Mùa đông đã tìm đến Bắc Kinh rồi..
Bầu trời đông không một ánh sao, toàn thành phố bao trùm một màu trời đen tĩnh mịch.
Ngoài phố lúc này tùy thời đều nổi gió rét lạnh, dường như khoát trên mình chiếc áo lông cũng không đủ giữ ấm.
Đèn đường long lanh sáng chói nhưng lòng người lại âm u đau nhói..
Tuyết rơi..
Những bông tuyết trắng xóa nhờ đèn đường mà ánh lên lấp lánh, đáp lên mái tóc xám bạc lạnh lẽo..
Nhìn những con người sóng bước cùng nhau kia.. trong lòng cô dâng lên một cỗ chua xót.
Nhìn những bàn tay đan chặt nhau kia.. lòng bàn tay cô truyền đến hơi lạnh, một năm qua rồi đôi tay này chẳng ai sưởi ấm..
Mộc Lạc Hi dạo phố được một lúc, lại quay trở vào bệnh viện. Vào phòng bệnh, cô cởi xuống áo lông, giống như đã rất quen với việc ra vào ở đây.
Cô bước đến bên cạnh giường, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve gương mặt tĩnh lặng của hắn, nhìn ngắm một chút rồi lại mỉm cười.
- Vẫn chưa chịu tỉnh sao? Một năm rồi đó.
Mộc Lạc Hi nói xong lại nhìn biểu đồ tim đang chạy vững vàng.
- Nếu như không muốn tỉnh vì sao còn để cho em nhiều hy vọng như vậy?
Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường như cũ nắm lấy tay hắn.
- Anh không nhớ em à? Lâu như vậy cũng không nhớ em?
Thêm một đêm cô ngủ quên bên giường của hắn..
Sáng sớm, Mộc Lạc Hi bị tiếng điện thoại đánh thức.
- Alo?
- Lạc Hi, là tôi.
- Đặng Dĩ Hằng?
Đối với cuộc gọi của anh, cô vô cùng bất ngờ, đã rất lâu cô không tìm thấy anh, bây giờ anh lại chủ động liên lạc với cô? Thậm chí cô cũng quên bén việc Khiết nhi nhờ mình.
- Tôi đang ở dưới hoa viên của bệnh viện, cô có thể gặp tôi một chút không?
- Đợi một chút.
Mộc Lạc Hi buông tay Triều Khắc Hàn, cầm áo khoât ra khỏi phòng bệnh.
Tuyết đã ngừng rơi..
Hơi nước vẫn còn đọng lại trên từng phiến lá.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, hy vọng một chút ánh nắng của mình có thể khiến không khí bớt đi lạnh lẽo.
Từ xa, Mộc Lạc Hi đã nhìn thấy Đặng Dĩ Hằng, anh đưa lưng về phía cô, một thân âu phục rất trang nhã.
Bóng lưng đó có gì đó cô độc.. một chút gì đó bi thương..
Mộc Lạc Hi bỗng cảm thấy hình ảnh anh lúc này thật giống một hoàng tử mất đi chiến mã của mình. Mà Doãn Khiết Nhi chính là cô công chúa có thể giúp anh xoa dịu nỗi đau đó.
Mộc Lạc Hi tiến tới.
- Đặng Dĩ Hằng.
Anh quay lại, nhìn cô một chút rồi cười:
- Đã lâu không gặp. Em vẫn xinh đẹp như ngày nào.
- Đã bao lâu đâu chứ - Cô cười.
- Một năm rồi. Có thể đối với em không lâu nhưng với tôi đó là khoảng thời gian dài.
Đặng Dĩ Hằng ngồi xuống ghế đá, cô theo đó ngồi xuống bên cạnh, giọng dịu dàng an ủi.
- Sao anh không thử cho Khiết nhi một cơ hội?
- Doãn Khiết Nhi?
Mộc Lạc Hi gật đầu.
- Sao đột nhiên lại nhắc đến cô ấy?
- Khiết nhi là một cô gái tốt.
- Tôi biết. - Anh thở dài.
- Vậy vì sao không thử xem xét tình cảm của anh với Khiết nhi? Anh biết rõ tôi không thể đáp lại tình cảm của anh.
- Thật ra, tình cảm đối với em, tôi sớm đã từ bỏ rồi. - Anh nhìn cô cười.
