Hai phút sau, Giang Thành Ngật quay trở vào nhà.
Trên bàn ăn lão Tần và Lục Yên đang nói chuyện khá sôi nổi.
Bọn họ đang nói đến chuyện trẻ con sức đề kháng kém, Lục Yên đang giới thiệu cho anh ta một apps nào đó, apps này do một vài bệnh viện trong thành phố liên kết cùng nhau thiết lập. Ngoại trừ thứ hai đến thứ sáu đều có chuyên gia giải đáp thắc mắc, còn có rất nhiều tư liệu bệnh trạng được đăng tải.
Lão Tần đã tải xong apps, Giang Thành Ngật ngồi xuống bàn ăn, nhấc đũa: “Đói rồi… Lão Tần à, ăn cơm trước đi đã!”
Tay nghề nấu nướng của dì Lưu rất tốt, món ăn bày biện trên đĩa vừa tinh xảo lại thơm ngon. Trong bữa ăn lão Tần không ngớt khen ngợi ‘Sắc hương vị đủ đầy’. Nhờ có anh ta liên miệng, khẩu vị của Lục Yên cũng khá hơn nhiều.
Cơm nước xong xuôi lão Tần ngồi ở phòng khách chơi một lúc, thấy không còn sớm liền cáo từ.
Lão Tần vừa rời đi, dì Lưu không biết từ đâu chui ra, đi đến bàn trà, đặt xuống một tách trà. Dáng vẻ của dì thần thần bí bí, nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt thầm đánh giá Lục Yên.
Giang Thành Ngật tiễn lão Tần ra về, rồi quay trở vào nhà. Anh đứng ở sofa nhìn Lục Yên, cất giọng nói không mang theo chút cảm xúc: “Lát nữa dì Lưu sẽ sắp xếp chỗ ở cho em.”
Lục Yên nâng tách trà, ừ một tiếng.
Sau đó Giang Thành Ngật cũng trở về phòng của mình, còn dì Lưu đưa Lục Yên sang phòng ngủ dành cho khách.
Đây là một căn phòng khá rộng, đèn vàng, tường trắng, sàn gỗ… Phong cách trang trí khác hẳn với ngoài phòng khách lạnh lẽo, mang theo cảm giác ấm áp.
Dì Lưu lấy đôi dép và khăn mặt từ trong tủ quần áo đưa ra cho Lục Yên, “Tất cả đều còn mới. Nhà này bình thường chỉ có mình cậu Tiểu Giang ở, không có bất kỳ đồ dùng phụ nữ nào. Vì vậy, nếu bác sĩ Tiểu Lục có yêu cầu gì cứ nói cho tôi biết, xin đừng ngại!”
Lục Yên mỉm cười nói tiếng cảm ơn.
Dì Lưu chỉ cho Lục Yên nhà tắm, vị trí bật đèn và máy lạnh, cách mở tủ quần áo xong xuôi đâu đấy dì mới rời đi.
Lục Yên cởi áo khoác, ngồi trên giường ngẩn ngơ suy nghĩ một lúc, sau đó đứng dậy kéo màn cửa sổ.
Nơi cao lạnh lẽo vô cùng, từng đoàn xe trên đường nối đuôi nhau bị thu nhỏ lại gấp nhiều lần, nhìn xuống trông không khác mấy con giun con dế.
Đèn xe chớp tắt, lấm ta lấm tấm, trong đêm tối mờ mịt càng gây xúc động lòng người, tựa như dải ngân hà giữa nhân gian.
Cô kéo lại rèm cửa, vào phòng tắm.
Mấy chuyện gần đây xảy ra quá đột ngột, đồ cô mang theo cũng không nhiều, ngoại trừ đồ dùng cá nhân và một bộ đồ ngủ, ngoài ra chẳng còn gì hết. Coi như nguy hiểm tạm thời không cách nào giải quyết ngay, phải thu xếp về khu Nam San lấy mấy bộ quần áo mới được.
Sau khi tắm xong, cô ngồi xuống giường, gọi cho mẹ.
Qua điện thoại cô báo với mẹ tuần này phải tăng ca nên chưa thể về nhà. Sợ mẹ lo lắng, cô cũng không kể cho mẹ nghe những việc gần đây.
