Hắn phiền muộn than thở: “Lê Ly, tôi đã gặp một người phụ nữ rất tốt , xinh đẹp, vóc người cân đối, trong nhà có tiền có thế, tôi đang suy nghĩ có nên nắm chắc cơ hội này hay không.” Hắn nhếch miệng, có chút châm chọc cười nói: “Đã không có được tình yêu, tôi chỉ lựa chọn tốt thực tế.”
Cô mấp máy đôi môi, lời đưa đến miệng lại nuốt trở về. Trong túi truyền tới chuông điện thoại di động, cô ngẩng đầu ngại ngùng cười cười, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, không khỏi cảm kích cú điện thoại này tới đúng lúc.
Màn hình điện thoại hiện lên là tên Bùi Thượng Hiên, cô ấn vào nút trả lời, lỗ tai nghe được một giọng nói lanh lảnh. Cô nhận ra giọng nói này, là mẹ của Bùi Thượng Hiên. Nói tới thật kỳ lạ, mẹ Bùi ở bên ngoài giọng nói rất bình thường, một khi qua sóng điện từ truyền đến thì trở nên khác hẳn, vừa chói lại vừa nhỏ. Bùi Thượng Hiên từng đùa với cô, nói mẹ mình có giá trị nghiên cứu khoa học.
“Lê Ly, con mau lại đây khuyên bọn họ. Hai vợ chồng nó lại tranh cãi nữa rồi.”
Cô ngắt điện thoại lại không kìm được thở dài. Mười năm tu mới chung đượcthuyền, trăm năm mới tu được gối chung giường, đôi vợ chồng này không biết đã lãng phí của cô biết bao nhiêu nước miếng cũng chẳng chịu hòa thuận, bây giờ lại không biết mệt bắt đầu ba ngày một trận cãi nhỏ, năm ngày một trân cãi lớn. Bọn họ không biết mỏi mệt, người ngoài như cô cũng cảm thấy mệt chứ.
“Thật xin lỗi, là bạn tôi có chuyện, tôi đi trước .” Cất kỹ điện thoại cô thuận tiện hướng Liễu Thiên Nhân tạm biệt, mượn cơ hội thoát khỏi hoàn cảnh lúng túng này .
Hắn nghe được nội dung cuộc điện thoại, giọng mẹ Bùi chói tai khiến cô không thể nào không đưa điện thoại ra xa. Liễu Thiên Nhân mỉm cười, sau đó lại giả vờ nói chuyện nghiêm túc: “Tôi đưa em qua. Nơi này rất khó gọi xe.”
Lê Ly đoán Liễu Thiên Nhân sau lưng khẳng định sẽ cười cô là một đứa ngốc nghếch không hơn không kém. Thích Bùi Thượng Hiên, nhưng lần lượt giúp anh hòa giải mâu thuẫn vợ chồng, có đôi lúc cô nghĩ đến cũng thấy mình quả thật là người tốt.
Nhưng đây chính là yêu, chỉ hi vọng anh có thể hạnh phúc, dù niềm hạn phúc đó không phải cô mang đến.
Trên đường kẹt xe, Liễu Thiên Nhân đi đường vòng đưa cô đến địa chỉ. Lê Ly vội vội vàng nói lời cảm ơn sau đó vọt vào tòa nhà, Bùi Thượng Hiên ở tầng cao, tầng ba mươi.
Lòng cô như lửa đốt đợi thang máy tới, từ giọng điệu mẹ Bùi phỏng đoán, đối với tính tình nóng nảy của đôi vợ chồng nhất định sẽ có trận chiến. Quả nhiên như Lê Ly nghĩ, bên trong phòng một cảnh hỗn độn, nơi nơi đều là mảnh vụn vỡ chén bát, còn ngổn ngang hai cái ghế dựa lộn ngược.
Lê Ly cẩn thận dè dặt tìm kiếm nơi dừng chân, mẹ Bùi Thượng Hiên từ phòng bếp cầm cái chổi ki hốt rác ra, gặp cô nhất thời than thở.
“Thượng Hiên đâu?” Không thấy vai nam chính, cô không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Đi bệnh viện khâu vết thương, cùng vợ nó.”Mẹ Bùi lắc đầu, kéo tay Lê Ly đột nhiên khóc không thành tiếng, “Tiểu Ly, bây giờ phải làm sao đây.Con nói xem cô ta đều đã gả đến nhà chúng ta, cho dù nghĩ về gia đình mình, cũng không thể cả ngày cứ đem hết những thứ tốt về nhà mình chứ, phải không?”
