đến nông nỗi này, người gần đi mới là người tỉnh táo nhất. Cô nắm tay Lê Mỹ Tình , hướng mẹ cúi đầu xuống, giọng nói mang theo nghẹn ngào: “Mẹ, kiếp sau chúng ta còn phải làm mẹ con. Mẹ đồng ý với con, đi mẹ.” Kiếp sau, nhất định phải làm một đôi mẹ con thân mật khắng khít.
Lê Mỹ Tình không thể nói chuyện, cố hết sức gật gật đầu. Bà trợn to hai mắt, nhìn chòng chọc Liễu Chi Hiền.
“Tiểu Ly, có thể để chú và mẹ con nói chuyện một mình?” Liễu Chi Hiền đọc hiểu ý tứ trong mắt vợ, hướng cô đưa ra đề nghị.
Lê Ly đi ra phòng bệnh, nhẹ nhàng khép cửa.Người đàn ông anh tuấn dựa vào tường đứng thẳng nhìn cô, gương mặt mờ mịt, phảng phất như kẻ thù nhiều năm không gặp biến mất, nhất thời tìm không được phương hướng .
Ba của hắn giấu diếm sự thật, hắn bị thù hận che đậy rất nhiều năm. Lê Ly nghĩ nghĩ, quyết định không nói ra chân tướng, Liễu Chi Hiền quyết định giấu Liễu Thiên Nhân, vậy nhất định có lý do của ông.
“Liễu Thiên Nhân, anh phải tha thứ cho bà.” Lê Ly thở ra, chậm rãi nói: “Mẹ thiếu anh, tôi đã trả đủ.”
Thân thể của hắn rõ ràng chấn động, dưới ánh nhìn chăm chú của cô đẩy cửa đi vào. Lê Ly nghiêng người dựa vào tường, cảm giác khí lực toàn thân đều bị rút sạch, hắn không biết đây là câu nói cô dùng hết dũng khí nhiều ngày mới nói ra được.
Liễu Thiên Nhân rất nhanh từ phòng bệnh đi ra, hắn lập tức đi đến trước mặt Lê Ly dừng lại. Cô ngẩng đầu lên, chuẩn bị nghe hắn châm chọc khiêu khích. Giờ phút này cô không còn khả năng phản kích, bất kể hắn nói cái gì đều không quan trọng.
Hắn giơ lên tay, đôi tay đè lại bờ vai của cô, cho cô nảy sinh ảo giác thương tiếc , ánh mắt chuyên chú nhìn cô.”Tôi yêu em, Lê Ly.”
Liễu Thiên Nhân ôm cô vào lòng, ôm thật sự chặt. Lê Ly động đậy thân thể giãy dụa, hắn không chịu buông tay. Cô mệt mỏi, lao lực quá độ, đối với người đàn ông chán ghét này không còn sức kháng cự.
Bùi Thượng Hiên không tới, anh nói “Rất nhanh” cho đến khi Lê Mỹ Tình qua đời bị đẩy vào nhà xác, trước sau anh cũng không có xuất hiện.
Lê Ly cho rằng anh lỡ hẹn, cô lại không biết rằng anh thật ra có đến bệnh viện, giây phút nhìn thấy Liễu Thiên Nhân ôm ấp cô. Anh thấy bọn họ gắt gao ôm nhau, kiên quyết xoay người.
Bùi Thượng Hiên bước đi dưới ánh nắng mặt trời, chói sáng, phơi nắng đến người toàn thân đổ mồ hôi. Anh cứ đi thẳng về phía trước, cùng người ngoài đường lướt qua.
Anh không rõ buồn bực ưu tư từ đâu mà tới, chỉ là tận mắt nhìn thấy Lê Ly bị một người đàn ông khác ôm vào trong ngực, trong lòng như là bị người ta đào khoét một cái động lớn, gió lạnh buốt từ trong động lùa qua.
Anh biết Lê Ly là cô gái tốt, thấy nhiều năm qua bên cạnh cô không có người đàn ông nào khác, anh khờ dại cho rằng cô thuộc về anh.
