Đại đầu bếp Doãn Tắc tuyên bố Cao Ngữ Lam hại chân anh bị thương nên cô phải chịu trách nhiệm với anh. Phương thức chịu trách nhiệm là cô theo sát chăm sóc cuộc sống của anh.
Cao Ngữ Lam và Doãn Ninh đều mở to mắt nhìn Doãn Tắc. Cao Ngữ Lam nghĩ cô chỉ vô tình đẩy anh một cái đã biến thành osin thì thiệt thòi quá. Còn Doãn Ninh nói: "Chẳng phải chúng ta bàn xong rồi, đợi khi nào Lam Lam trở về sẽ mời cô ấy đi làm. Bây giờ chân cậu bị thương không thể đi lại làm việc, nếu Lam Lam chăm sóc cậu thì cô ấy cũng nghỉ làm hay sao?"
Cao Ngữ Lam không hiểu: "Có công ty tuyển em hay sao?". Cô có nhận được một cuộc điện thoại mời phỏng vấn nào đâu. Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc, cô không hề viết số điện thoại của quán Tùy Tâm Uyển vào đơn xin việc, lẽ nào là công ty của người quen Doãn Tắc cần tuyển nhân viên nên anh giới thiệu cô?
Doãn Tắc và Doãn Ninh đưa mắt nhìn nhau, sau đó Doãn Ninh ngồi thẳng người nói với Cao Ngữ Lam: "Lam Lam, chị muốn bàn với em một việc".
Thấy bộ dạng trịnh trọng của Doãn Ninh, Cao Ngữ Lam hơi khẩn trương, cô cũng ngồi thẳng người: "Vâng, chị nói đi ạ".
Ở góc bên kia, Quách Thu Thần và Nựu Nựu đang chơi bài tây, Man đầu chạy lăng xăng bên cạnh họ. Doãn Ninh đưa mắt nhìn, thấy bên đó không khí khá vui vẻ, chắc Nựu Nựu và Man đầu sẽ không sang bên này quấy rối, cô liền mở miệng: "Là thế này, quán của chị kinh doanh mấy năm nay nhưng chưa bao giờ có lãi. Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, lúc nào cũng bắt Doãn Tắc bỏ tiền, chị thật sự cảm thấy rất ngại".
Cao Ngữ Lam gật đầu, Tùy tâm Uyển có điều kiện rất tốt, không nên bị lỗ suốt mới phải. Hơn nữa, Doãn Tắc luôn phải đổ tiền vào nuôi quán cũng không phải là kế lâu dài.
Doãn Ninh nói tiếp: "Em cũng biết đấy, khách đến quán chị không nhiều. Nơi này ngoài không gian tốt ra không có một ưu thế nào khác. Bản thân chị chỉ biết bánh ngọt, nhưng mỗi ngày lượng không nhiều, chủng loại đồ uống cũng rất ít, lại không có các món ăn. Trước đây chị từng thuê nhân viên phục vụ nhưng do chị không biết cách quản lý, việc kinh doanh cũng không khá khẩm dù có thêm người".
Nói đến đây, Doãn Ninh ngừng trong giây lát, cô quay sang nhìn Doãn Tắc: "Doãn Tắc nói do chị tìm không đúng người nên không thể cải thiện tình hình. Chị cũng từng mời một người làm cửa hàng trưởng nhưng tác dụng không lớn lắm. Cô ấy muốn biến Tùy Tâm Uyển trở thành một quán cà phê truyền thống, vì vậy yêu cầu cung cấp nhiều sản phẩm, bánh ngọt, đồ ăn vặt, cà phê, trà, các món ăn đơn giản...Nếu làm vậy sẽ cần thêm rất nhiều nhân lực, chị đã thử tính...".
Nói đến đây, bắt gặp Doãn Tắc cau mày, Doãn Ninh vội đính chính: "Được rồi, là Doãn Tắc thử tính...". Ngẫm nghĩ một vài giây, Doãn Ninh quay sang bĩu môi với Doãn Tắc và nói với giọng không phục: "Chị cũng có quyền phát biểu ý kiến riêng của bản thân chứ, thật ra chị từng nghĩ y như cậu nói...".
Nghe đến đây, Cao Ngữ Lam hiểu ra bảy tám phần. Với tính cách của Doãn Ninh, cô không thể quản lý nổi quán cà phê có cường độ làm việc rất cao. Thêm vào đó cô còn phải chăm sóc Nựu Nựu, vì vậy việc kinh doanh quán cà phê khó có tính khả thi. Nếu tuyển thêm người, nào là cửa hàng trưởng nào là đầu bếp nào là nhân viên phục vụ, như vậy sẽ phải bỏ vốn đầu tư rất lớn. Với tài lực của Doãn Tắc, chưa chắc anh đã chịu nổi khoản đầu tư đó. Nếu quán có thể kiếm ra tiền thì không sao, nếu tiếp tục lỗ vốn, chỉ e là ảnh hưởng đến cả việc kinh doanh của Doãn Tắc.