Lại là vì vấn đề này. Lê Ly không thể nề hà được nữa , mấy lần trước chính cô cũng cho lí do thoái thác, chuẩn bị lại làm thuyết khách. Mẹ Bùi gắng sức kéo kéo tay cô, mới phát hiện bản thân vừa rồi đã nghĩ quá nhập tâm, không nghe được Bùi mẫu nói.
“Lê Ly, đừng khuyên bọn nó, cứ để bọn nó ly hôn, người chia đôi ngả. Cũng sẽ không vì chuyện này mà thắt cổ chết.” Mẹ Bùi giọng điệu như bất bình.
Cô nghĩ có lẽ bản thân mình quá bảo thủ, mang tình yêu hôn nhân trở thành một lời hứa suốt đời. Kỳ thật thế giới này đã sớm hoàn toàn thay đổi, chim di trú trở về không thể nào tìm về nơi dừng chân ngày xưa nữa.
Bùi Thượng Hiên có quyết định ly hôn, nhưng liên lụy đến tài sản vợ chồng hai người cứ tranh chấp không thôi, đẩy việc ly hôn này đến đường cùng. Anh hỏi qua Lê Ly, có bạn bè nào làm luật sư giải quyết ly hôn hay không.
Lê Ly không ngờ đến hôn nhân của anh cuối cùng cũng đến bế tắc, trong lòng buồn phiền. Đương sự anh trái lại nhận thấy, cười hì hì xin thề về sau không bao giờ bước vào tòa thành hôn nhân này nữa.
“Lê Ly, kết hôn là sai lầm, tái hôn chính là u mê không tỉnh ngộ .”Anh dùng lời thoại trong phim để nhạo báng, cô miễn cưỡng nở một nụ cười tươi tắn, so với khóc cũng không tốt hơn là bao.”Sorry, sorry, tớ không nên đem việc kết hôn nói ẩu nói tả trước mặt người khác, cậu đừng có bóng ma tâm lý.” Anh hiểu lầm biểu tình của cô, vội vàng cho cô vài lời động viên.
Lê Ly nâng tay đập anh một quyền, bĩu môi nói: “Tên ngốc như cậu thể nào cũng tốt, tớ một lòng phải lập gia đình .”
Bùi Thượng Hiên như là nghĩ đến cái gì ,bỗng vỗ bàn, “Lê Ly, cậu còn nhớ câu nói trung học sơ cấp tớ nói với cậu không?”Cô trợn mắt, cười nhạo anh “Làm sao mà nhớ, tớ cũng chẳng muốn nhớ” .
Anh không tức giận bực bội, cứ thế nói tiếp: “Tớ nói cậu đến ba mươi tuổi còn chưa ai muốn, tớ liền cưới.. .” Lời còn chưa dứt, Lê Ly bị sặc nước .Từ đầu đến giờ cô chưa từng nghĩ qua những lời như vậy, bỗng nhiên anh lại nhắc đến câu này.
“Cậu đã hai mươi chín tuổi, biến thành lão xử nữ biến thái mất rồi .” Chờ cô bình tĩnh lại, anh cố tình ra vẻ lo lắng khuyên răn. Cô thiếu chút nữa buột miệng nói ra “Tớ không phải”, may mà mà đúng lúc phanh lại, khó chịu trợn mắt nhìn anh, nho nhỏ nói thầm: “Tớ nhìn cậu bây giờ bắt đầu thấy biến thái rồi .”
Bùi Thượng Hiên đã nghĩ có nên hỏi cô rằng ngày hôm đó cô và anh đã xảy ra quan hệ hay không. Anh hốt hoảng có ấn tượng làm tình với một người phụ nữ, rất cảm giác hưng phấn, hơn nữa lờ mờ có gọi tên của cô. Nhưng sau đó phản ứng của cô dường như chẳng nhớ gì về chuyện đó, anh cứ cho là mình mơ một giấc mộng xuân hoang đường.
nhiều năm như vậy bên cạnh Lê Ly cũng không có bạn trai nào quá thân mật, trực giác anh cho biết căn cứ theo đạo đức quan của cô sẽ chẳng bao giờ chạy theo trào lưu một đêm tình, vì thế to gan phỏng đoán cô vẫn là xử nữ. Anh nhớ được lần đầu tiên cùng Hàn Dĩ Thần gặp máu, nhưng lần này anh lại không phát hiện vết máu ở trên giường, Bùi Thượng Hiên như trút được gánh nặng.
Mơ hồ cũng có sợ hãi, ở trong giấc mơ anh gọi tên cô, chẳng lẽ là cảm xúc thật?
Anh dám đưa người bạn tốt nhất thành đối tượng trong giấc mơ, đây là sự sỉ nhục tình bạn lớn nhất, đánh chết anh cũng muốn kín miệng như nút bình.