Mộc Lạc Hi thoáng ngạc nhiên.
Hai người họ cư nhiên nói cùng một câu, cùng ngữ điệu như vậy.. giống như tâm linh tương hợp vậy.
Cô làm sao có thể không thành toàn họ đây?
Mộc Lạc Hi chỉ mong Đặng Dĩ Hằng có thể thông suốt, nhìn lại một chút người con gái vẫn luôn bên cạnh mình, chân chân thực thực là ai.
Mộc Lạc Hi không muốn Đặng Dĩ Hằng chìm trong vòng ảo tưởng tự bản thân anh tạo ra, không muốn anh ngộ nhận tình cảm của mình.
Thật ra lòng anh đã sớm đổi, tim anh đã sớm run động, nhưng anh vẫn là cố chấp không chịu nhận ra..
Mộc Lạc Hi giây phút này, đã xem Đặng Dĩ Hằng như bằng hữu rồi.
- Nếu đã vậy vì sao không chọn Doãn Khiết Nhi? Anh biết cô ấy yêu anh đúng không?
- Tôi biết. Nhưng tôi không thể.
- Vì cái gì?
Đặng Dĩ Hằng im lặng.
- Anh cảm thấy có lỗi?
Anh khó hiểu nhìn cô.
- Có phải anh cảm thấy có lỗi vì lợi dụng tình cảm của cô ấy?
- Em vì sao biết?
- Cô ấy biết hết. Đều biết bị anh lợi dụng nhưng cô ấy cam tâm tình nguyện. Vì cái gì? Vì cô ấy yêu anh. Nếu anh cảm thấy có lỗi nên không dám yêu cô ấy, nếu anh cảm thấy mình không còn xứng với tình cảm của cô ấy. Tôi khuyên anh, nên đem cô ấy trở lại, hảo hảo yêu thương cô ấy, bảo vệ cô ấy, đừng để cô ấy tổn thương nữa. Đó là cách chuộc lỗi của anh.
Đặng Dĩ Hằng nghe đến lặng người, có phải như vậy?
- Thật ra cô ấy chưa từng ghét anh, vẫn luôn chờ đợi anh. Thật ra anh cũng yêu cô ấy, chỉ là anh không chịu thừa nhận. Bây giờ đã chẳng còn vướng bận gì rồi, hai người đã có thể đến với nhau rồi, hiểu lầm cũng không còn nữa. Vậy sao lại cứ lãng phí thời gian của nhau thế?
Mộc Lạc Hi nói xong đứng dậy, để lại một câu cuối cùng.
- Đi tìm cô ấy đi, nói với cô ấy anh yêu cô ấy nhiều thế nào. Chúc hai người hạnh phúc.
Đặng Dĩ Hằng không có nhìn thấy nụ cười chúc phúc lúc cô quay người đi khỏi.
Mộc Lạc Hi manh theo tâm trạng thoải mái trở về, rốt cuộc cô cũng không còn là vật chen chân giữa hai người họ nữa.
Ánh nắng rơi xuống bóng lưng cô tịch, khắc họa một tâm trạng chẳng thể nói nên lời..
"Nè mày nhìn đi, ai cũng có đôi có cặp cả rồi, còn chúng ta thôi đấy. Nếu mày đã không muốn tỉnh vì sao còn cho tao hy vọng? Nhìn biểu đồ tim mày vẫn chạy điều đặn như đang trêu đùa tao vậy. Không tỉnh thì nói một tiếng, tao khỏi chờ!!"
Mộc Lạc Hi nhẫn tâm tự nói, cũng chỉ hy vọng những lời như thế có thể khiến hắn tỉnh lại, nhưng vô dụng.
Cô đã nói chúng hàng vạn lần rồi!
Mộc Lạc Hi đẩy cửa phòng bệnh ra, đem áo khoát để lại gọn gàng trên sô pha.
Cô đưa mắt nhìn đến giường bệnh, lập tức giống như nhìn thấy ma quỷ kêu lên một tiếng, không thể tin được.
Mộc Lạc Hi đưa tay che miệng mình, giương mắt nhìn về phía kia.
Cô nhìn thấy đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt của hắn đang mở!
Triều Khắc Hàn chậm rãi hướng mắt về phía này, hắn không nói gì cả chỉ im lặng nhìn cô đang đứng đó.