Chuyện tăng ca đối với Lục Yên mà nói như cơm bữa nên mẹ Lục Yên cũng không cảm thấy bất thường, chỉ căn dặn con gái không được thức đêm nhiều quá. Nếu tuần sau được nghỉ thì về thăm bà một chuyến. Sau đó mới cúp điện thoại.
Đã trễ, Lục Yên lấy bông băng và cồn xử lý vết thương ở tay phải, rồi lên giường chuẩn bị ngủ.
Âm báo tin nhắn vang lên không ngừng, cô mở máy kiểm tra.
Trong hộp chat có hai nhóm: một là nhóm ‘Công tác khoa gây mê’, hai là nhóm ‘Tiểu Lâu La’.
‘Tiểu lâu la’ chỉ toàn những bác sĩ và điều dưỡng còn trẻ tuổi, được thành lập nhằm xả nỗi lòng những việc không thể nói rõ rõ ràng ràng trước mặt chủ nhiệm khoa và điều dưỡng trưởng trong nhóm ‘Công tác khoa gây mê’.
Tối thứ sáu, nhóm ‘Tiểu Lâu La’ không yên tĩnh như ngày thường, tán gẫu khí thế ngất trời.
Cô kéo lên phía trên, hơn một ngàn tin nhắn đều liên quan đến cái chết của Uông Thiến Thiến.
Những người nói nhiều nhất chính là những vị bác sĩ và điều dưỡng thường tiếp xúc với Uông Thiến Thiến.
Mồm năm miệng mười, tin tức đua nhau phát ra, Lục Yên kéo lên trên tầm độ hơn một phút mới có thể nhặt ra được mấy nội dung chính.
Bác sĩ A: Uông Thiến Thiến và bạn trai mới quen nhau chưa đầy ba tháng nhưng lại nhanh chóng kết hôn… Như vậy khả năng lớn là muốn trả thù bạn trai cũ.
Điều dưỡng Y: Đúng!!! Bạn trai mới của Thiến Thiến mê mạt chược. Chỉ được cái khá điển trai, nhà cũng có của cải. Đúng đúng …. Em nhìn cũng không thích. Thế nhưng chứng kiến cảnh Thiến Thiến chơi lại tên đàn ông cặn bã trước đây, em thấy rất vui.
Điều dưỡng Z: Cô ấy rất yêu bạn trai cũ. Năm ngoái sau khi bị đá, có một khoảng thời gian như phát điên, làm rất nhiều việc ngốc nghếch.
Điều dưỡng X: Tự nhiên không hiểu sao, sau khi ra nước ngoài một chuyến lại có thêm một người bạn trai mới từ trên trời rơi xuống.
Điều dưỡng T: Thời gian trước Thiến Thiến khá kỳ lạ. Người ta gần đến ngày kết hôn thì hưng phấn. Còn cô ấy, tâm trạng càng lúc càng sa sút, tựa như đang lo sợ điều gì đó, thần thần bí bí. Tôi còn nhớ điều dưỡng trưởng có từng gặp qua cô ấy tâm sự nhưng cô ấy chỉ viện lý do chuẩn bị hôn lễ mệt quá mà thôi, chứ không nói gì hết.
Có thể do quá buồn ngủ, mấy tin tức giật gân này cũng không làm nổi lên lòng hiếu kỳ của Lục Yên, kéo kéo một lúc, mí mắt càng ngày càng nặng, điện thoại trượt khỏi tay rơi xuống gối, cô đã thiếp đi từ lúc nào không biết.
*
Không cài đồng hồ báo thức, hôm sau khi tỉnh giấc đã hơn tám giờ.
Lục Yên rửa mặt, thay quần áo chỉnh tề, ra khỏi phòng ngủ.
Dì Lưu đang ở bàn ăn dọn điểm tâm, trông thấy Lục Yên, dì cười cười: “Bác sĩ Tiểu Lục dậy rồi à? Mau đến ăn sáng!”
Lục Yên mỉm cười: “Chào dì Lưu!”
Đứng bên cạnh bàn ăn, cô đảo mắt khắp nhà, không thấy Giang Thành Ngật, không biết có phải như hôm qua anh đã nói sáng nay phải đến cảnh cục để sắp xếp lại vụ án của Uông Thiến Thiến.