Trên đường về nhà có đi ngang qua cửa hàng CD, Lê Ly vào trong chọn một phim tình cảm nước Anh, ôm đệm ghế sòa xem Hugh Grant đóng Thủ tướng Anh, nhìn người bạn thân dùng máy ảnh ghi lại hôn lễ của người con gái mà anh ta yêu thầm, nhìn anh chàng dũng cảm chạy đến sân bay bày tỏ tình cảm.. .
Tình yêu thật sự là mãi mãi, cho dù hôm nay tỉ lệ ly hôn càng ngày càng cao, vẫn khiến cho người ta tin tưởng như lúc ban đầu.
Cho nên Lê Ly cầm lấy điện thoại di động, gửi một dòng tin nhắn ngắn cho Bùi Thượng Hiên, khuyên anh thận trọng suy xét hôn nhân phải chăng đã đến nước không thể cứu vãn.
Anh không ngủ, rất nhanh trả lời: “Tình yêu thật sự đã chết, nhớ đốt thêm vàng mã.”
Lê Ly buồn bã. Bộ phim đã chiếu đến lễ Giáng Sinh, mà năm 2005 bản thân vẫn cô độc như cũ.
Cô kéo ra ngăn kéo, sắp xếp gọn gang mười lăm cuốn sổ nhật kí vốn đã khóa bày tỏ nỗi lòng của Lê Ly. Cô chưa từng yêu cầu công bằng, yêu thầm trước giờ đều là chuyện một người, Bùi Thượng Hiên không sai.
Anh không yêu cô, mà cô chỉ yêu anh, đơn giản như một cộng một bằng hai. Nhưng là tình cảm cũng không phải tăng giảm thặng dư dễ dàng như vậy, dù cho dùng tới vi phân và tích phân cũng giải không ra nguyên cớ.
Cho nên Lê Ly không oán trời trách đất, đây là lựa chọn cô cam tâm tình nguyện, đến sông Hoàng Hà lòng cũng bất tử.
Liễu Thiên Nhân chuẩn bị đính hôn, vị hôn thê của hắn là tiểu thư của ông chủ lớn, tên là Trương Văn Hi. Lê Ly gặp qua cô hai ba lần, lái một xe BMW không mui tới đón Liễu Thiên Nhân tan tầm, tính cách cao ngạo của tiểu thư vậy mà lại cúi đầu nghe theo hắn.
Lê Ly nhìn chiếc xe BMW màu đỏ đi mất, bên tai vang vọng lời nói hắn”Đã không có được tình yêu, tôi chỉ lựa chọn tốt thực tế”, hắn so với cô thông minh hơn nhiều .
Vụ án ly hôn của Bùi Thượng Hiên được mở phiên tòa vào ngày hai mươi tháng tám, ngày đó công ty sắp xếp cho Lê Ly đi Bắc Kinh tham gia hoạt động kinh doanh của Microsoft, cô xin lỗi không thể đi đến tòa án cùng tham gia.
“Cậu tới cũng giúp không được gì.” Bùi Thượng Hiên khó chịu chỉnh lại một câu, “Cũng không phải kết hôn, chẳng lẽ còn muốn cậu tới nói lời chúc mừng?”
Nhưng rõ ràng cuộc hôn nhân này chính cô đã từng “Chúc mừng” qua ! Cô còn nhớ được ngày đó chính mình khổ cực ra sao mới đem này hai chữ nói ra. Lê Ly đem oán thầm nuốt trở vào, lúng túng cười cười, tâm tình người ly hôn nhất định rất tệ, không đáng cùng anh so đo.
Bùi Thượng Hiên châm thêm lửa, nhìn trong cửa hàng chất đống các loại vật liệu xây dựng chần chờ nói: “Có lẽ, tớ cũng chưa từng yêu qua cô ta. Ly hôn cũng không phải chuyện xấu.”
“Đã không yêu, vì sao muốn kết hôn?” Lê Ly nhẹ giọng than thở, mơ hồ không cam lòng. Vì sao cũng là không yêu, vì sao anh lại không đồng ý cưới cô?
Anh ngẩn ra, thật lâu không nói gì.Anh quen biết với vợ cũ tính đến bây giờ là vào năm 2002, sau khi mẹLê Ly qua đời, lúc đó anh thấy cô và một người đàn ông khác ôm nhau. Bùi Thượng Hiên tâm tình phức tạp ngóng nhìn cô gái trước mặt, cô tóc ngắn, mặt mộc nhìn hắn hơn mười năm, tất nhiên đối với hai chữ “ xinh này” rất chênh lệch. Nhưng anh thấy thích cô, khuôn mặt này khiến anh ấn tượng hơn so với tất cả những thứ đồ trang sức được phụ nữ tô xuyến .