Lê Ly sẽ tìm người đàn ông có thể cho cô hạnh phúc, một ngày nào đó sẽ rời khỏi anh. Trước khi anh mất đi người bạn tốt nhất, anh phải nhanh chóng tìm người thay thế cô.
Về sau anh mới hiểu được, có vài người là độc nhất vô nhị trong sinh mệnh, không thể thay thế.
Lê Ly là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đới của Bùi Thượng Hiên, Bùi Thượng Hiên là người đàn ông Lê Ly suốt đời yêu. Bọn họ sớm đã nhận định lẫn nhau, lại âm sai dương thác buông tay ra.
Năm 2003, Bùi Thượng Hiên gọi điện thoại cho Lê Ly, nói cho cô bản thân muốn kết hôn. Lê Ly đang viết giới thiệu sản phẩm công ty bằng tiếng anh, mờ mịt ấn nút xóa, văn kiện chưa lưu, một buổi sáng làm việc xong toàn uổng phí.
“Shit.” Cúp điện thoại, Lê Ly thấp giọng mắng.
Cô tìm được công việc mới, Liễu Thiên Nhân giới thiệu cho Lê Ly đến phòng thị trường công ty tham gia phỏng vấn. Cô vốn không tình nguyện nhận ơn hắn, Câu “Tôi yêu em” tại bệnh viện cô giả vờ quên mất, mà hắn cũng không lại nhắc tới.
Lê Ly cùng Liễu Thiên Nhân đều ở ở bên ngoài, chỗ bất đồng là cô ở căn phòng thuê, mà hắn mua một căn nhà năm phòng.Nhìn cuộc sống của bản thân không mấy tốt, tự dưng thấy chính mình rơi vào thế hạ phong.
Lê Mỹ Tình sau khi qua đời , Liễu Chi Hiền cô đơn một người thường thường kêu bọn họ về nhà ăn cơm, cô và Liễu Thiên Nhân không thể không thường xuyên gặp nhau. Có một lần hắn tựa hồ vô ý nói về phòng thị trường công ty có chức vị ghế trống, Liễu Chi Hiền liền cổ vũ Lê Ly đi phỏng vấn.
Bùi Thượng Hiên trả tiền cho cô, dựa vào số tiền đó còn có thể duy trì được một thời gian, bản năng Lê Ly muốn từ chối tuyệt đối, nhưng Liễu Chi Hiền tiếp tục nói cho nên cô thu hồi lời.
“Tiểu Ly, chú đáp ứng Mỹ Tình thay bà ấy chăm sóc con.” Nói về người vợ quá cố, người đàn ông hòa nhã này đột nhiên nghẹn ngào, một hồi mới tiếp tục nói: “Kinh tế không khởi sắc, con tìm việc khó khăn, làm sao mẹ con yên tâm.”
Cô gục đầu xuống yên lặng ăn canh, nhẹ giọng “Ừm” một câu làm như đáp ứng.
Lê Ly cùng Liễu Thiên Nhân trở thành đồng nghiệp. Tuy rằng không phải giống nhau về chuyên môn, nhưng làm tổng thanh tra tiêu thụ Hoa Đông , Lê Ly làm bộ phận sáng tạo sản phẩm Profile, Case Study, White Paper đều phải đưa hắn xem qua. Khi Bùi Thượng Hiên gọi điện thoại hôm nay, trước giữa trưa cô nhất định phải đem một phương án giải quyết Profile mới giao cho Liễu Thiên Nhân.
Người đàn ông anh tuấn xuất hiện trước cửa phòng trị trường, cô gái cùng một team với Lê Ly tiếp Liễu Thiên Nhân báo cáo, mọi người đều nhao nhao trang điểm lại, chỉ riêng Lê Ly ngốc ngốc ngồi, cho đến khi gương mặt tuấn mỹ ngay trước mắt đột nhiên phóng đại.
Cô giật nảy mình, ngửa ra sau dựa vào ghế tránh đi tiếp cận Liễu Thiên Nhân. Hắn đứng thẳng, đôi tay ôm ngực không chút khách khí châm chọc: “Lilian, công ty trả tiền lương cho cô để cô thất thần như vậy.” Hỏi tiếp, ” Profile tôi muốn ở đâu?”
