Tháng mười qua đi, nắng có thêm phần chói lóa, cái lạnh đã dịu đi, không khí thoáng đãng lại dễ chịu.
Mọi thứ sẽ vô cùng tuyệt vời khi không có thêm một việc khác ồn ào lên, việc kia vừa lắng không bao lâu, lại thêm một việc khiến cả trường lại lôi vào nói tiếp.
Mộc Lạc Hi nó, chắc sắp được trao giải nữ hoàng thị phi rồi.
Tình hình là dạo này bọn họ thấy Dĩ Hằng cùng Lạc Hi không còn thường xuyên đi chung nữa, trong lòng đương nhiên nổi lên nghi vấn. Còn về phần tại sao chuyện riêng của nó và anh, lại khiến những người không liên quan tò mò như thế thì lí do chỉ có một, bởi vì họ là tâm điểm của trường.
Những con người hoàn hảo như vậy, điều đương nhiên là không tránh khỏi bị soi mói, dù là nhất cử nhất động cũng bị đem ra bàn tán, chỉ cần có một động thái bất thường lập tức sẽ bị đồn thổi lên. Cảm giác như, thú vui của bọn kia là rình mò lỗi sai của người ta vậy, đừng có tôn người ta lên cao như thế rồi lúc sai một chút lại tỏ vẻ thất vọng này nọ chứ.
Lần này họ không phải thấy trên web trường, không phải lời đồn bậy bạ, lần này họ nghe từ chính miệng Đặng Dĩ Hằng. Anh lớn tiếng tuyên bố rằng:
“Mộc Lạc Hi bị Đặng Dĩ Hằng này đá rồi.”
Hình như là câu chuyện qua tai người này truyền ra khỏi miệng người kia càng ngày càng lệt hướng, ban đầu chỉ là việc hai người họ không còn quen nhau, dần biến thành chuyên mục nói xấu nó.
Họ nói rằng Lạc Hi bắt cá hai tay, bị đá là đáng đời, có người nói rằng, dù cho nó bị đá cũng còn có Khắc Hàn, có người chửi hắn không có mắt nhìn thích một người lật lọng như nó.
Tin đồn càng truyền càng xa, đến tai bọn nó là chuyện sớm muộn, mà người biết tin sớm nhất cũng chẳng ai khác ngoài Triết Nhã. Giữa giờ ra chơi Triết Nhã từ ngoài lớp chạy vào, không kịp thở mà đập cái ầm xuống bàn nó, đứt quãng nói:
– Ê! Mày… mày mày.. mày chia tay với Dĩ Hằng rồi hả?
– GÌ? – Cả bọn nghe lập tức bu lại.
– Chia tay rồi?
– Sao vậy?
– Hồi nào?
Tụi nó mỗi đứa một câu, ồn ào lộn xộn, nó nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
– Từ từ. – Nó nhăn mặt.
– Sao rồi?
Hắn cũng tò mò nhướng người qua hỏi, ngoài mặt thì trơ trơ như thế nhưng trong lòng thì sướng ngất trời rồi.
– Thì chia tay rồi. – Nó chấp tay thở một tiếng thoải mái.
– Hai bây cãi nhau à? – Ly Hân vừa ăn bánh tráng vừa hỏi.
– Chia tay rồi cãi nhau gì nữa? – Nó nhíu mày.
– Tưởng cãi nhau rồi chia tay. Vậy chớ sao chia tay?
– Chia thì chia, mày có thích thì hốt đi. – Nó hất mặt, bổ sung thêm. – Mà thằng đó không phải người tốt.
– Xì. Bị đá nên nói xấu người ta hả? – Triết Nhã lúc này mới lên tiếng.
– Mày nói gì khó nghe vậy? – Nó liếc cô, tiện tay giựt bịch bánh tráng.
– Nói đúng mà ba. – Nhã chun mũi.
– Đúng khỉ! Nghe ở đâu về? – Nó vừa nhai vừa nói.
– Thì bọn ngoài kia, còn nói là nghe chính miệng Dĩ Hằng nói.
– Nói gì? – Bộ mặt nó như chuyện không liên quan tới mình.
– Chính miệng nó nói là nó đá mày.
– Phụttt..