Nghĩ đến mỗi một bạn gái cũ đều nói —— làm bạn thân anh tương đối hạnh phúc, anh quan tâm con còn hơn bạn gái mình. Ngày đó những lời này bị anh dè bỉu, làm như phụ nữ tranh giành người yêu, còn âm thầm giễu cợt các cô ghen bóng ghen gió đủ điều. Giờ phút này nghĩ nghĩ, anh cười không nổi .
Còn có giấc mơ chân thật khiến anh hoang mang, anh nhớ được kia hôn lòng bàn tay người phụ nữ kia, gọi cô “Lê Ly” .
Chẳng lẽ cảm xúc thật sự của anh là tình yêu, kỳ thật luôn là Lê Ly?
Bị suy nghĩ này làm giật mình, cho đến khi điếu thuốc châm trên ngón tay rớt xuống, cô đang trầm tư suy nghĩ, cho đến khi hắn bị bỏng đến hô to gọi nhỏ vung tay ném xuống tàn thuốc.
Trước mặt cô, Bùi Thượng Hiên, trước giờ không cần cố kị hình tượng đẹp trai. Cô biết năm đã mười mấy năm, sớm đã nhìn quen hình dáng anh rồi.
“Mặc kệ như thế nào, good luck.” Cô ôm ôm anh, nhẹ giọng chúc phúc.
Bùi Thượng Hiên tim đập tăng tốc, muốn nói lại thôi nhìn theo Lê Ly xoay người rời cửa hàng bước đi. Tròn đầu anh lúc này vô cùng bối rối, cố gắng tìm ra những cảm xúc chân thật mà anh dành cho người phụ nữ này.
Có phải anh đã sai lầm cho rằng tình yêu là tình bạn, bỏ qua rất nhiều năm?
“Mộc mạc trên cành đóa phù dung,thắm hồng bóng núi đứng chơi vơi. Xóm thưa ngõ vắng không người tới.Tiếc cho hoa nở để rồi rơi.”** Tại ký ức ngày xưa, có cô gái ngâm thơ cô đơn nói: “Nếu có người thưởng thức, thì nó có còn tự nở tự rơi xuống?”
**Bài thơ Thôn Tân Di của Vương Duy.
Vẫn là cô gái Lê Ly này, dùng lưỡi dao sắc bén cắt bàn tay, màu đỏ máu tươi nhìn thấy ghê người, cô nhịn đau mỉm cười: “Bùi Thượng Hiên, tớ vĩnh viễn đều là bạn của cậu, vĩnh viễn sẽ không phản bội cậu”
Trong hồi ức của anh nơi nơi đều có hình bóng Lê Ly, từng màn hình ảnh như dậy song hướng về phía Bùi Thượng Hiên, khiến anh không thể nào trốn tránh. Trải qua thời gian dài bỏ qua sự thật những tháng năm phủi đầy bụi, dần dần trở nên rõ ràng.
Anh coi là người phụ nữ tri kỷ, sớm đã dùng những từ ngữ đó để thể hiện một tình cảm không gì thay thế, bao hàm tình bạn, tình yêu, tình thân, cả đời khắc ghi.
Tình cảm cô đối với anh, phải chăng cũng như thế?
Lê Ly vừa mới đến khách sạn còn không kịp Check in, Liễu Thiên Nhân liền gọi điện thoại tới muốn cô lập tức trở về Thượng Hải. Thái độ hắn ngang ngược, căn bản không cho cô cơ hội hỏi, ném một câu “Công ty quyết định” liền cúp điện thoại.
Cô trừng màn hình siêu mỏng Motorola V3, nửa ngày mới phản ứng kịp lại, lao lên lên như ngựa không dừng vó bay về công ty.Cô gọi điện thoại cho bộ phận, hỏi đồng nghiệp công ty có xảy ra chuyện lớn gì.
“Không có ” Hellen cùng bộ phận cho cô một viên thuốc an thần. Nghe đến kia toàn tiếng tranh cãi, Lê Ly hiếu kỳ truy hỏi.
“Ờ, tháng trước sức khoẻ kiểm tra vừa báo cáo tới, mọi người cũng đang thảo luận tình trạng thân thể đấy.” Tiếng Hellen biến mất vài giây, lại truyền vào trong tai cô lúc này mang theo mấy phần nghi ngờ: “Lilian, tôi không tìm thấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ của cô.”
Trái tim Lê Ly đập “ thình thịch” một chút, nảy sinh dự cảm không tốt.
