Vì lúc trước có khoảng thời gian sống ở đây nên Đường Diệc Thành có để lại vài bộ quần áo, không nghĩ cũng có lúc sử dụng tới. Anh mắc mưa nên đành đi tắm, tắm xong thì cô lau tóc cho anh, ở nhà cô không có sữa tắm mà anh hay dùng nên anh đành lấy của cô. Vốn dĩ là mùi hoa hồng nữ tính nhưng trên người anh lại mang mùi hương rất nam tính.
"Tranh Tranh" anh là người lên tiếng trước, tay nắm lấy tay cô, cô hơi hồi hộp nhưng cố ra vẻ trấn tĩnh, anh lại nói "Đừng giận nữa, về nhà đi" giọng anh rất dịu, không phải là giọng trầm ổn thường ngày, cô nghe được trong lời nói của anh có chút run run.
"Em không giận anh" đúng vậy, cô không giận anh nữa.
"Nếu không giận thì về nhà đi, không có em...anh ngủ không được " chính là như vậy, tâm tình bực bội nên uống rượu, uống thật say để ngủ thật thoải mái nhưng thiếu cô anh ngủ không được, đành phải đi kiếm cô về.
Trình Tranh ngạc nhiên nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, cô cảm thấy có phần lúng túng.
"Anh đang nói gì vậy?" cô lảng tránh, tay cầm cái khăn lướt qua tóc anh, định bước vào toilet, anh vòng tay qua ôm eo, lưng cô tựa vào ngực anh, không khí cực kì căng thẳng.
"Trình Tranh" giọng anh khàn khàn.
"Anh không nhớ đã gặp qua Hạ Viên Viên trước đây" nhắc đến Hạ Viên Viên cô lại không vui, nhưng vẫn nghe anh nói tiếp" Cô ta cũng không phải mối tình đầu của anh..." anh đã suy nghĩ cả buổi, anh muốn thổ lộ với cô, cứ chạy trốn không phải là cách, anh muốn cô biết, anh thích cô đã 8 năm rồi, từ đó đến giờ chỉ có cô mà thôi, Đường Diệc Thành im lặng một lúc Trình Tranh cũng theo đó mà căng thẳng, giọng anh khàn khàn cất lên "Người anh thích...là...."
"Tranh Tranh, con và Diệc Thành đã xong chưa, mau xuống ăn tối thôi" mẹ Trình mở cửa bước vào, thấy Trình Tranh đang cầm khăn tắm, mặt đỏ gấc, cười lúng túng nhìn bà, Đường Diệc Thành quay lưng lại với bà, nhưng bà thấy tai anh rất đỏ, còn dùng tay che miệng, mẹ Trình ban đầu còn ngạc nhiên, sau đó lại cười tủm tỉm "Mẹ làm phiền hai đứa rồi, các con cứ tiếp tục đi" mẹ Trình cười nham hiểm, sau đó đóng cửa ra ngoài.
"Mẹ! Mẹ đang nói cái gì vậy!" cô ngượng ngùng nói, còn bước theo mẹ ra phòng, trước khi đóng cửa còn nhìn anh một cái, anh quay hoàn toàn vào trong, chỉ thấy được đằng sau, nhưng cô lại thấy vành tai anh đang đỏ lên, cô đưa mắt xuống bàn chân mình nói "Anh cũng mau xuống đi" sau đó liền phóng đi thật nhanh.
Đường Diệc Thành có hai mươi mấy năm oai vệ, tiếng tăm lẫy lừng nhưng trước mặt cô là bộ mặt cực kì xấu hổ. Anh ngồi xuống giường, tay đưa lên che đi gương mặt đỏ ửng của mình, trong lòng còn nguyền rủa "Đáng chết". Bộ dạng anh lúc này, thật khiến người ta muốn ôm một cái.
Trời mưa lớn vì thế mẹ Trình không đồng ý cho cả hai về nhà, lí do rất nguy hiểm! Anh và cô buộc phải ở nhà ba mẹ Trình, hai người còn là vợ chồng dĩ nhiên ngủ cùng nhau, trên cùng một chiếc giường và tại phòng của cô.