Khoảng khắc ánh mắt hai người chạm nhau, nước mắt cô nhẹ nhàng trượt xuống.
Đã bao lâu rồi cô không thấy được đôi mắt kiên định đó..
Nước mắt Mộc Lạc Hi càng rơi càng mãnh liệt.
Cô đi đến bên cạnh hắn, ngồi thụp xuống đất, nắm tay hắn khóc nức nở.
Mộc Lạc Hi chẳng biết lúc này phải làm gì, cô chỉ biết nhìn thấy hắn tỉnh vừa sợ hãi vừa vui mừng, hơn hết là cô phát hiện nỗi nhớ của mình chẳng thể vỏn vẹn gói trong một từ "nhớ" nữa..
Cô còn tưởng rằng nếu hắn vĩnh viễn không tỉnh dậy, cô sẽ đem lòng yêu người khác. Nhưng cô sai rồi, cả đời này cô chỉ yêu mình hắn, chỉ có thể yêu mình hắn. Tình yêu lẫn tâm hồn cô, tất cả đều đã dành cho hắn, tất cả đều đã trao đi; chẳng thể lấy lại để trao cho ai khác được nữa.
Yêu phải Triều Khắc Hàn là đau khổ, cô chấp nhận.
Mộc Lạc Hi là cam tâm tình nguyện yêu hắn!
Bàn tay hắn khẽ nới lỏng, chiếc vòng màu tím rơi khỏi tay hắn..
Từng ngón tay duỗi ra chạm vào gò má mềm mại của cô, xúc cảm này..
Lâu lắm rồi.
Triều Khắc Hàn đặt tay lên má cô, vô cùng dịu dàng lau đi những giọt nước mắt, hắn muốn nói nhưng thật khó mở miệng.
Nhìn Mộc Lạc Hi như vậy, hắn đau lòng.
Bác sĩ đi tuần phòng vô tình thấy được hắn đã tỉnh, vội vàng chạy đi báo lại, không lâu sau đã thấy bác sĩ chuyên khoa đến giúp hắn kiểm tra.
- Không còn vấn đề gì nữa, đã tỉnh dậy là tốt rồi. Nhưng do đã hôn mê quá lâu, có thể tứ chi sẽ khó hoạt động, sẽ khó đi lại một chút. Cậu cần chấp nhận vật lí trị liệu một thời gian.
Bác sĩ nói, về một vấn đề khó chấp nhận nhưng giọng điệu lại rất bình thản.
- Ý ngài là hiện giờ Khắc Hàn giống người thực vật?
Mộc Lạc Hi hấp tấp hỏi, có thể nhận thấy giọng điệu cô có bao nhiêu khuẩn trương cùng lo lắng.
Bác sĩ gật đầu.
- Hiện tại là như thế, là vì nằm một chỗ quá lâu nên trường hợp này không phải quá nặng, chỉ cần nghiêm túc chấp nhận vật lý trị liệu, tối đa chỉ cần ba tháng để hồi phục lại bình thường.
Mộc Lạc Hi nặng nề thở ra một hơi.
- Cám ơn ngài, hy vọng ngài có thể giúp anh ấy.
Bác sĩ hướng hai người gật đầu rồi đi khỏi.
Mộc Lạc Hi rót một lý nước đưa đến bên miệng hắn, giường đã được nâng lên, việc này cũng không tốn cô quá nhiều sức lực.
- Hi Hi..
Giọng hắn vì quá lâu không nói mà khàn đặc.
- Em đây.
Cô ngồi xuống mép giường, vuốt mái tóc nâu có chút rối của hắn, nước mắt vẫn còn đọng lại nhưng lại mạnh mẽ nhìn hắn mỉm cười.
- Anh.. xin lỗi.
- Em..
Chưa dứt câu, cửa bị đẩy ra, rất nhiều người hấp tấp xông vào.
Có ba mẹ Triều cả ba mẹ Mộc, có Mộc Tử Nghiên lẫn Vương Triết Nhã, thậm chí Hoài lão lão cũng có mặt.
Mẹ Yên nhìn thấy con trai tỉnh dậy rất xúc động, bà ôm lấy hắn nằm đó không ngừng khóc, đến khi ba Luân an ủi bà mới buông ra. Gia đình họ cùng nói vài câu, ba mẹ Mộc cũng tham cuộc nó chuyện đó, họ rất vui vẻ.