Dì Lưu thấy Lục Yên chần chừ không ngồi vào bàn, dì khẽ cười: “Bác sĩ Tiểu Lục đừng khách sáo. Tôi và cậu Tiểu Giang ăn rồi. Chắc cậu có việc bên cảnh cục nên đã đi làm từ bảy giờ. Cậu Tiểu Giang làm việc rất liều mạng, hầu như thứ bảy và chủ nhật đều ra ngoài điều tra phá án.”
Khi ăn sáng, Lục Yên nhớ đến những tin nhắn trong group chat cô đọc tối qua. Tuy rằng không biết có hữu dụng hay không cô cũng chụp lại màn hình, khi gặp Giang Thành Ngật cô sẽ đưa cho anh xem qua.
Ăn sáng xong, không có việc gì làm, biết mình cũng chẳng thể ra ngoài, đành phải ngồi ở sofa, đăng nhập tài khoản một trang web mạng, bắt đầu tra tìm tài liệu.
Loay hoay trên điện thoại gần một tiếng đồng hồ, cửa chính vang lên tiếng động, có người đến.
Dì Lưu đang đổ nước trái cây vào bình nước ở bàn ăn, cực kỳ kinh ngạc: “Hôm nay cậu về sớm vậy à? Tôi còn tưởng rằng như mọi khi giữa trưa hoặc xế chiều mới quay về.”
Lục Yên ló đầu nhìn ra cửa, quả nhiên là Giang Thành Ngật, do dự một chút rồi đứng dậy chào hỏi: “Anh về rồi! Sự việc hôm qua có tiến triển gì sao?”
Giang Thành Ngật nhận ly nước từ dì Lưu, uống một ngụm lớn: “Cuối tuần nên công việc điều tra, trích xuất camera không tiện, đành phải chờ đến thứ hai.”
Nói cách khác hai ngày tiếp theo cô cũng không thể tùy tiện ra ngoài.
Thấy bộ dạng anh muốn trở về phòng, Lục Yên vội nói: “Giang Thành Ngật, tôi muốn về căn hộ ở Nam San một chuyến.”
Giang Thành Ngật khựng lại, quay đầu nhìn Lục Yên.
Cô nở nụ cười: “Phiền anh …. Vì máy tính tôi vẫn để ở nhà, hai ngày nay phải tra cứu một số tư liệu quan trọng.”
*
Lên xe, thắt dây an toàn, Lục Yên nhớ những thông tin trong group chat, lợi dụng xe vẫn chưa nổ máy, cô đưa những ảnh chụp kia cho Giang Thành Ngật xem: “Đây là nhóm bạn ở Khoa thảo luận những sự việc liên quan đến Uông Thiến Thiến, không biết có giúp ích cho việc tra án của anh hay không …”
Giang Thành Ngật nhận lấy, nhìn chằm chằm màn hình.
Mỗi một tấm ảnh, ánh mắt của anh lặng lẽ đảo nhẹ. Đây là nét mặt đặc trưng của anh mỗi khi phải chăm chú một vấn đề nào đó, con ngươi càng trở nên đen láy, sâu thăm thẳm.
Vài giây sau, Lục Yên nghiêng đầu, dè dặt lên tiếng: “Tôi và Uông Thiến Thiến không thân. Ấn tượng nhất của tôi về cô ấy duy nhất có một lần khi mọi người trực đêm, cô ấy có than phiền dạo gần đây mấy cuộc điện thoại quấy rối cực nhiều, rất phiền phức. Tuy nhiên, chuyện này đã qua khá lâu; nhưng vì mấy ngày trước tôi cũng nhận được mấy cuộc gọi quấy rối giống như vậy nên mới nhớ ra.”
Giang Thành Ngật trả điện thoại cho Lục Yên: “Cho tôi xem những số điện thoại quấy rối kia một chút.”
Lục Yên lẳng lặng mở blacklist, một lát sau lại đưa qua cho anh: “Chắc hẳn đây là phần mềm được cài đặt sẵn…. Nhưng hai ngày nay tôi không nhận được cuộc gọi nào nữa.”
Giang Thành Ngật đưa mắt nhìn, đánh tay lái, đưa xe ra khỏi gara: “Em chuyển tất cả những thông tin này qua cho tôi.”