Cô trở lại Thượng Hải, nhìn thấy Liễu Thiên Nhân đang đợi mình trong cổng chờ quốc nội.Người đàn ông điển trai này tiếp nhận túi hành lí từ tay cô, không nói một lời kéo cánh tay cô bước ra ngoài.
Cô ngoan ngoãn hợp tác một lần, đi theo hắn đến bãi đỗ xe. Trước khi lên xe Lê Ly rốt cục nhịn không được hỏi: “Liễu Thiên Nhân, báo cáo thử máu của tôi có vấn đề sao?” Tháng trước kiểm tra sức khoẻ, chỉ riêng máu và nước tiểu chưa có kết quả kiểm tra, tự nhiên cô liền nghĩ đến vấn đề này.
“Bạn tôi làm bác sĩ có đưa ra đề xuất, tốt nhất em nên đi đến một biện viện tốt để kiểm tra kỹ lưỡng.” Hắn không quyết định giấu diếm, vì Lê Ly thông minh, loại chuyện này giấu không được bao lâu.”Thật xin lỗi, tôi giữ lại báo cáo kiểm tra sức khoẻ của em.” Liễu Thiên Nhân lừa không được mình, bản thân anh vẫn còn yêu cô. Tại bộ phận nhân sự nhìn thấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của phòng kinh doanh thị trường, hắn chủ động đề xuất chịu trách nhiệm lên lầu đưa trả, thuận tiện đem phần báo cáo của Lê Ly mang về phòng làm việc.Ý kiến ngay trên trang giấy đầu tiên khiến hắn kinh ngạc không thôi, lên Google tìm kiếm tư liệu liên quan, đều không ngoại lệ, tất cả đều có chung kết quả “Bệnh bạch cầu cấp tính”.
Lê Ly không chấp nhất việc hắn xen vào vấn đề riêng tư, ánh mắt cô khác thường nhìn hắn, cố giữ bình tĩnh.”Liễu Thiên Nhân, đưa tôi đi bệnh viện đi.”
Cô làm các kiểm tra về máu và thử tủy xương, báo cáo phải chờ đến thứ hai mới có thể nhận được. Liễu Thiên Nhân đưa cô về nhà, thay cô xách hành lý vào phòng ngủ.
Hắn đi đến phòng khách, thấy Lê Ly ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ. Liễu Thiên Nhân tiến lên, ngồi xuống bên cạnh cô.”Lê Ly, em nhất định sẽ không có chuyện gì .” Hắn an ủi cô yên tâm bớt buồn, không cần nghĩ ngợi lung tung.”Người tốt có báo tốt, em sẽ bình bình an an sống lâu trăm tuổi.”
“Chẳng phải ông trời không nỡ để cho người tốt ở lại nhân gian tiếp tục chịu khổ, cho nên lần này muốn tới mang tôi đi .” Cô miễn cưỡng mỉm cười, gồng mình để tươi tắn.
Hắn ôm bờ vai Lê Ly, cho cô dựa vào lồng ngực mình.”Em không thể đi, cuộc đời này tôi nợ em còn chưa kịp trả, em không thể đi.”
Hốc mắt Lê Ly rưng rưng, cảm động bởi sự si tình của Liễu Thiên Nhân. Tình yêu ủa hắn yêu là cay đắng, trộn lẫn vào đó có cả hận, thậm chí so với cô càng đau khổ hơn.
“Em có đồng ý nhận món nợ mà anh trả hay không?” Hắn nâng mặt cô, nghiêm túc dò hỏi. Đôi mắt như hồ sâu, là tình yêu đong đầy qua năm tháng, nhìn không thấy đáy.
Người đàn ông này so với mình, có hơn chứ không kém. Chuông điện thoại vang lên đánh vỡ không khí lãng mạn, đem Lê Ly kéo về hiện thực. Là Bùi Thượng Hiên tìm cô, cô do dự một lúc, dưới ánh mắt chăm chú của Liễu Thiên Nhân không biết phải làm sao.
“Lê Ly, tớ quyết định giải quyết ngoài tòa.” Anh thông báo cho cô tiến triển ly hôn, “Sẽ nhanh chóng kết thúc quan hệ hôn nhân này.” Giọng nói anh chân thành: “Cậu phải chờ tớ.”
Cô nghe không hiểu câu cuối cùng, vô ý hỏi lại. Bùi Thượng Hiên tựa hồ là hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói cho cô: “Tớ đã nghĩ thật kỹ, tớ yêu cậu, Lê Ly, người tớ yêu là cậu! Luôn luôn là cậu!”
Mọi âm thanh của trời và đất bỗng dưng im bặt, trong lỗ tai cô chỉ vang vọng mỗi câu “Tớ yêu cậu”. Lê Ly cắn môi, đầu lưỡi liếm đến mùi máu ngai ngái.Thời gian mười lăm năm thật lâu, dường như một bộ phim điện ảnh, diễn đến cao trào, người xem lại không còn kiên nhẫn nữa.