“Còn chưa viết xong, tôi.. .”
“Tôi không cần lý do.” Liễu Thiên Nhân nghiêm nghị cắt ngang biện giải của cô, ánh mắt sắc bén, “Buổi chiều lập tức đưa, đây là Deadline.” Nói xong, mắt không nhìn nơi khác nhanh rời đi.
Đợi hắn rời khỏi, những cô gái bị khí thế của hắn hù lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, kéo ghế xoay gom lại bên cạnh Lê Ly, hỏi cô Lawrence vì sao hôm nay tức giận lớn như vậy.
“Làm sao tôi biết? Anh ta uống nhầm thuốc, bệnh thần kinh.” Dám xem thường người đàn ông vàng độc thân danh giá của công ty như thế, chỉ có một mình cô.
Lê Ly hung hăng đánh bàn phím, như là đem tức giận ngột ngạt trong lòng bộc phát trên bàn phím. Cô không ăn cơm trưa, đúng một giờ trưa đóng dấu tốt văn kiện ném đến bàn làm việc của Liễu Thiên Nhân.
Hắn từ ghế da tao nhã đứng dậy, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Lê Ly. Mê muội trong một lúc lâu, giống như rạng sáng nhiều năm trước, chân tay cô luống cuống , trán toát mồ hôi.”Có chỗ nào cần sửa anh gửi mail cho tôi, tôi đi ăn cơm .”
Vừa mới nghĩ đi, cổ tay bị hắn giữ lại. Liễu Thiên Nhân kéo cô vào trong lòng, ôm eo cô.”Người đàn ông đó muốn kết hôn, em còn không chịu chết lòng?” Một câu nói thoảng nhẹ, Lê Ly lại thay đổi sắc mặt.
“Điện thoại nội bộ, tôi vừa hay nghe được.” Không để cô hỏi, hắn cho đáp án trước.
Lê Ly gắng sức giãy thoát khỏi hắn, lui đến khu vực. an toàn “Hành vi cừa rồi của anh, là quấy nhiễu tình dục nơi công sở .” Cô không có biểu tình, ánh mắt lạnh lùng, “Có chết lòng hay không, đây là chính là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.”
Liễu Thiên Nhân không cho là đúng cười lạnh, cô không phân biệt được hắn đang tự giễu bản thân hay chính cô.
“Em là đồ ngốc.” Hắn tổng kết nói, giọng điệu cực kỳ bất đắc dĩ.
Lê Ly chính xác rất ngốc. Tháng tư Bùi Thượng Hiên ở Bắc Kinh nói chuyện làm ăn, mỗi ngày cô đều lo lắng đề phòng sợ anh bị truyền nhiễm bệnh SARS. Chờ đến khi anh hoàn hảo không tổn hao gì trở lại trước mặt cô, cười sờ sờ tóc cô nói “Tớ đã đồng ý sống lâu với cậu rồi “, giống như lưỡi đao cắt tay ngày đó, minh tâm khắc cốt.
Miệng vết thương kia có mấy lần nứt ra, Lê Ly không thể không đi bệnh viện khâu vết thương, lưu lại vết sẹo. Đây là tình yêu minh chứng của cô, vĩnh viễn không phai mờ.
Cúp Châu Âu năm 2004, nước Đức thua trận. Bên ngoài quán rượu trời đã sáng, Bùi Thượng Hiên ôm Lê Ly hỏi: “Có phải cậu thích tớ hay không?”
Vấn đề này, hỏi sai thời gian. Bùi Thượng Hiên kết hôn, cô cùng người mà Liễu Chi Hiền giới thiệu hẹn hò.
Lê Ly tươi cười bi thương, trong mắt trằn trọc. Cô lúc lắc đầu, tiếng bình thường: “Xin nhờ, tớ làm sao có thể thích đồ ngốc?”
Khuôn mặt anh tươi tắn tự giễu: “Nói cũng phải, tớ không phải người đàn ông thành công, cậu thích mới lạ.” Cằm của anh tựa trên vai cô, nỉ non giống như nói mê: “Lê Ly, cậu nhất định sẽ tìm được người rất yêu cậu, người đàn ông thật tốt để cậu gả đi.”
