• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa đóng rồi, Giang Thành Ngật còn đứng bất động, Lục Yên không có đường lui, bị ép kề sát vào anh.



Hô hấp của anh ngay trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng, nong nóng, ngưa ngứa, làm tóc gáy của cô dựng đứng cả lên.



“Làm gì vậy Giang Thành Ngật?” Lúc này đến lượt cô hỏi anh.



Thanh âm của cô rất thấp, hơi thở yếu ớt mềm mại, dường như xuyên qua quần áo thổi vào da thịt anh.



Anh nhìn cô chằm chằm, vì đã tắm rửa nên hai gò má của cô đỏ bừng, trong đôi mắt phản chiếu ánh sáng trắng của đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, dịu dàng như nước.



Anh nỗ lực để ánh mắt của mình không đi xuống cổ cô: “Mẹ em vẫn còn ở hoa uyển Phong Lộ à?”



“Ừ.”



“Khá xa, lái xe cũng phải mất một tiếng.”



“Vâng.”



“Ngày mai còn phải ăn cơm trưa nữa.”



“Đúng rồi.” Sao vậy?



“Ngủ sớm chút đi.”



Ồ, dáng vẻ rất có đạo lý.



Lục Yên phối hợp gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện đã bị anh nắm tay dẫn vào trong phòng anh.



Căn phòng lớn như thế chỉ có một cái giường và hai cái ghế sofa, buổi chiều đã đổi ga trải giường màu trắng, thêm ánh sáng của đèn trên đầu giường rọi xuống, càng thêm vẻ thư thái ấm áp.



Nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, cô đột nhiên cảm giác được không khí nóng bức khác thường.



“Giang Thành Ngật.”



“Ừ.”



“Em khát nước.”



“Bên kia có nước.”



Cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên trên đầu giường có đặt một ly nước chanh.



Cô đi tới mép giường ngồi xuống, bưng ly lên uống một ngụm. Cổ họng vẫn hơi khô, không nhịn được uống ừng ực nửa ly nước.



Vẫn còn muốn uống tiếp, đột nhiên trong tay trống không.



Anh lấy ly nước, uống hết nửa ly còn lại.



“Em còn khát.” Cô kháng nghị.



Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô tới chỗ ghế sofa ngồi xuống.



Đầu của cô cứ như vậy dán vào lồng ngực của anh, tim lại không khỏi nhảy lên.



Nếu như cô nhìn không lầm, vừa nãy trong ánh mắt anh ngoại trừ dục vọng, còn có sự kiềm chế rõ ràng, rõ ràng là hai loại tình cảm hoàn toàn bất đồng, nhưng hết lần này tới lần khác lại đan xen nhau một cách kì dị.



Dự cảm của cô luôn luôn rất chính xác, quả nhiên một giây tiếp theo đã nghe anh nói: “Anh có chuyện muốn nói với em.”



Thanh âm Giang Thành Ngật rất thấp, lúc nói chuyện, lồng ngực rung động một cách rõ ràng, thói quen từ nhiều năm, cô nhắm mắt cũng nhạy bén biết được tim anh nằm ở đâu, vì vậy để đôi tai của mình chính xác áp lên chỗ đó, từng chút từng chút đếm từng nhịp đập của sinh mệnh anh, dịu dàng nói: “Được.”



“Buổi chiều mẹ anh nói gì với em thế?”



Mắt cô nhẹ run lên, từ tốn lên tiếng: “Đâu nói gì đâu, chỉ tặng em mấy thứ thôi.”



Anh ừ một tiếng, không cần hỏi cũng biết đều là mấy thứ bảo bối gì rồi, đầu tiên không vội, đợi anh và cô nói xong, thì thể nào cũng dùng đến thôi.



Đợi một lúc, không đợi anh mở miệng tiếp, ánh mắt cô khẽ chuyển động, ngước mắt nhìn anh: “Cái đó… bác còn nói với em chuyện anh định đặt vé máy bay và khách sạn nữa.”