Doãn Ninh quả nhiên nói: "Tóm lại là cần đầu tư rất lớn, đồng thời không thể nắm chắc có lãi hay không. Mặt khác, nếu biến Tùy Tâm Uyển trở thành quán cà phê, chị sẽ không còn vai trò ở đây. Như vậy chị sẽ rất buồn chán, không có cảm giác đạt thành tựu sự nghiệp gì cả".
Nghe Doãn Ninh nhắc đến thành tựu sự nghiệp, Cao Ngữ Lam muốn bật cười, Doãn Tắc không kiêng nể cười phát ra tiếng, ngay cả Quách Thu Thần ở góc bên kia cũng hắng giọng, có lẽ anh ta đang vểnh tai lên nghe câu chuyện của chị em Doãn Ninh và Cao Ngữ Lam.
Doãn Ninh quay đầu trừng mắt nhìn Quách Thu Thần, tiếp đó cô nói với Cao Ngữ Lam: "Lần trước em giúp chị tổ chức hoạt động, công ty đã chuyển tiền cho chị rồi".
Cao Ngữ Lam gật đầu, Tiểu Tình đã gọi điện thoại thông báo với cô về việc thanh toán tiền, còn nói tháng sau công ty sẽ tiếp tục tổ chức hoạt động ở quán.
"Chị để lại một khoản, định khi nào em trở về sẽ đưa cho em".
"Hả?" Cao Ngữ Lam xua tay lia lịa: "Không cần, không cần đâu ạ. Chẳng phải em nói giúp chị làm thử một lần hay sao. Bọn họ sau này sẽ tiếp tục tổ chức hoạt động ở đây".
"Tiền thì em phải nhận, đây là công của em mà, em là người vất vả nhất, chuyện này em đừng từ chối. Kỳ thực, sau khi chị nói với Doãn Tắc, cậu ấy bảo làm vậy cũng tốt, quán cà phê truyền thống chị không kinh doanh nổi, còn quán sách thì chị bị lỗ. Nếu kết hợp lại làm quán salon thì rất thích hợp với chị".
Salon? Cao Ngữ Lam nhìn Doãn Tắc, ngẫm nghĩ một lúc. Khu vực này, không gian này, thêm vào đó là nội dung và các dịch vụ có thể cung cấp, đúng là một ý tưởng không tồi.
Doãn Ninh lại nói: "Lam Lam, em cũng biết đấy, chị không có kinh nghiệm làm việc, cũng chẳng có mối quan hệ gì, bản thân chị lại tương đối lười biếng...". Doãn Ninh nói đến đây, Doãn Tắc không nhịn được lại bật cười ha hả. Doãn Ninh đưa tay đánh mạnh vào người anh.
Doãn Tắc giơ hai tay làm động tác đầu hàng, Doãn Ninh tiếp tục nói: "Vì vậy chị muốn mời em làm cửa hàng trưởng của Tùy Tâm Uyển. Em chịu trách nhiệm tìm khách hàng, chị phụ trách trông coi quán, làm bánh ngọt và pha đồ uống. Đến khi quán đông khách, chúng ta sẽ tuyển thêm nhân viên".
Cao Ngữ Lam sững sờ, cô chỉ tay vào người mình: "Chị mời em?"
"Đúng rồi, chị mời em làm cửa hàng trưởng, em chịu trách nhiệm lên kế hoạch làm ăn, còn chị làm công việc trong khả năng của chị".
Cao Ngữ Lam há hốc miệng, mãi không thốt ra lời. Đầu óc cô chuyển động rất nhanh, tính toán xem cô có thể đảm đương công việc này.
Doãn Tắc đột nhiên lên tiếng: "Những nguồn nguyên liệu có thể sử dụng em cũng biết rồi đấy. Nhà em lại ở gần quán, đi làm sẽ rất thuận tiện. So với người phá gia là chị gái anh, giao quán cho em anh sẽ thấy yên tâm hơn. Em hãy suy nghĩ xem nơi này còn có thể làm gì, anh cảm thấy salon là ý tưởng không tồi. Hoạt động của mấy tờ tạp chí hay những việc liên quan đến chị em phụ nữ, em và chị Ninh chắc là hiểu rõ. Trong quá trình triển khai, anh sẽ tạo điều kiện giúp đỡ. Tất nhiên đây cũng chỉ là một ý tưởng, em có suy nghĩ đến cả hướng phát triển khác".