Lời của Nhã khiến nó cười ra tiếng, cái này gọi là đang vớt vát chút sĩ diện cuối cùng đó hả? Nực cười ghê, không ai biết thì thôi đi, tranh thủ tung tin trước? Ai da.. không biết nên nói anh ta ngu hay ngốc, không phải làm vậy là tự chuốc khổ à? Hết Hoài My tới Dĩ Hằng, thích chọc vào nó tới vậy sao, cảnh cáo rồi chứ phải không đâu.
– Cười gì mẹ? – Nhã liếc nó.
– Mắc cười. – Nó nhe răng nhìn cô.
– Chưa thấy ai thất tình mà không biết buồn như mày. – Mẫn Di lắc đầu.
– Tao không có được như mấy con nhỏ thất tình cái rồi bù lu bù loa, kể lể than thở, làm như muốn khoe hết cho thiên hạ biết vậy, bộ hay ho lắm hả. – Nó bĩu môi. – Vậy nên, làm tụi bây thất vọng rồi.
– Gì chứ. Không buồn thiệt? – Ly Hân khó tin.
– Tao mà buồn là nãy giờ tụi bây bị tao hành đủ rồi, một lũ điên. – Nó lườm.
Bốn đứa con gái có một chuyện cứ thế nói qua nói lại, nó ngoài hai chữ chia tay thì chẳng chịu nói gì khác, làm tụi nó tò mò lý do muốn chết. Cuộc trò chuyện chắc sẽ còn kéo dài đến hết giờ nếu như không có một giọng khác cắt ngang.
– Hi Hi.
– Huh? – Nó quay sang nhìn hắn.
– Có thích hắn không?
Hắn hỏi một câu trúng trọng tâm, ba đứa nãy giờ không thu hoạch được gì thì tò mò nhìn nó, quả nhiên là Khắc Hàn, sao nãy giờ tụi nó lại lòng vòng không ra chứ.
– Không. – Nó tĩnh bơ.
Ba đứa kia nghe nó trả lời thì trơ ra.
– Gì? Sao không thích? – Mắt Mẫn di thiếu tí nữa trợn ngược.
– Không thích thi không thích thôi.
Ly Hân tuy có hơi bất ngờ nhưng vẫn im lặng nhìn nó, hóa ra là vậy, hèn gì cô thấy nó đi với anh tuy là miệng thì cười nhưng ánh mắt chẳng khác nào cái xác không hồn. Hôm anh ta tỏ tình cô cũng thấy vẻ băng lãnh sau khi quay mặt đi của nó, cô còn tưởng mình nhìn lầm, rồi đến việc nó ném bó hoa vào thùng rác, cô lý giải là do nó không thích hoa hồng trắng. Đến hôm nay thấy rõ ràng thái độ của nó cô hiểu rồi, cô không nhìn lầm, nó chính xác là chán ghét anh ta, nhưng chỉ là cô không biết lý do.
Ly Hân so với Triết Nhã và Mẫn Di thì thân với nó hơn, ít ra là hiểu nó hơn, mỗi một ánh mắt và hành động của nó cô đều có thể hiểu rõ, lần này cũng không ngoại lệ.
Hắn có được đáp án mong muốn khóe môi không tự chủ mà cong lên một đường đẹp mắt, mà bản thân hắn cũng không hiểu vì lý do gì nó lại chịu quen anh ta.
– Không thích sao quen? – Ly Hân nhàn nhạt hỏi nó.
– Có tý chuyện.
– Chuyện gì? – Cô gặn hỏi.
– Chuyện nhỏ à. – Nó cười trừ.
– Chuyện nhỏ nên tính giấu tao luôn?
– Tao cũng muốn biết, nói đi. – Giọng hắn nhẹ nhàng mà như ra lệnh.
Đúng lúc này chuông reng vào lớp, tụi nó bất đắc dĩ về chổ, Ly hân trước khi quay lên còn ra hiệu một cái “chút nữa nhớ kể” nó nhìn cô cười cười rồi bắt đầu học.
Hôm nay hết giờ tụi nó chả vội về, kéo nhau qua quán nước đối dịên mà buôn chuyện, đương nhiên là ép nó kể tiếp chuyện lúc nãy.
– Rồi kể đi. – Ly Hân làm bộ như thẩm phán tòa.