Nấu tớ không thể yêu người đó? Lê Ly lén lút nghĩ, trong miệng hiền lành đồng ý: “Được, Tớ sẽ mở to hai mắt tử tử tế tế chọn lựa.”
Bùi Thượng Hiên lại cười: “Đồ ngốc, già rồi, liền đừng kén chọn .”
Cô tin rằng anh say, đang hồ ngôn loạn ngữ. Lê Ly đưa anh về nhà, nhấn chuống không có người mở cửa, lúc này mới ý thức được anh nói vợ chồng cãi nhau không phải là chuyện đùa.
Từ túi quần Bùi Thượng Hiên lấy ra chìa khóa, người đàn ông dụa vào vai cô đã ngủ đến nỗi không biết Đông Nam Tây Bắc, cô đành thử từng chìa.Không mấy dễ dàng đưa được người cao lớn như Bùi Thượng Hiên lên giường, Lê Ly mệt mỏi ngồi một bên thở mạnh.
Cậu nặng chết mất ! Lê Ly quay đầu đi trừng anh, tên gia hỏa này lại một thân nhẹ nhàng. Càng nghĩ càng bất mãn, cô thoát giày lên giường, quỳ tại bên người anh dùng ngón tay chọc gương mặt tuấn tú kia.
Ở trong giấc mơ Bùi Thượng Hiên không thể gây rối xuất phát từ bản năng phản ứng nâng tay bắt lấy ngón tay đầu sỏ, thuận thế kéo cô ngã xuống giường. Anh hơi hơi mở to mắt, mơ mơ màng màng thấy “Đối phương là phụ nữ” , liền lừa thân để lên.
“Bùi, Bùi Thượng Hiên, cậu.. .” Lê Ly chân tay luống cuống, cánh tay lúc cô ngã xuống lại bị đè lên, này tư thế chẳng những khó chịu còn gây ra một chuyện phiền toái—— cô không có cánh nào đẩy anh.
“Đừng quậy nữa.” Anh nhíu mày lầu bầu, cúi đầu tìm đến làn môi của cô, không cho cô tiếp tục nói.
Đây là cảnh tượng chỉ có trong giấc mơ, không ngờ được phát sinh rõ ràng trong hiện thực. Cánh tay Lê Ly từ thân thể phía dưới rút ra, làm động tác lại không phải đẩy ra, níu lấy cổ anh.
Cô yêu anh mười bốn năm, trộm một nụ hôn không tính quá phận chứ? Lê Ly tự mình an ủi, giảm bớt cảm giác ăn năn.
Hiển nhiên Bùi Thượng Hiên cũng không thỏa mãn chỉ một nụ hôn, tay không an phận dời về phía khoá kéo quần bò. Lê Ly đè lại hắn, ngầm mong đợi hỏi: “Tớ là ai?”
Trong nháy mắt ánh mắt anh trong trẻo mà hữu thần, bắt lấy tay cô hôn hít vết sẹo, rành mạch rõ ràng phun ra hai chữ: “Lê Ly.”
Cô không ngăn lại động tác của anh, mở ra thân thể giao cho người đàn ông mình yêu lâu năm. Bùi Thượng Hiên thân là người có vợ, đây là hành động yêu đương vụng trộm bị người ta phỉ nhổ, nhưng cô không hối hận.
Cầu không được thiên trường địa cửu, chí ít cho cô có thể có được anh một lần.
Chỉ hôm nay, cô sẽ buông bỏ lý trí.
Lê Ly tranh thủ trước khi Bùi Thượng Hiên tỉnh táo trước chùi lau đi tất cả vết tích hoan ái, nằm ở ghế sofa phòng khách chợp mắt. Thân thể của cô sẽ nhớ kỹ hương vị của anh, chân chính tẩy đi vết tích mà Liễu Thiên Nhân đã từng lưu lại
.