“Đã muộn rồi, Bùi Thượng Hiên.” Cô thốt ra từng chữ từng câu, “Tớ, không còn sức lực lại bay trở về .” Mặc kệ anh có nghe rõ hay không, Lê Ly tắt máy.
Liễu Thiên Nhân yên lặng nghe, cầm tay cô ướt mồ hôi , lòng bàn tay của hắn cũng có mồ hôi.
“Thiên Nhân, cám ơn anh.” Lê Ly lắc lắc đầu, một lần nữa trong vòng hai phút nói câu từ chối: “Nhưng mà, không cần đem tình yêu giao cho người không có tương lai như tôi.”
Lê Ly được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu lymphoblastic cấp tính,phải nhập viện tiến hành điều trị bằng hoá chất.Uống thuốc chỉ có thể làm giảm sự khuyếch tán của tế bào ung thư, để có thể trị tận gốc bệnh bạch cầu chỉ có tiến hành cấy ghép tủy. Mà để tìm được tủy phù hợp, đây là một hy vọng xa vời.
Cô tắt điện thoại di động, không cho Bùi Thượng Hiên có cơ hội tìm đến mình. Lê Ly quyết tâm từ rời khỏi cuộc sống của anh, không chút do dự. Anh nói “Yêu “, đã là món quà tốt nhất dành tặng cho cô, cô không thể cho anh trơ mắt nhìn mình chết đi.
Sau lần đầu tiên hóa trị , cô không thể ăn được bất cứ thứ gì. Liễu Thiên Nhân hầm canh gà, bức cô uống hết để bổ sung dinh dưỡng cải thiện khả năng miễn dịch, Lê Ly nôn ra toàn thân hắn.
“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý .” Cô vội vàng cầm lấy khăn lông, gắng sức chà lau áo khoác của hắn.
“Không sao đâu, tài nấu nướng của tôi rất tệ, em không muốn uống là bình thường .” Liễu Thiên Nhân bắt tay của cô, dịu dàng vì cô tìm lý do biện minh, không đề cập đến hai chữ “Hóa trị”.”Lần sau nên để ba ra tay thì hơn.”
Lê Ly mở to hai mắt bỗng lắc đầu, Liễu Chi Hiền đối với cô giống như con gái ruột, cô thật sự không nhẫn tâm khiến ông lại bị đả kích lần nữa.”Không cần, Thiên Nhân, có anh giúp tôi là đủ .” Cô nở nụ cười ngọt ngào, lại thấy hắn chợt đỏ hốc mắt xoay đầu đi.
Cô ảm đạm cúi đầu, trong lòng áy náy. Hắn nói nợ cô, đồng ý dồn hết kiếp này bồi thường, nhưng tính toán thật kỹ lại thấy cô nợ hắn thật nhiều.
Liễu Thiên Nhân sau khi tan tầm liền đến bệnh viện chăm sóc cô, trước khi hắn đến cô cẩn thận thu dọn hết tó rụng.Người đàn ông này vì cô lại dễ dàng buông bỏ danh lợi, mỗi ngày cô muốn giả vờ ra bộ dạng tích cực cho hắn xem.
Nhưng suốt cả ngày, Lê Ly chỉ nhìn bầu trời đăm đắm. Nhiều lần nghe Liễu Thiên Nhân nói về Bùi Thượng Hiên nghe ngóng tin tức cô khắp nơi, cô nghĩ rằng mình đã bỏ lỡ thời gian được bên anh.
Lúc cô còn khỏe mạnh, anh không yêu cô; hiện tại cô sắp chết, cô không thể nào yêu anh nữa .
Lê Ly cho Bùi Thượng Hiên tình yêu giống như mùa chim di trú, không có ngày trở về.
Lê Ly thất thần , trong lúc lơ đãng bị Liễu Thiên Nhân nhìn thấy rõ ràng hắn đau đớn đến tận xương. Người cô yêu, cuối cùng vẫn là người đàn ông kia.
Hắn nhịn không được muốn biết câu chuyện của bọn họ.Vướng vào những tháng năm đó, bọn họ ba người hãm tại “Tôi yêu em, em yêu cậu ấy, cậu ấy yêu người khác” một vòng lẩn quẩn này, khó phân thắng bại.
“Nhất định muốn nói?” Lê Ly lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài phòng bệnh, thủ thỉ thì thầm. Cô nâng tay sờ sờ tóc, lại rớt một dúm.
Hắn gật gật đầu, đưa tay nhận lấy gói vào bao.