Đèn tắt tối om, cô ngủ bên ngoài, đưa lưng về phía anh, anh lại nằm quay mặt lên trần, không gian im ắng, anh có thể nghe thấy cả tiếng tíc tắc của đồng hồ treo tường cũng như nghe được nhịp thở đều đều của cô. Lại nhớ hôm tân hôn của anh và cô, lúc đó cô nằm cạnh anh, anh còn nghĩ là mơ, anh cứ nghĩ hôm đó là lần hồi hộp duy nhất, không nghĩ bây giờ cũng vậy, anh hơi mỉm cười.
Đường Diệc Thành nhìn chằm chằm vào lưng cô, anh bất giác không kiềm được mà dùng tay vẽ một đường lên đó. Trình Tranh giật mình nhưng vẫn nằm im mặc anh, tay gắt gao nắm chặt grap giường. Mặt thì nóng đến độ đổ mồ hôi, mặc dù trong phòng bật máy lạnh.
"Lúc sáng em đồng ý với Trần Hữu Bằng chuyện gì vậy!" anh thấp giọng hỏi.
"Anh ấy mời em làm thư ký" cô thành thật trả lời, anh gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại im lặng...
Mãi một lúc sau, Đường Diệc Thành mới lên tiếng.
"Tranh Tranh, ban nãy... Thực ra anh muốn nói..." giọng anh khàn khàn, có chút đứt quãng, cô cũng vì vậy mà căng thẳng theo anh "Thực ra...người anh thích 8 năm liền, đó là..."
Ring ring ring ring!
Đường Diệc Thành cùng Trình Tranh giật mình, nhìn hai cái điện thoại trên bàn vang lên cùng một lúc, trong lòng không khỏi oán giận.
Người gọi đến cho cô không ai khác ngoài Tô Sương, cũng như người gọi cho anh không ai khác ngoài Khương Tuấn.
Trình Tranh xốc chăn ngồi dậy, cầm lấy điện thoại đưa cho anh, còn e hèm giọng một cái, mặt thì ngượng đỏ, bắt máy, bên kia nghe tiếng nói của Tô Sương.
"Tranh Tranh! Thật nhớ cậu quá đi!!!" Tô Sương hét lên, cô buộc phải kéo điện thoại ra xa để không bị điếc tai. Vẻ mặt còn hiện lên tia cộc cằn.
"Tô Sương, cậu đúng là 'bạn tốt' " Trình Tranh điều nhỏ giọng, rời giường bước tới nhà vệ sinh, còn không quên nhìn mặt anh một cái, cô thấy anh cũng đang không vui.
Tiếng cửa đóng lại, anh không im lặng nữa, liền cất giọng đều đều nói.
"Khương Tuấn, có phải cậu rất rảnh rỗi không? Chi bằng ngày mai làm một chuyến du lịch đi" Anh suy nghĩ một lát, lại nói "Nhật Bản chẳng hạn"
"Ô, bạn học Đường, đúng là chịu hiểu cho mình nha!" Khương Tuấn bên kia cười vui vẻ, tay lắc lắc ly rượu sóng sánh đỏ. " Mình làm việc rất cực khổ rồi, cũng nên cần nghỉ ngơi " anh cười đắc ý, vẻ mặt cực kì sung sướng. Đường Diệc Thành mặt đầy vạch đen, bàn tay nổi cả gân xanh nắm chặt điện thoại, cố nặn ra một nụ cười.
"Phải, nên nghỉ ngơi, tôi sẽ nhờ thư ký đặt dùm cậu một vé vậy" sau đó liền tắt máy, lại bấm một số khác, đối phương bắt máy rất nhanh.
"Anh Diệc Thành, làm sao vậy?" giọng nói nhu thuận vang lên, anh ngã lưng về phía sau, dường như rất hưởng thụ, tay gõ nhịp tỏ vẻ mình vừa chiến thắng.