Anh hơi nghiêm mặt nhưng cũng không phủ nhận.



Cô không khỏi mỉm cười, trong lòng như uống mật ngọt.



Anh nhìn lúm đồng tiền của cô, người con gái trong lòng này bất kể giờ phút nào nhìn có yên tĩnh mềm mại nhiều bao nhiêu, thì trong cốt cách lại quật cường bấy nhiêu, từ lớp 10 đã tự mình ở nhà nấu cơm, về sau lại cố ý học Y, cô đã sớm hình thành thói quen mọi chuyện đều dựa vào bản thân mình, mọi chuyện đều tự mình quyết định.



Nhớ lại thời điểm trước kỳ thi đại học, có một lần kết thúc đại hội thể dục thể thao, hai người ngồi trên khán đài không một bóng người uống nước ngọt.



Anh hỏi cô định điền nguyện vọng gì, cô nói cô muốn học Y.



Câu trả lời không có gì mới, anh mỉm cười nói: “Học gì không học, sao lại ép bản thân học chuyên ngành khổ như vậy?”



Nước ngọt đã uống xong, cô để lon nước qua một bên, lắc lắc đầu, rất nghiêm túc nói với anh: “Em đã làm rất nhiều bài tập rồi, chuyện học Y, công việc sẽ tương đối ổn định và sung túc, mấy năm nay mẹ em đã quá khổ rồi, em hy vọng bản thân sau này có thể có năng lực chăm sóc mẹ.”



Đó là lần đầu tiên cô chủ động nói tới chuyện gia đình của mình, lúc trước khi hai người nói chuyện, mặc dù cũng nói qua vấn đề này, nhưng cô đều cố ý trốn tránh hoặc chỉ nói qua loa.



Anh có chút thất vọng, sao trong kế hoạch cuộc đời của cô không có sự hiện hữu của anh vậy?



Nhưng anh cũng biết, bọn họ còn quá trẻ, trong cuộc sống có vô số biến số, rất nhiều chuyện nói ra sẽ trở nên phù phiếm, nói trước bước không qua.



Trong lòng anh hơi chua chát, véo véo má cô: “Bạn học Lục, em để anh ở đâu hả?”



Cô mỉm cười không nói, cất chiếc khăn vừa lau mồ hôi cho anh đi xong thì kéo anh đứng lên: “Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”



“Lục Yên.” Qua một lúc lâu, anh nghe thấy bản thân mở miệng, “Lúc ấy chúng ta chia tay, anh đã bốc đồng thay đổi nguyện vọng, vì chuyện này mà anh và cha đã ầm ĩ một trận rất lớn.”



Lục Yên hơi ngây người, từ lúc chia tay tới lúc gặp lại, trong lúc đó có khoảng thời gian trống không tám năm ở giữa, nhưng từ khi hai người làm hòa, đây vẫn là lần đầu tiên Giang Thành Ngật chủ động đề cập đến chuyện này.



“Mấy năm đầu, anh không muốn quay về thành phố S, bởi vì lúc ấy anh một lòng muốn cắt đứt với khoảng thời gian trong quá khứ, căn bản không muốn chạm phải góc nhỏ trước kia, cho dù có một ngày trở về thành phố S cũng sẽ chỉ vì cha mẹ thôi.”



“Nhưng khoảng thời gian đó ở thành phố B, anh không tránh được mà sẽ nhớ tới em. Anh nhớ hồi lớp mười anh rất ham mê bóng rổ, chưa từng chú ý tới mấy bạn nữ bên cạnh, nhưng có một lần em giành được giải thưởng khoa học và công nghệ cho học sinh trung học, lúc tuyên dương, em mặc đồng phục học sinh buộc tóc đuôi ngựa, cách ăn mặc bình thường, nhưng lại làm cho người ta phải liếc mắt nhìn em không thôi, anh mới phát hiện trong trường chúng ta vẫn còn có bạn nữ xinh đẹp như vậy.”