Cô dựa vào ngồi đầu giường, dịu dàng cười cười, ánh mắt mỏi mệt.”Vậy anh phải làm tốt tư tưởng chuẩn bị, đây là câu chuyện mười lăm năm rất dài.” Cô thiếu anh một vụ đánh cuộc, sau đó cả đời không thể quên được cái tên “ Bùi Thượng Hiên” này.
Cô kể chuyện liên miên, nói rất lâu. Mưa bên ngoài đã ngừng, nước đọng tí tách rơi xuống, nghe lên cũng như tiếng mưa. Liễu Thiên Nhân cầm tay Lê Ly, hắn rõ ràng vì sao bản thân không nỡ buông cô ra. Người phụ nữ này sẽ dùng tình cảm cả đời để trả lại, cô khát vọng ấm áp, lại không hiểu nên khiến người khác ấm áp.
“Vì sao yêu cậu ta?” Đây là vấn đề cuối cùng.
Lê Ly tầm mắt xẹt qua hắn, ngó ra trời xanh ngoài cửa sổ, tìm kiếm đàn chim bay ngang qua bầu trời.”Bởi vì, chỉ có tôi thấy được cậu ấy tốt với tôi.”
Tình yêu, thực sự sẽ khiến cho người ta biến thành đứa ngốc hết thuốc chữa.
Liễu Thiên Nhân mang nhật kí Lê Ly giấu đi tìm Bùi Thượng Hiên, hung hăng đập anh một chút.
“Em ấy đã nói hết chuyện của hai người cho tôi, làm cho tôi chết tâm triệt để.Phụ nữ ngu ngốc như vậy tôi lần đầu tiên gặp, về sau cũng sẽ không bao giờ gặp nữa.” Hắn khinh thường liếc nhìn người đàn ông đang trong trạng thái sững sờ, quay đầu rời đi.
Bùi Thượng Hiên khóe miệng đổ máu, hốc mắt bên trái bầm tím, như phát điên ôm mười lăm cuốn sổ nhật ký tìm kiếm thợ sửa khóa. Anh không dám tưởng tượng Lê Ly thì ra yêu anh đã mười lăm năm. Anh đã cho cô cái gì? Chỉ là một cái bánh ngọt giá rẻ một đồng, mấy ngọn nến bị gió thổi tắt phụt.
Từ nhỏ đến lớn cô mắng anh ngu ngốc, nhưng so với anh cô lại càng ngốc hơn.
Anh khéo léo mở mười lăm chiếc chìa khóa, tâm tư thiếu nữ phơi bày trước mặt anh.
“Năm nay tôi không được thích Bùi Thượng Hiên!”
Tâm nguyện này, trải qua trọn mười lăm mùa Xuân Hạ Thu đông, trước sau cũng không thể như nguyện.
Bùi Thượng Hiên đi đến bệnh viện, xuất hiện trước giường bệnh Lê Ly. Tóc của cô rụng rất nhiều, cả ngày mang mũ che đậy. Nhìn thấy anh, cô ngẩn ra, sau đó nở nụ cười tươi tắn. Giống như qua mười mấy năm, anh có thể nhìn mưa rơi trong trái tim cô.
“Ngu ngốc, sao cậu biết đến chỗ này? Nhất định là tên gia hỏa Liễu Thiên Nhân bán đứng tớ, đúng hay không?”
Mũi anh cay cay, hốc mắt không ngừng kích thích. Không được, không thể để cô ấy chuyển hướng. Bùi Thượng Hiên hắng giọng một cái, nói: “Cậu thiếu tớ tiền đặt cược, tớ đã nghĩ ra muốn cái gì .”
Lê Ly thu hồi nụ cười tươi cười, lẳng lặng nhìn anh, chờ đợi anh nói tiếp.
“Muốn cậu sống đến một trăm tuổi bên cạnh tớ, đây cũng không phải quá lâu phải không?”Anh cúi người về phía cô, đồng thời duỗi ra ngón tay nhỏ chờ cô kéo câu đóng dấu.
Lê Ly chậm rãi giơ tay lên, duỗi ra ngón tay nhỏ cùng anh kết lại một chỗ. Trong mắt cô có nước mắt, trịnh trọng gật đầu nói “Ừ” .
Ngày tám tháng mười một năm 2005, ánh mặt trời rất tốt. Bùi Thượng Hiên và Lê Ly phơi nắng mặt trời ở trong hoa viên.
Cô mang một chiếc mũ thêu màu hồng, hài lòng thỏa mãn dưới ánh nhìn của người khác. Bùi Thượng Hiên cảm thấy rất bẽ mặt, bởi vì này mũ này là thành quả của việc anh được mẹ nhồi nhét cách đan len.