Chẳng mấy chốc đã đến Nam San, đỗ xe xong xuôi, hai người cùng nhau lên tầng.
Vào nhà, trước hết Lục Yên rót cho Giang Thành Ngật ly nước, rồi vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
Nghĩ ở khu Tùng Sơn cùng lắm chỉ hai ba ngày, cô quơ đại vài bộ bỏ vào vali. Chiếc vali nhìn thì to nhưng thực chất bên trong trống trơn, chả có được mấy bộ quần áo.
Ra khỏi phòng ngủ, tầm mắt Giang Thành Ngật nhìn về chiếc vali, khuôn mặt bỗng chốc ửng đỏ. Anh vội đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt đẩy cửa đi ra ban công, bước ra ngoài, dáng dấp giống như cần phải kiểm tra hoàn cảnh xung quanh.
Lục Yên ở trong phòng quét dọn sơ một chút, vứt mấy túi đồ ăn vặt của Đường Khiết vào thùng rác. Cô quét mắt chợt phát hiện một đồ vật.
Cô ngẩn người, khom lưng nhặt lên, chính là tấm thiệp hình bướm cô phát hiện ở cửa vào đêm hôm đó.
Giang Thành Ngật vừa vặn vào phòng, bắt gặp cảnh Lục Yên đứng đờ người, anh tiến đến gần: “Thu dọn xong rồi sao?”
Lục Yên cất tấm thiệp vào một chiếc túi sạch, đưa cho Giang Thành Ngật: “Đây là món đồ tôi phát hiện dán trước cửa nhà mình, không biết có phải là tấm thiệp của người phụ nữ kia hay không.”
Giang Thành Ngật cau mày nhận lấy, anh trầm mặc một lát, trông thấy Lục Yên vẫn đứng nhìn mình, anh cất tấm thiệp vào trong túi áo trước ngực: “Đi thôi!”
Khi gần đến Vịnh Y Phong, Lục Yên nhớ đến chuyện tối qua, cô hỏi Giang Thành Ngật: “Ngày hôm qua anh thấy rõ người theo dõi tôi không? Dáng người ra sao?”
Sắc mặt Giang Thành Ngật bình tĩnh: “Một người đàn ông cao, gầy, có lẽ thuộc nhóm người nhàn hạ trong xã hội.”
Vẻ mặt Lục Yên khẽ biến: “Đàn ông?”
Tối qua ở tàu điện ngầm cô nhớ là mình trông thấy đó là người phụ nữ mặc áo khoác nhung đen, ngữ điệu cô thêm phần bất an: “Anh xác định là đàn ông?”
Giang Thành Ngật nghiêng đầu nhìn cô: “Làm sao?”
Xe lái vào tiểu khu, Lục Yên chưa kịp trả lời, điện thoại Giang Thành Ngật vang lên.
Mẹ Giang ngữ điệu vui vẻ: “Thành Ngật, nhìn đằng sau!”
Giang Thành Ngật cầm di động, quay người ra đằng sau, một chiếc xe con trắng ở phía sau, kính xe hạ xuống, một người phụ nữ trung niên vẫy vẫy tay …
Lục Yên thấy Giang Thành Ngật không đi tiếp, cô cũng quay đầu lại theo, trông thấy người phụ nữ dáng vẻ cao quý, nhìn rất quen mắt, chưa kịp xác nhận thì xuất hiện thêm một chiếc xe thể thao màu đỏ lái đến trước cổng tiểu khu. Vì không phải là cư dân ở đây nên bảo vệ ngăn lại ở cổng.
Chủ xe lập tức bước xuống xe, là Đinh Tịnh, vừa ra khỏi xe đã quay sang người phụ nữ trung niên kia cười nói: “Ơ… bác … Sao trùng hợp quá vậy!”
Mẹ Giang giật mình nhìn Đinh Tịnh, nhưng lập tức mỉm cười: “Tịnh Tịnh, sao cháu cũng đến khu Tùng Sơn này?!!”
“Cháu đến thăm bạn!” Đinh Tịnh quay sang bảo vệ nói mấy câu, sau đó theo sát mẹ Giang lái xe vào tiểu khu.