“Về sau anh càng ngày càng hiểu em, anh biết em rất nỗ lực học tập, rất trọng tình cảm, đối xử với bạn bè rất tốt, mỗi lần thi em đều đứng trong danh sách ba người cao nhất toàn khối, em yêu cầu nghiêm khắc với chính mình, mỗi việc em làm đều muốn làm tốt nhất. Khoảng thời gian không có em, anh luôn nhớ đến em, nhớ em nghiêm túc thế nào, bất giác cũng dồn toàn bộ tinh thần và sức lực vào công việc, học tập, em bướng bỉnh, anh còn bướng bỉnh hơn em, anh nghĩ sớm muộn sẽ có một ngày mình gặp được người tốt hơn em, sau đó hoàn toàn quên em đi, nhưng ba năm trước, anh gặp Đường Khiết ở thành phố B, nghe nói tình trạng của em gần đây, anh rất bất ngờ, đêm ấy đã có suy nghĩ muốn điều động về thành phố S.”



Lục Yên ở trong vòng tay anh duy trì tư thế bất động, nhưng mũi lại đột nhiên cảm thấy chua chát.



“Cha anh vô cùng kỳ quái lại cố chấp, ban đầu cha kịch liệt phản đối anh học điều tra hình sự, nếu biết anh muốn điều trở về, không những sẽ không ủng hộ, còn âm thầm ngăn cản nữa, cho nên chuyện công việc điều động của anh chỉ có thể lừa cha mẹ. Ba năm sau, rốt cuộc anh cũng được điều đến phân cục An Sơn công tác. Còn chưa xác định thái độ của em trước, anh đã xúc động quyết định luôn rồi, lúc ấy mọi chuyện đều trong giai đoạn không rõ ràng, anh tự nói với bản thân, anh không phải vì em, anh là vì bản thân mình thôi.”



Nụ cười của cô càng chua xót.



Trên mặt Giang Thành Ngật có chút không chịu được, xuất phát từ lòng tự ái, chuyện này anh vốn định giấu trong lòng cả đời, nhưng nếu quyết định nói rõ ràng toàn bộ với cô, cũng không cần thiết giấu giếm làm gì nữa.



“Bất kể nói thế nào, quanh đi quẩn lại mấy năm nay, hai chúng ta vẫn còn ở bên nhau, năm ấy chúng ta chia tay có quá nhiều nhân tố lẫn lộn trong đó, em và anh đều không đủ bình tĩnh sáng suốt, nhưng tám năm này, đủ mài giũa một người từ trong ra ngoài một lần, trải qua sự trưởng thành mấy năm nay, ở mọi phương diện anh đều chín chắn hơn trước, hiện tại anh chỉ muốn hỏi em…”



Anh dừng lại một chút.



Cô nín thở nghe.



Giọng của anh thấp xuống: “Anh đã chuẩn bị kỹ càng, có thể yêu em hơn cả tám năm trước. Anh hi vọng… em cũng có thể yêu anh hơn tám năm trước.”



Câu cuối cùng, là anh chậm rãi nói từng chữ.



Cô nhìn anh, nước mắt rơi từng giọt từng giọt xuống.



Không tiếng động, ra sức gật đầu.



Cổ họng anh có chút nghẹn ngào, nghiêng người hôn lên nước mắt của cô, hô hấp nóng bỏng cùng hơi thở mềm mại của cô quấn quýt với nhau, hôn rồi lại hôn, dục vọng nhất thời như ngọn lửa bùng cháy, sức lực trên môi càng tăng thêm, lục lọi cởi áo ngủ của cô.



Cho tới lúc áo của cô bị tuột xuống hông, anh thấy được cảnh đẹp mê người lóa mắt thì ngẩn ra, cánh tay buộc chặt, ôm ngang người cô lên, hai người đều lăn lên giường.