– Dù gì chuyện cũng xong rồi, kể tụi mày nghe cũng được, là vậy nè…
Nó bắt đầu đem chuyện từ hôm Got Talent nghe được vụ cá cược của anh, rồi lên kế hoạch trả thù anh, cũng đem toàn bộ kế hoạch nói ra, cho tới cái chuyện tin đồn bắt cá kia là do ai đăng lên, mấy tấm ảnh đó ở đâu có được cũng nói ra hết.
– …Thì túm cái quần lại là tao không có thích thằng đó, tại nó lợi dụng tao trước nên tao mới trả đũa, tao tưởng nó đổ tao rồi ai ngờ nó còn tung tin bậy bạ. Còn con kia nữa tao đang tính kế xử nó, tin nó đưa lên, tao trả gấp mười.
Cả bọn nghe xong thì gật gà gật gù, thông suốt hết, mấy thằng trai cũng tám được chút xíu, cũng ra dáng ông tám lắm, có câu chuyện thôi mà ngoằn ngoèo thấy mệt.
– Vậy là nó mới là người bị đá. – Nhã gật gật đầu.
– Giờ chuỵên đó không quan trọng nữa. – Nó làm bộ suy tư
– Tính “tặng” lại hai đứa nó cái gì? – hắn nhìn là biết nó muốn gì.
– Đang nghĩ nè. – Nó khịt mũi.
– Để nghĩ phụ cho.
Cả bọn hùng hổ xăn tay áo, mỗi người một tư thế bắt đầu vận dụng cái đầu không giống ai của mình, mà lần này nó cũng quá hiền đi, nói là chỉ muốn trả lại y chang những gì bọn họ làm với nó nhưng gấp lên vài lần thôi, chứ nếu không phải chiều theo nó chắc bọn nó đã nghĩ ra mấy cách trả thù quái lạ hù chết người rồi.
– Ra rồi. – Mẫn Di búng tay.
– Sao sao? – Cả đám nháo nhào chụm đầu lại.
– Là vậy nè …
– Duyệt! Cứ vậy đi. Mà từ từ thôi, cho tụi nó hưởng thụ lâu một chút. – Nó vỗ tay.
– Tao tưởng lần này mày tích đức, ai dè cũng vậy.
Ly Hân bĩu môi chế nhạo lãnh trọn nguyên cái liếc của nó.
– Xong rồi. Đi, về. – Nó đứng dậy.
———————–
– Mình nói chuyện một chút đi? – Đặng Dĩ Hằng gọi nó.
– Được.
Hai người đứng dưới tán cây bàng rộng lớn, hai cái bóng đổ dài trên sân, những phiến lá vì gió thổi mà run run sà xuống đất, mái tóc nó bay nhẹ nhàng trong gió, đứng một nơi nhìn anh.
– Có phải cậu nên giải thích một chút về cái tin trên web trường hôm nay không? – Giọng anh bình thản.
– Đó là tin đồn. – Nó đáp ngắn gọn.
– Không muốn giải thích?
– Tin đồn, hiển nhiên không có thật, vì sao phải giải thích? – Nó cãi.
– Là giả? Giả mà hình sinh động thật. – Anh nói móc.
– Cậu không tin tớ. – Nó nhếch môi. – Đã không tin thì có giải thích cũng vậy.
Nó xoay người toan bước đi liền bị anh nắm lại, kéo tới gần trước mặt mình, giọng có chút run lên vì giận dữ.
– Không phải không tin. Nhưng cậu nhìn đi, mọi thứ đều thật như thế, thậm chí tớ có thể tưởng tượng rõ ràng mọi thứ trước mắt. – Anh kích động.
– Vậy thì sao? Rõ ràng bản thân cậu không tin tớ, cậu chỉ là đang ngụy biện cho mình. – Nó vẫn thản giọng trả lời.
– Không. Tớ.. – Anh lắp bắp, nhưng rồi rất nhanh tức giận la lên. – Tên Khắc Hàn đó, có gì tốt? Đến cả lúc đã là bạn gái tớ rồi cậu vẫn tương tư hắn?
– Cậu ấy là bạn thân tớ. – Nó nhấn mạnh hai từ “bạn thân” như muốn phủi sạch hiểu lầm.
– Không phải, hắn ta không xem cậu là bạn.
– Tụi tớ là bạn thân. – Nó kiên nhẫn nhấn mạnh.
Nghe được nó chắc chắn khẳng định, anh cũng không lớn tiếng nữa, giọng nhẹ đi:
– Có thể không cùng hắn thân như thế không?