Bùi Thượng Hiên ở trên giường lăn qua lăn lại nửa ngày, anh tựa hồ nhớ được chính mình ôm qua một người phụ nữ, nhưng giường trên không có bất kỳ dấu hiệu tỏ rõ chuyện đó. Anh bước ra phòng ngủ, nhìn đến Lê Ly trên ghế sofa ngủ rất ngon ngọt.
Anh khắc chế không được run sợ, người phụ nữ kia, chẳng lẽ là cô?
Lê Ly trở mình một cái, lăn xuống ghế sofa. Cô vỗ vỗ đầu đứng lên, thấy anh đứng tại ngưỡng cửa phòng tắm.
“Đồ ngốc, cậu tỉnh rượu rồi sao?” Cô đẩy đẩy anh, “Tửu lượng không được còn uống nhiều, còn làm bộ làm gì.”
Bùi Thượng Hiên không chú ý cười nhạo của cô, chằm chằm nhìn chòng chọc cô dò hỏi: “Chúng ta, lên giường ?”
“Bệnh thần kinh!” Lê Ly tức lên xông đến cho anh một quyền, “Cậu mơ mộng xuân là chuyện của cậu, làm sao kéo đến trên đầu tớ? Tớ muốn tìm một người đàn ông tốt để gả, cậu đừng phá hoại danh dự của tớ nha.”
Anh tin, ngại ngùng trốn vào phòng tắm tắm rửa. Cửa đóng lại, để cô thương cảm mỉm cười bên ngoài cửa.
Lê Ly chỉ cần một lần hồi ức này, là đủ .
Lê Ly chia tay cùng bạn trai kết giao bốn tháng, cô đối với anh ta không có cảm giác, thậm chí lại còn cảm thấy phiền phức khi mỗi tuần lại cố gắng hoàn thành nghĩa vụ hẹn hò. Cô độc thân thoải mái, Liễu Chi Hiền rảnh rỗi cuối tuần ăn cơm còn cầm hai tấm hình trưng cầu ý kiến Lê Ly.
Liễu Thiên Nhân cùng Lê Ly đưa Liễu Chi Hiền về nhà thì rời khỏi. Tại công ty ngoài việc công, bọn họ bình thường cũng không có cùng xuất hiện, cơ hồ không ai biết được là ba mẹ tái hôn hình thành quan hệ anh em. Lê Ly đối với chuyện này rất vừa lòng, cô đối với một trong”Năm người đàn ông kim cương” Liễu Thiên Nhân cảm giác hời hợt, nếu không phải vì yêu cầu công việc, cô thậm chí sẽ coi hắn như không tồn tại.
Xa của hắn dừng lại tại bãi đỗ xe nhỏ, tại giao lộ muốn cùng cô mỗi người đi một ngả. Lê Ly ngầm vui mừng, giọng nói Liễu Thiên Nhân truyền lọt vào trong tai: “Thật buồn cười, tôi lại thích em đã nhiều năm như vậy.”
Cơ bắp toàn thân không khỏi kéo căng, thần kinh cô căng thẳng ngẩng đầu về phía người đàn ông anh tuấn đó. Gió thổi mái tóc mềm mại của hắn, ánh đèn chiếu vào nửa sườn mặt, gương mặt của hắn so với Bùi Thượng Hiên còn xinh đẹp hơn. Từ khi phát hiện bí mật trong cuốn sách tham khảo cùng Milan • Kundera tiểu thuyết, Lê Ly tin rằng Liễu Thiên Nhân thích mình, huống chi hắn còn nói qua “Tôi yêu em”. Nhưng tình yêu không phải ai yêu bạn bạn nhất định sẽ yêu lại, lý trí đối với chuyện tình cảm không có tác dụng.
Hắn hiển nhiên cũng rõ ràng đạo lý đó, đôi mắt có thâm trầm bất đắc dĩ.”Nếu không có chuyện đó, em có cho tôi cơ hội?”
Cô thích Bùi Thượng Hiên rất nhiều năm, một đường đi xuống đã thể xác và tinh thần mỏi mệt. Cô nghĩ nên tìm người để dựa vào, nhưng cảm giác bứt rứt giây giây phút phút đày đọa cô, nếu không được toàn tâm toàn ý yêu người, đối người khác chẳng lẽ không phải không công bằng?