Mộc Tử Nghiên cùng Vương Triết Nhã hỏi thăm tình hình của hắn, cô cũng không giấu giếm gì kể cho họ nghe, hy vọng họ sẽ là một động lực cho hắn.
Lần lượt mọi người đều biết chuyện, họ đau lòng cho hắn và đau lòng thay cô.
Hắn đau khổ thì cô cũng phải chịu tổn thương.
- Một đôi uyên ương số khổ.
Hoài lão lão lên tiếng cắt ngang không khí u ám.
- Sẽ chẳng còn khó khăn gì nữa đâu.. chỉ cần đợi tiểu tử đó khỏe lại, hai đứa có thể chân chính mà yêu nhau rồi. - Hoài lão thoải mái thở ra. - Thật may, bi kịch năm đó không tái diễn. Thật may, hai đứa so với ta còn may mắn hơn nhiều.
Bà đứng dậy hướng cửa đi tới, vừa đi vừa để lại một câu.
- Tận hưởng đi, tình yêu các cháu đã khó khăn giữ gìn. Hai đứa thuộc về nhau, sinh ra là dành cho nhau. Hãy sống thật hạnh phúc!
Hoài lão lão đi khỏi, mọi người đều lần lượt ra về.
Hai bà mẹ muốn chính tay nấu cho hắn một bữa cơm, họ nói, chắc hắn sẽ nhớ tay nghề của họ lắm, hai ông chồng không có ý kiến cũng theo chân vợ mình về nhà.
Cặp đôi oan gia kia cũng viện cớ công ty có việc nên chuồn đi mất, Mộc Lạc Hi lại bắt đầu tò mò câu chuyện của họ rồi.. chuyện tình công sở, không tệ.
Mộc Lạc Hi quay trở lại ngồi bên giường, nhìn hắn chăm chú.
Một lúc lâu rốt cuộc Triều Khắc Hàn nhịn không được lên tiếng trước.
- Sao lại nhìn anh chằm chằm thế?
Mộc Lạc Hi rơi nước mắt, khiến hắn luống cuống chẳng thể làm gì, lúc này hắn mới thấy mình thật vô dụng, đến nâng tay giúp cô lau nước mắt cũng không thể.
- Em sợ hãi bản thân đang mơ, lơ là một chút anh sẽ biến mất.
- Cô gái ngốc, anh sẽ không biến mất.
- Em không mơ, đúng không?
- Ừ em không mơ, là anh.
Mộc Lạc Hi lúc này mới vỡ òa, nhào vào người hắn, mặt dù hắn không thể vòng tay ôm lại cô, nhưng cô chỉ cần ôm hắn như thế thôi, để cảm nhận lấy sự an toàn nơi hắn, hơi ấm và hương thơm cô nhung nhớ bấy lâu.
- Khắc Hàn, em nhớ anh.
- Anh cũng thế, nhớ em. Rất nhớ.
Tay hắn rất chậm, rất khó khăn nâng lên vuốt nhẹ mái tóc cô, muốn dùng một chút dịu dàng để an ủi cô.
- Bảo bối đừng khóc, anh đã tỉnh rồi. Vĩnh viễn cũng không rời khỏi em nữa.
...
Tối hôm đó, hai đình đã rất vui vẻ quây quần bên nhau.
Năm thứ sáu trôi đi, họ mới có lại bầu không khí ấm áp và đầy đủ thế này.
Hạnh phúc rất đơn giản, tỷ như chỉ là một bữa cơm đầy đủ thành viên trong gia đình mà thôi..
Chỉ là như vậy, sau bao nhiêu khó khăn, hạnh phúc đã tìm đến. Cho sự kiên cường và nhẫn nại, họ xứng đáng với niềm hạnh phúc đó.
Buổi cơm đó, họ ngồi bên giường bệnh của hắn nhưng vẫn hết sức vui vẻ, nụ cười hạnh phúc chưa bao giờ tắt đi.
Đến bây giờ mới hiểu thấu, sinh mạng có bao nhiêu trân quý, và tình yêu có bao nhiêu vĩ đại.
Một mối tình đẹp, hai con người hòa hợp; sẽ luôn luôn nhận được sự chúc phúc của thương đế.!