Cao Ngữ Lam cảm thấy hưng phấn, thật ra công việc này đúng là sở trường của cô, có không gian lớn để cô phát huy khả năng của mình. Doãn Tắc báo cho cô một con số: "Đây là mức lương của em, xấp xỉ mức ở công ty cũ. Sau này mỗi tháng dựa vào thành tích kinh doanh em còn có thể nhận thêm phần trăm. Tiền bảo hiểm xã hội gì đó sẽ đóng hết cho em, ở đây có bao ăn, nếu chúng ta phát triển thuận lợi sau này sẽ bao cả chỗ ở...".
Doãn Tắc cười híp mắt khi nói đến câu cuối cùng, nhưng Cao Ngữ Lam hoàn toàn không để ý, trong đầu cô còn bận tính toán tính khả thi của công việc: "Anh có phải thương hại em không tìm được việc làm nên mới kêu em tới đây?"
"Tất nhiên không phải rồi, anh biết em làm việc gì cũng rất chăm chỉ nghiêm túc, anh không đem chuyện này ra đùa giỡn với em đâu. Nếu anh muốn nuôi em, còn kêu em đi làm làm gì. Một khi em nhận lời thì cũng sẽ có ba tháng thử việc. Vụ hợp tác với tòa soạn tạp chí lần trước, em có thể tiếp tục tiến hành. Em xem đi, em vừa tới đây đã có dự án để làm, quán lại kiếm được tiền, sao có chuyện anh thương hại em nên mới sắp xếp như vậy chứ?"
Cao Ngữ Lam cắn môi, Doãn Ninh kéo tay cô: "Lam Lam, đồng ý đi em,bao nhiêu năm nay chị chưa kiếm nổi một đồng, tất cả trông cậy vào em. Chúng ta bắt tay nhau có khi còn kiếm nhiều tiền hơn Doãn Tắc ấy chứ".
"Hừ hừ", Doãn Tắc nhướng mày: "Em sẽ cho chị xem báo cáo tài vụ, chị có thể kiếm lại phần lỗ trước đây là em đã đủ mừng lắm rồi, còn dám nói kiếm tiền nhiều hơn em?".
Doãn Ninh không phục, ngẩng cao đầu: "Sao trước kia cậu bảo không thành vấn đề, bây giờ lại oán trách chị tiêu tốn tiền của cậu".
"Trước đây em không trông mong chị kiếm nổi tiền, oán trách có tác dụng gì chứ? Em còn đang nghĩ không biết nên giải quyết cái quán này thế nào. May mà có ý tưởng của Lam Lam, thêm vào đó là kế hoạch và khả năng thực hiện của cô ấy, em mới cho hai chị em một cơ hội".
"Được thôi". Cao Ngữ Lam gật đầu: "Em đồng ý". Cô nắm tay Doãn Ninh: "Hai chị em ta nhất định sẽ chuyển lỗ thành lãi".
"Được, cứ quyết định như vậy nhé". Doãn Tắc đập tay xuống bàn: "Mấy ngày tới anh sẽ nghỉ ngơi chữa trị vết thương, Lam Lam ở bên cạnh chăm sóc anh, không cần đi làm vội. Nhân cơ hội này, em hãy làm một bản hoạch định kinh doanh cho anh".
Cao Ngữ Lam còn chưa lên tiếng, Doãn Ninh đã nói xen vào: "Bản hoạch định kinh doanh? Đó là thứ gì, tại sao phải làm?"
"Không có bản đó, em làm sao biết được quán cần đầu tư bao nhiêu tiền, cần nguồn nguyên liệu gì, nhân công như thế nào?"
"Hóa ra là như vậy". Doãn Ninh hết thắc mắc, từ trước đến nay cô chưa từng làm mấy trò này.
Cao Ngữ Lam gật đầu: "Được thôi, em sẽ làm xong trong vài ngày tới. Nhưng em cần biết rõ tình hình của nhà hàng "Thực" và nông trường, xem có thể tận dụng nguồn nguyên liệu gì".
"Được, nhưng nếu em dùng đến chưa chắc được miễn phí, vì hai nơi kinh doanh độc lập, sổ sách tài vụ riêng biệt. Em muốn làm gì thì hãy thông báo trước, và phải chịu trách nhiệm khi cần thiết".
Doãn Ninh lại chen ngang: "Cậu kiệt sỷ quá".
Cao Ngữ Lam gật đầu đồng ý: "Được thôi".