Anh lưu luyến trước ngực cô, thở hổn hển: “Cái này là mẹ anh tặng em sao?”



Thật đòi mạng mà.



Còn gì nữa không?



Cô ôm lấy cổ anh, hôn nhiệt tình, cởi từng nút từng nút áo của anh, vụng về ừ một tiếng.



Thừa dịp anh run lên, cô đẩy anh ra, xoay người áp lên anh.



Sáu giờ rưỡi sáng Lục Yên tỉnh lại.



Nằm ở trên giường, cô có loại cảm giác kì lạ, tối qua không cảm thấy chiếc giường này lớn như thế, giờ này nằm trong chăn lại có cảm giác như được vùi trong đống tuyết vậy.



Cánh tay Giang Thành Ngật đang đè lên ngực cô, da thịt nóng bỏng, ngủ rất say, nửa gương mặt vùi trong chiếc gối trắng tuyết, hơi thở nhẹ nhàng ổn định.



Từ góc độ của cô nhìn qua, chỉ có thể thấy làn da và mái tóc đen của anh.



Cô cong môi nhìn anh hồi lâu, nhích lại gần, hôn lên gương mặt anh một cái rồi vén chăn lên, lặng lẽ xuống giường.



Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, trong phòng bếp có sẵn máy ép trái cây và trái cây, gạo và đậu đỏ cũng có sẵn, cô rửa trái cây, vo sạch gạo và đậu đỏ, lại định cắt thêm bí ngô và khoai lang tím để nấu cháo.



Đang bề bộn, cô nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn một cái thì Giang Thành Ngật đã đi tới rồi.



Anh vẫn còn buồn ngủ, tóc tai tán loạn trên trán, phía dưới anh mặc cái quần ngủ dài, vai rộng và cơ bụng chắc khỏe đều lộ ra.



“Dậy sớm như vậy làm gì?” Anh đi thẳng tới phòng bếp.



Cô để gạo và đậu đỏ vào nồi hầm: “Nấu bữa sáng cho anh.”



“Em nấu rất khó ăn.” Vẻ mặt anh đầy ghét bỏ, “Về ngủ thêm chút đi, anh làm cho.”



Cô để bát xuống, thúc giục anh ra ngoài: “Lần này em khẳng định sẽ không làm thua kém gì anh đâu.”



Đẩy anh mà anh vẫn không động đậy, cô cười mà như không cười nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”



Anh bắt lấy tay cô, để cô cầm lấy bộ phận quan trọng của mình, nghiêm nghị yêu cầu: “Cùng anh về phòng ngủ một chút.”



Cô âm thầm dùng sức: “Ồ, tại sao ‘nó’ và anh lại hư như nhau vậy?” Học theo bộ dạng nghiêm trang của anh thu tay về, đá văng dép, cố ý dẫm chân lên hai chân của anh, vòng quanh eo anh.



Anh mỉm cười nhìn cô, không khó khăn ôm cô từng bước từng bước quay về cuối hành lang, đưa tay mở cửa phòng sau lưng, ôm cô bước vào.



Đợi hai người “chiến đấu” xong thì đã chín rưỡi rồi.



Bởi vì phải gặp trưởng bối, Giang Thành Ngật ăn mặc tương đối nghiêm chỉnh, một bộ âu phục màu xanh đậm có chữ Z rất vừa người, caravat là cô chọn cho anh, ánh mắt lạnh lùng, vô cùng đẹp trai.



Vừa lên xe anh đã vội vàng nghe điện thoại.



Lục Yên cũng không để mình nhàn rỗi, nhìn đoạn tài liệu lịch sử trong điện thoại một lúc, nhớ lại tháng trước cô tham gia cuộc họp hàng năm, có một vị giáo sư giảng dạy đề tài cũng có phần giống của mình, nhớ lại lúc đó cô có chụp tấm hình, vì vậy định mở album ra lục lại tấm hình hồi tháng mười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK