Doãn Tắc nói như kiểu vấn đề vô cùng nghiêm trọng, khiến Cao Ngữ Lam tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng: “Tôi không phải có thành kiến với anh, chỉ là... ”
Doãn Tắc chớp chớp mắt, chờ cô hết câu. Cao Ngữ Lam không biết diễn tả như thế nào, ngẫm nghĩ một lúc mới thốt ra vài từ “Là tính cách không hợp”.
Bộ mặt tươi cười của Doãn Tắc cứng đờ trong giây lát, nhưng anh lấy lại bình tĩnh rất nhanh: “Tính cách có điểm nào không hợp? Con người em nghiêm túc, lại tương đối gò bó, tôi vừa vặn có thể bổ sung cho em”.
Cao Ngữ Lam xua tay: “Không bổ sung cũng chẳng sao, dù gì chúng ta trong công việc lẫn cuộc sống đều không liên quan đến nhau. Chúng ta không phải là đồng nghiệp, cũng không sống cùng một mái nhà. Anh không cần phải nói lời xin lỗi, anh làm vậy khiến tôi thấy kỳ quá”.
Mặt Doãn Tắc hơi sững lại, anh ho khan một tiếng, tiếp tục mỉm cười: “Nghe em nói kìa, đâu đến mức xa lạ như vậy. Chúng ta đều là những người bạn mà, sau này sẽ có nhiều cơ hội tìm hiểu nhau. Tuy tôi không ít khuyết điểm, nhưng cũng có ưu điểm đấy. Hơn nữa, chị gái tôi và Nựu Nựu đều rất quý em, sau này vẫn tiếp tục thường xuyên qua lại đúng không? Con Man đầu nhà tôi rất thích em, coi em như một nửa chủ nhân rồi. Em mà không quan tâm đến nó, nó sẽ buồn lắm đấy”
Trong đầu Cao Ngữ Lam lại hiện ra hình ảnh đại minh tinh Doãn Tắc mặc bộ lễ phục đuôi tôm tay cầm tượng vàng Oscar vinh dự đoạt giải Ảnh đế quốc tế. Con người này nếu cô càng để ý đến anh ta, anh ta sẽ càng được nước lấn tới. Cao Ngữ Lam nhếch miệng hỏi: "Anh Doãn thật sự đến đây để xin lỗi?”
“Đúng vậy!”
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, chúc anh ngủ ngon”
Cao Ngữ Lam nói xong liền đóng cửa, Doãn Tắc dường như có năng lực dự đoán trước nhanh chân chặn cửa lại: “Tôi làm người thất bại lắm phải không em? Tôi đã thành khẩn như vậy mà em vẫn cho rằng tôi nói đùa?”
“Anh Doãn, sự thành khẩn của anh quả thực ẩn dấu điều gì đó khiến tôi không tin nổi”
Doãn Tắc nhíu mày thở dài: “Ẩn giấu điều gì cơ? Vậy em nói đi, tôi phải làm thế nào em mới tin tôi?”
“Anh nói thật cho tôi nghe xem nào”
“Câu nào cũng là thật hết. ”Ngọc trai“ còn không thật bằng tôi”. Doãn Tắc lại ôm ngực.
(Nguyên gốc của câu này là: “Trân” châu (ngọc trai) không “chân” (thật) bằng tôi. Doãn Tắc sử dụng từ đồng âm khác nghĩa).
“Tại sao anh lại muốn đến đây xin lỗi tôi?”
“Tôi muốn cho em thấy mặt tốt của tôi, tôi cũng không phải là hạng người quá tệ”.
“Tại sao hôm nay anh lại mời anh Tiểu Quách ăn cơm, anh có ý đồ gì?”
“Aya, tôi mất công bỏ tiền ra mời cơm, lấy đâu ra ý đồ chứ. Chẳng qua biết anh Quách là đồng hương của em, tôi mới giúp em làm hết trách nhiệm của chủ nhà. Em bây giờ không có việc làm, việc chi tiêu chắc chắn phải suy tính. Nếu em mời cơm anh ta, kiểu gì cũng sẽ tiêu tốn một khoản, lẽ nào em không xót ruột? Tôi mở nhà hàng, mời người ta ăn cơm cũng chỉ là chuyện tiện đũa tiện bát. Tôi tốt bụng như vậy, ngược lại em nghĩ tôi chẳng ra gì”.
Cao Ngữ Lam nghẹn lời, phản bác không nổi Doãn Tắc, thế là cô hỏi: “Vậy tại sao anh bất lịch sự hỏi đông hỏi tây, người ta có quen biết anh đâu”.
“Biết người biết ta ấy mà”. Doãn Tắc nói rất nhỏ, Cao Ngữ Lam phải căng tai mới nghe rõ.
“Biết người biết ta làm gì? Anh Tiểu Quách gây sự với anh hay sao?”
Doãn Tắc nghiêm túc nhìn Cao Ngữ Lam. Anh thở hắt ra, nói rầu rĩ: “Em cũng biết đấy, tôi không có trình độ, học lực chỉ tốt nghiệp cấp ba. Tôi khác hoàn toàn những sinh viên tốt nghiệp đại học là tinh anh của xã hội như em và anh Quách. Mọi người đều là thành phần trí thức, ngồi trong văn phòng đàng hoàng, bàn những hạng mục lớn, lập kế hoạch này nọ. Hôm nay anh Quách nói chuyện em cũng nghe rồi đấy, người ta tốt nghiệp trường danh tiếng, là kỹ sư cao cấp. Còn tôi chỉ là người cầm dao thái rau..”. Doãn Tắc hạ mí mắt, nói khẽ: “Em nghe nói rồi còn gì, tôi chưa từng học đại học... ”
Lẽ nào anh ta tự ti? Cao Ngữ Lam đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, cô dường như vừa chạm vào nỗi đau của người ta.
“Tôi không có học lực, nhưng cũng có thể làm bạn bè phải không?” Doãn Tắc tiếp tục nói nhỏ.
Đã đến nước này, Cao Ngữ Lam không thể nói “không” với Doãn Tắc.
Cô an ủi anh ta: “Anh đừng nói linh tinh, chuyện này không liên quan gì đến bằng cấp. Bây giờ sự nghiệp của anh rất thành công, anh lại chăm sóc người nhà rất tốt. Nhiều người có học lực cao cũng không làm được như anh, anh không cần phải canh cánh trong lòng”.
"Ừ, vậy tôi yên tâm rồi. Sau này em sẽ không ghét bỏ tôi đấy chứ?”
“Tôi có ghét bỏ anh bao giờ đâu?”
Doãn Tắc nghe nói vậy liền cười tươi: “Thật tốt quá, chúng ta trở thành bạn bè nhé”
Nhìn gương mặt tươi cười của anh ta, Cao Ngữ Lam có chút không yên tâm, cô cảm giác thấy chỗ nào đó không ổn, hình như lại bị anh ta dắt mũi rồi? Không được, cô phải nói cho rõ ràng: “Sau này anh không được lừa dối tôi, không được trêu chọc tôi?”
Doãn Tắc do dự nửa giây rồi gật đầu: “Được thôi!”
“Không được giở thói vô lại, không được diễn trò?”
"Cuộc đời như một màn kịch, cảnh phim như cuộc đời, vận mệnh vô lại đối với tôi, làm sao tôi không đáp trả chứ?
Doãn Tắc mặt tràn đầy cảm xúc, câu cú trơn tru như đọc lời thoại. Cao Ngữ Lam cảm thấy rất buồn cười nhưng cô cố nhịn.
“Vận mệnh đối với anh không tốt, anh cũng không thể trút xuống người tôi”.
“Lam Lam à, nghiêm túc là em thua, người khác đối xử với em không ra gì, em hãy coi như xem họ diễn trò, tự mình vui vẻ là được. Việc gì em phải bực bội buồn bã tức giận. Em hãy học tập tôi ấy, việc giải phóng tâm trạng một cách thích đáng sẽ giúp thể xác và tinh thần em khỏe mạnh hơn”.
“Vì vậy anh không phải đến đây xin lỗi, mà đến để tập luyện diễn xuất của anh?” Cao Ngữ Lam cố gắng duy trì vẻ mặt không mấy hữu hảo, cô phải thắng một ván mới được.
“Không không, tôi đến đây với mục đích xin lỗi. Chúng ta làm quen lại từ đầu nhé. Tên tôi là Doãn Tắc, 30 tuổi, hiện đang kinh doanh một nhà hàng và nông trường, thu nhập không đến nỗi nào, trên người cũng có ánh vàng lấp lánh. À, tôi còn một khoản vay chưa thanh toán hết, tuy nhiên đó không phải là vấn đề quan trọng. Tôi chỉ có bằng cấp ba, cha mẹ đã qua đời, có một chị gái và cô cháu gái, gánh nặng gia đình chỉ có vậy thôi. Đúng rồi, tôi đã có nhà có xe, chưa lập gia đình, không có những sở thích bất lương, tướng mạo và phẩm chất miễn chê.” Doãn Tắc nói một thôi một hồi, vẻ mặt rất phong phú. Đoạn hội thoại này anh dùng giọng trầm bẩm du dương tương đối thú vị. Đến câu chưa kết hôn, tướng mạo phẩm chất miễn chê anh ta nhấn mạnh ngữ khí, biểu diễn rất đạt.
Cao Ngữ Lam cắn môi cố gắng nhịn cười, nhưng khóe miệng vẫn cong lên: “Nói dối”.
“Làm gì có chuyện nói dối, tại hạ câu nào cũng là thật”. Doãn Tắc ôm ngực.
“Rõ ràng anh có thói quen xấu lúc nào cũng diễn trò, vậy mà còn gạt người ta nói không có sở thích bất lương”
Câu này khiến Doãn Tắc bật cười ha hả. Cười xong anh lập tức thay đổi sắc mặt, thâm trầm thở dài: “Em hiểu tôi thật đấy”
Cao Ngữ Lam bắt đầu dậm chân bình bịch, Doãn Tắc lại cười vui vẻ: “Được rồi, tôi không diễn nữa. Bây giờ coi như chúng ta làm quen nhau từ đầu, em cũng phải giới thiệu một chút về mình đi chứ?”
“Tôi không giới thiệu”
“Được rồi, em không muốn nói thì thôi, dù sao tôi cũng biết rõ về em. Tên em là Cao Ngữ Lam, nữ giới, chưa lập gia đình, 25 tuổi, đang thất nghiệp, bố mẹ đang thúc giục lấy chồng, hiện tại không có bạn trai”. Doãn Tắc đọc xong gật đầu: “Ok, xong những thông tin cơ bản. Em có muốn hỏi gì tôi không?”
Cao Ngữ Lam gật mạnh đầu, cô đúng là có một vấn đề ở trong lòng đã lâu. Hiện có người tới tận cửa cửa đề nghị cô hỏi, tội gì cô không nêu ra thắc mắc: “Anh Doãn, xin hỏi tại sao khi đó anh lại đi tìm Ôn Sa, anh đã nói chuyện gì với cô ta?”
Doãn Tắc sững sờ: “Sao lâu như vậy rồi em vẫn nhớ đến chuyện này?”
“Vậy anh có trả lời hay không? Vừa rồi người nào đó mới nói sẽ không lừa gạt tôi?”
“Tôi chỉ hỏi cô ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ta lại hãm hại em?”
Cao Ngữ Lam bất giác đứng thẳng người: “Cô ta nói thế nào?”
“Đi, chúng ta cùng đi ăn đêm, tôi sẽ từ từ kể cho em biết.”
Cao Ngữ Lam nhíu mày: “Anh lại nói dối tôi phải không?”
“Không đâu, tôi đã hứa với em sẽ không nói dối, em muốn hỏi chuyện gì cũng được. Chỉ có điều đứng ở cửa nói chuyện không tiện lắm, lẽ nào em muốn mời tôi vào trong nhà? Cô nam quả nữ ở chung một phòng trong đêm khuya, chắc em cũng không đồng ý. Lẽ nào em muốn hàng xóm xung quanh nhìn thấy em và một người đàn ông đứng ở cửa lưu luyến mãi không rời? Nhất định em không muốn rồi. Vì vậy chúng ta cùng đi ăn khuya và trò chuyện là sự lựa chọn tốt nhất, em xem tôi nói có đúng không?”
Cao Ngữ Lam còn đang do dự, Doãn Tắc lại lên tiếng: “Đồ ăn tôi đã chuẩn bị xong rồi, có cả món bánh xoài pudding Nựu Nựu thích nhất.”
Vậy à, Cao Ngữ Lam suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Cô cầm chìa khóa nhà đi theo Doãn Tắc.
Cao Ngữ Lam tưởng Doãn Tắc sẽ đưa cô đến quán Doãn Ninh, nào ngờ lúc đi ngang qua thấy quán tối om, cửa khóa chặt. Doãn Tắc không dừng bước, tiếp tục đưa Cao Ngữ Lam đi tới nhà hàng “Thực”.
Nhà hàng “Thực” vẫn sáng đèn, mấy người đầu bếp và nhân viên đang làm những công việc cuối cùng trong nhà bếp. Thấy Doãn Tắc đi lên, họ đều vội ra chào hỏi, thông báo thực phẩm ngày mai đã chuẩn bị xong xuôi. Sau khi thu dọn hết đồ, họ báo cáo với Doãn Tắc vài chuyện liên quan đến công việc. Doãn Tắc gật gù rồi cho họ ra về nghỉ ngơi.
Nhà bếp rộng lớn sáng choang nhanh chóng chỉ còn lại hai người là Cao Ngữ Lam và Doãn Tắc. Cao Ngữ Lam nhìn ngang nhìn ngửa lên tiếng hỏi: “Nựu Nựu đâu rồi?”
Doãn Tắc đang mở cửa tủ lạnh, nghe vậy cười nói: “Tôi nói Nựu Nựu ở đây sao?”
Cao Ngữ Lam nghẹn lời, lúc đó cô nghĩ Doãn Ninh cùng Nựu Nựu đều ở đây nên mới đến, nếu thật sự chỉ có cô nam quả nữ, cô sẽ không đồng ý đi ăn khuya cùng anh ta.
“Rõ ràng anh nói... ”
Doãn Tắc xoay người lại, tay cầm bánh pudding lắc lắc: “Nựu Nựu thích nhất bánh pudding vị xoài”.
Cao Ngữ Lam cứng họng. Đúng rồi, người ta chỉ nói Nựu Nựu thích ăn nhất, chứ không bảo Nựu Nựu ở đây. Cao Ngữ Lam trong lòng cảm thấy không vui, cô lại ngớ ngẩn rồi.
“Tại sao mặt nặng mày nhẹ với tôi? Em nghĩ Nựu Nựu ở đây nên em mới đến?” Doãn Tắc bày ra vẻ mặt bi thương, sau đó anh nói: “Chuyện này em không thể đổ thừa cho tôi, tôi không lừa em nói chị tôi và Nựu Nựu ở đây.”
Cao Ngữ Lam bĩu môi, nhận bánh pudding và cái thìa Doãn Tắc đưa tới, cô hung hăng khoét một miếng rõ to bỏ vào miệng: “Là tôi ngốc được chưa” Doãn Tắc cười: “Đúng là em rất ngốc.”
“Tôi không phải con ngốc, tôi là người lập phương án kinh doanh tốt nhất ở công ty.” Cao Ngữ Lam kể những lần cô có biểu hiện xuất sắc trong công việc, nhiều dự án lớn đều là dựa vào ý tưởng của cô và phương án chi tiết hoàn hảo nên đã đánh bại đối thủ cạnh tranh và trúng thầu. Cao Ngữ Lam thao thao bất tuyệt một hồi rồi hất cằm: “Tôi cũng rất lợi hại, chỉ có điều... ” Cô dừng lại, ăn một miếng bánh pudding.
“Chỉ là sao?” Doãn Tắc pha một ly đồ uống, đặt xuống trước mặt cô.
Cao Ngữ Lam bĩu môi: “Chỉ là người lập công lĩnh thưởng cuối cùng không bao giờ là tôi, người kiếm nhiều tiền cho công ty không phải là tôi, người được công ty trọng dụng và không nỡ đuổi việc cũng chưa bao giờ là tôi”. Giọng nói của cô rầu rĩ, nghĩ đến những chuyện từng trải qua, Cao Ngữ Lam cảm thấy rất buồn.
Tự nhiên cô bị hãm hại bị đuổi việc, công ty lại không cho cô cơ hội giải thích, một số đồng nghiệp có quan hệ tốt trong công ty xa lánh cô, cô nộp nhiều đơn xin việc nhưng vẫn chưa nhận được thông báo tuyển dụng tử tế. Bây giờ kinh tế không khởi sắc, tìm một việc làm thích hợp cũng khó quá.
Cao Ngữ Lam càng nghĩ càng buồn bực, cô ngẩng đầu nhìn Doãn Tắc: “Anh nói đi, Ôn Sa đã nói gì? Tại sao cô ta lại hãm hại tôi?”