“Nói đến, lúc học năm một, hình như môn học thủ công là đan len phải không?” Anh nghĩ đến chuyện cũ, giống như phát hiện được đại lục mới, hét ầm lên.
“Đúng rồi.” Lê Ly đong đưa chân, vui vẻ run rẩy .”Có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề chính là, cậu có thể đan len hay không?”Cánh tay anh thân mật vòng tay cô, “Nếu được, thay tớ đan một cái áo len‘ thẻ tình yêu ’, được không?”
Cô cắn môi cười khẽ: “Làm sao mà đan được?”
Bùi Thượng Hiên thất vọng thở dài, cười đùa cợt nhả nói: “Cậu còn có bảy mươi mốt năm để từ từ tìm hiểu, tớ có thể chờ.”
“Cậu có lòng tin với tớ như vậy sao?” Cô nghĩ nghĩ, quyết định không nói cho anh năm cô còn là học sinh trung học cơ sở, chính môn thủ công đã khiến cô mất đi danh hiệu đứng đầu.Cả cuộc đời này của cô chỉ có duy nhất một môn thi suýt nữa không đạt tiêu chuẩn, chính là môn thủ công.
Anh nghiêng người qua, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào làn môi cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vấn đề ở đây không phải là có lòng tin hay không. Làm vợ Bùi Thượng Hiên , thì phải đan áo len.”Giọng điệu bá đạo , nói như chuyện đó là đương nhiên, giống hệt anh chàng thiếu niên năm đó tại bờ sông Hoàng Phổ cũng yêu cầu cô”Từ nay về sau phải trở nên kiên cường” vậy.
Bị từ “ vợ” kia làm cho sợ hãi, Lê Ly ngẩn người.Cô còn chưa kịp hoàn hồn lại, Bùi Thượng Hiên mở ra lòng bàn tay duỗi đến trước mặt, một chiếc nhẫn kim cương thanh lịch và đơn giản nằm gọn trong bàn tay anh .
“Gả cho tớ, Lê Ly.” Anh đứng dậy rời ghế, quỳ một gối, đôi mắt nóng bỏng chăm chú nhìn mặt cô. Phía đối diện có một đôi tình nhân chú ý đến hành động của anh, xì xào bàn tán chỉ về hướng này.
Ánh mặt trời chiếu lên trên người, thời tiết ấm áp luôn luôn khiến cho người ta mệt mỏi muốn ngủ. Rất nhiều năm trước kia, anh là bạn học cùng bàn, cũng dưới ánh nắng mặt trời ấm áp vậy mà ngủ gà ngủ gật. Nhiều năm trôi qua, bọn họ tạm biệt thời niên thiếu, dường như bây giờ lại quay về.
Cô lắc lắc đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn nhẫn trong lòng bàn tay anh.”Tớ không thể.. .” Lời còn chưa dứt, cánh tay anh vươn đến giữ cổ cô, kéo cô về phía mặt mình.
” World Cup sang năm, chúng ta cùng đánh cược được không?” Trán dựa vào nhau, anh mỉm cười thì thầm.”Tớ đánh cược nước Đức, cậu vẫn ủng hộ Argentina sao?”
“Ừ.” Cả đời này, cô cuối cùng cũng không thể thích nổi hai đội bóng, hay hai người.
“Nhớ rõ tiền đặt cược, Lê Ly.” Bùi Thượng Hiên nhìn cô, từng chữ từng câu: “Kiếp sau, tớ muốn yêu cậu trước.”Từng chữ từng câu, cô không còn cách nào từ chối. Cô dùng thời gian mười lăm năm thích anh, còn dài hơn cả nửa đời.
Cô duỗi ngón tay ra, nhìn bàn tay anh đưa nhẫn lồng vào ngón tay cô, chậm rãi mang vào. Bùi Thượng Hiên ngồi trở lại bên cạnh Lê Ly, dùng sức ôm cô. Lá rụng vàng óng rơi đầy trên đất, lại đến mùa di cư hằng năm của loài chim.
Lê Ly nhìn bầu trời, có đàn chim bay về phương Nam. Cô dùng cùi chỏ chọc chọc anh, ra hiệu cho anh ngước lên trời.
“Có cơ hội, chúng ta lại đi nhìn chim di trú.” Cô có chút mệt mỏi, dựa vào bờ vai anh nhắm hờ đôi mắt, gần như thì thầm nỉ non.
Bầu trời không giữ lại vết tích, chim chóc cũng đã bay qua.
“Được.” Bùi Thượng Hiên đồng ý hứa hẹn.
It is a promise, the promise for return.
Mười lăm năm, chim di trú mang theo hạnh phúc trở về.