– Tại sao? – Nó nhíu mày.
– Tớ không thích nhìn hai người thân thiết.
– Bọn tớ chỉ là bạn. – Nó bắt đầu mất kiên nhẫn nói lại.
– Hắn ta với cậu là bạn, tớ với cậu là người yêu, nhưng mọi thứ cứ như ngược lại, cậu không bao giờ thân mật với tớ như hắn, cậu dù cho đã có tớ vẫn không kiêng nể chơi đùa với hắn. – Anh bức xúc, vừa nói tay vừa chỉ về phía nào đó xa xôi.
– Bạn bè thì chơi đùa là bình thường.
Nó biết anh đang nghĩ gì, nó không thích anh nên việc giữa anh và nó nó không ngốc đến mức không nhận ra, nó hiểu rõ lúc này là anh đang ghen, nhưng vậy thì sao? Mối quan hệ này dù sao cũng phải kết thúc, coi như bây giờ sớm một chút.
– Dù tớ nói không thích thì cậu cũng sẽ không nghỉ chơi hắn?
Anh hơi tuyệt vọng, bản thân anh cũng không hiểu sao mình lại như thế, anh thật sự thích nó rồi, không còn khống chế được bản thân nghĩ gì nữa, chỉ cần nhìn thấy hai người họ đi chung anh liền tức giận. Anh cứ tưởng nó thích mình, mà thì ra trong lòng nó so với hắn anh vẫn chẳng là gì cả, vậy tại sao nó lại đồng ý làm bạn gái anh, làm anh thích nó rồi hành hạ anh như thế?
– Đúng. Đối với tớ, giữa tình bạn và tình yêu, tớ chọn bạn, bởi vì.. – Nó dừng lại. – Cái gọi là tình yêu lúc này của tớ, không đáng tin tưởng.
Bốn chữ cuối cùng của nó như tiếng sấm ầm bên tai anh, như tia điện tới tấp mà đánh vào tim anh làm cả người anh run lên một cái, hóa ra đối với nó anh là “không đáng tin tưởng”.
– Cậu không thích tớ chơi với Khắc Hàn tớ cũng hết cách, vì tớ thích. Chơi với ai là việc của tớ, cậu không được quản lí chặt chẽ như vậy, Khắc Hàn vẫn sẽ là bạn tốt của tớ. Còn cậu nếu không thích, chúng ta chia tay.
Nó tiếp tục nói, nghe qua có vẻ rất không hợp lí, vì có ai yêu nhau mà lại thích để người yêu mình chạy rông không quản chứ, chỉ là nó một chút tình cảm cùng anh cũng không có nên mới phũ như vậy. Nó nói nếu không thích thì chia tay, nghe cứ tưởng như cho anh lựa chọn, chấp nhận nó cùng hắn thân thiết và tiếp tục quen hoặc là chia tay, nhưng câu “chúng ta chia tay” như là khẳng định không cho phản kháng.
Anh đứng tại chỗ, không tránh khỏi ngẩn người một hồi, một lúc sau, cơn gió vù vù quét qua, thổi rơi những phiến lá vàng mới lôi kéo được hồn anh về, anh trợn mắt nhìn nó:
– Cậu.. nói gì?
– Chúng ta chia tay! – Nó nhấn mạnh.
– Không.. tại..
Anh lắp băp nữa ngày vẫn chưa nói được một câu, nó nhíu mày nhìn anh, xoay người bỏ đi.
Anh nhìn theo bóng lưng nhỏ bé đó, sao lại lạnh lùng mà tuyệt tình đến vậy, anh nhìn theo tim là không tự chủ được nhói lên, hình như tình cảm của anh không chỉ đơn giản dừng lại ở một từ thích nữa rồi.
Khi yêu, bất kì một ai cũng có quyền mơ mộng, tưởng tượng cho mình một viễn cảnh tình yêu đẹp đẽ và đương nhiên anh cũng giống vậy, vẫn ôm hy vọng, lần nữa chinh phục nó.
————————
Cuối tuần vui vẻ mấy mem của ta chap này là vừa nghe “Vì ta còn sống” vừa viết =))) ôi ta nói hay bá cháy ))) hôm nay sinh nhật ta đấy ai chúc gì cho ta vui đi =))
(Còn tiếp)