Bắt gặp dáng vẻ đầy tự tin của Cao Ngữ Lam, Doãn Ninh bất giác ưỡn ngực: "Lam Lam, vậy chị nhờ cả vào em. Chúng ta cùng hợp tác làm việc đại sự, để chị có thể thưởng thức mùi vị kiếm tiền".
Cao Ngữ Lam mỉm cười: "Vâng ạ, chúng ta cố lên nhé!"
"Được rồi, được rồi, bây giờ việc công đã bàn xong, mệt quá đi, ai về nhà nấy thôi". Doãn Tắc vươn vai, bộ dạng rất lười biếng.
"Anh về nhé, cẩn thận đừng để chân lại bị thương nữa, trước khi đi ngủ nhớ bôi thuốc, anh biết chưa?". Cao Ngữ Lam lập tức lên tiếng dặn dò.
Doãn Tắc trừng mắt nhìn cô: "Anh về đâu? Anh sẽ đến sống ở nhà em".
"Gì hả?" Cao Ngữ Lam giật mình: "Sao lại sống ở nhà em?"
"Anh không đến nhà em, em chăm sóc anh kiểu gì?"
"Anh chỉ bị trật chân, không đến nỗi khoa trương như vậy chứ? Anh chỉ cần bôi thuốc mỗi ngày, chú ý đừng để bị trẹo lại là được rồi. Bác sỹ Mạnh Cổ nói, tĩnh dưỡng vài ngày là có thể đi lại bình thường. Ngày nào em cũng đến thăm anh được chưa?"
"Không được, chân anh tàn phế rồi, sao có thể lên xuống cầu thang?"
"Có thang máy mà". Cao Ngữ Lam không cảm thấy có vấn đề gì nghiêm trọng.
"Nhà anh kiểu cũ, không có thang máy. Anh sống ở tầng trên, không leo lên nổi".
"Sao có thể? Anh vịn tay vào thành cầu thang là được". Cao Ngữ Lam vừa nói xong bị Doãn Tắc trừng mắt, cô vội chữa lại: "Nếu không, anh nhảy lò cò lên cũng được. Chẳng phải một chân anh còn lành lặn hay sao?"
"Này này, cô bé này, sao em có thể nhẫn tâm như vậy?" Doãn Tắc không hài lòng, vừa kêu lên vừa giơ tay kéo cô vào lòng rồi véo má cô.
"Em biết rồi, em sẽ đưa anh về, dìu anh lên gác, bôi thuốc cho anh xong em mới quay về nhà. Sáng sớm mai em lại đi thăm anh, như thế được chưa?"
"Không cần đâu". Doãn Tắc lắc đầu: "Không cần em tiễn, anh có thể tự đi về. Sau này không cho em gặp anh, để em đau lòng chết đi".
Cao Ngữ Lam ngây người, quay sang Doãn Ninh hỏi: "Có đúng là anh ấy đã ba mươi không chị, không phải mới mười ba đấy chứ?"
Doãn Ninh cười tươi, không trả lời. Doãn Tắc ôm ngực: "Cô ấy không những chê tôi già, còn nhắc đến tuổi tôi và cười nhạo tôi ấu trĩ nữa chứ".
Không đợi Cao Ngữ Lam lên tiếng, Doãn Tắc chống tay vào mặt bàn đứng dậy: "Đau lòng quá đi, chân còn đau chết đi được. Về nhà, về nhà thôi, bảo bối Nựu Nựu, bảo bối Man đầu, chúng ta đi về thôi".
Cao Ngữ Lam tiến lại gần đỡ Doãn Tắc, anh thả lỏng toàn thân đè xuống người cô, miệng còn nói: "Hừ, không cần em đỡ, em không cho anh đến nhà em, anh chẳng thèm để ý đến em".
Cao Ngữ Lam không so đo với Doãn Tắc, cô và Doãn Ninh dìu anh ra ngoài cửa quán. Sau đó Quách Thu Thần lại xung phong làm tài xế đưa chị em Doãn Ninh và Cao Ngữ Lam về nhà. Kết quả khi lên xe, Doãn Tắc còn giở trò con nít, anh nói với Cao Ngữ Lam: "Em đồng ý thu nhận anh về nhà em, anh mới cho em lên xe".
Cao Ngữ Lam bịt mồm, cảm thấy rất ấm ức, làm gì có người nào ấu trĩ như anh chàng này. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì anh đi cẩn thận nhé, nhớ bôi thuốc, lúc lên cầu thang hãy chú ý đừng để bị ngã". Nói xong cô xách túi hành lý của mình, giơ tay chào tạm biệt mọi người.
Doãn Tắc ở trong xe trừng mắt nhìn theo bóng lưng Cao Ngữ Lam. Cô bé này, cô bé này...