"Âu Âu" hai tiếng này nghe cực kì gần gũi, thân thiết, bên kia im lặng nghe anh nói. "Ngày mai Khương Tuấn đi Nhật Bản" giọng anh thản nhiên, cô gái bên kia liền đổi giọng, cực kì hăng hái.
"Được, em hiểu ý anh rồi" Đường Âu hí hửng cười, anh định gác máy lại nghe thấy tiếng cô nói "Anh Diệc Thành, cảm ơn anh!" Đường Âu cười dịu dàng nói, Đường Diệc Thành cũng ừm lại một tiếng như đã đồng ý, sau đó cũng cúp máy, đúng lúc Trình Tranh bước ra, ngại ngùng nhìn anh.
Đường Diệc Thành cũng nhìn cô, tay anh đan vào nhau, hơi căng thẳng. Một lúc trôi qua, cô đứng đó, anh ngồi trên giường, trời cũng càng lạnh, anh buộc phải lên tiếng trước.
"Mau vào đi, bộ em muốn ngủ dưới đất sao?" anh vỗ vỗ chỗ bên cạnh, gương mặt vẫn lạnh tanh, lời nói đầy vẻ châm chọc, làm cô cũng bớt ngại ngùng.
"Có anh muốn ngủ dưới đất" cô cười cười, bước tới, không quên nhéo nhéo cánh tay anh một cái, chui vô chăn nằm. Đường Diệc Thành kéo chăn lên cao cho cô, làm cô có chút vui vẻ, miệng cười tít cả mắt, anh cũng nằm xuống, một tay gác lên bụng cô, anh cảm thấy thoải mái, cô lại thấy bình yên.
Nếu là lúc trước có người hỏi cô "Trình Tranh, cô có chắc rằng mình sẽ lấy được tình cảm của Đường Diệc Thành không?" lúc đó cô sẽ nói "Không", còn bây giờ cô nhất định sẽ trả lời "Có" một cách rất chắc chắn.
Một tuần sau.
"Đường Diệc Thành! " một giọng thanh niên hét lên trong điện thoại, là kiểu phẫn nộ cần được giải tỏa "Cậu khá lắm!"
"Tôi khá chỗ nào?" Đường Diệc Thành ngồi đó, tay cầm bút của anh linh hoạt trên giấy, nghe tiếng nói phát ra từ điện thoại cách mình không xa, miệng anh nhếch lên một nụ cười xinh đẹp.
"Cậu còn nói? cậu báo cho Đường Âu biết mình đang ở Nhật, có phải ngay từ đầu cậu định nhốt tôi ở Nhật không hả!?" Khương Tuấn lại hét lên, mặt đầy vạch đen, tơ máu nổi khắp mình, suýt chút đã bóp nát điện thoại.
"Hơ hơ, là ai phá chuyện tốt của tôi? " anh dừng động tác viết, gõ gõ ngón tay xuống bàn, vẻ mặt vẽ ra một nụ cười tàn ác, nghĩ lại tối hôm đó anh lại khó chịu.
"Đường Diệc Thành, cậu.... Cậu vô liêm s......" Khương Tuần chưa nói hết câu liền bị ai đó giựt mất điện thoại.
"Anh Diệc Thành!" Đường Âu dùng giọng nói lảnh lót của mình kêu anh, anh liền thay đổi thái độ.
"Âu Âu, em có tận hưởng tốt không?" anh chống cằm nghiêng đầu về phía điện thoại, mắt lại nhìn cửa sổ.
"Có nha, em đang rất tận hưởng!" Đường Âu nằm đè lên người Khương Tuấn, một tay cầm điện thoại, một tay lại nhéo má anh, Khương Tuấn vẻ mặt không cam chịu úp xuống giường nhìn rất chán đời, mặc cô muốn làm gì thì làm.
"Vậy thì tận hưởng cho tốt, hai tháng sau về cũng được, anh sẽ nói cô chú dùm em" anh cười cười.
"Cảm ơn anh!" Đường Âu la lên một cái, sau đó dùng giọng dễ thương nói với anh, trước khi gác máy anh còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Khương Tuấn. Anh thở dài bất đắc dĩ nhưng anh vẫn không thấy mình sai ở đâu.