Nửa tiếng sau, hắn mặc áo ngủ trở về phòng khách. Người trên sofa vẫn giữ nguyên tư thế kia, khi mắng chửi người anh mang khí phái dời non lấp biển, nhưng khi ngủ thì an tĩnh lạ thường, đúng là hai thái cực hoàn toàn khác biệt. Cứ để anh ngủ như vậy chắc đến mai sẽ lên men thành con mẻ mất. Trần Tây An cũng chẳng đủ nhẫn nại tắm rửa giúp anh, hắn bèn cầm một lon Coca lạnh khỏi tủ, nhét vào vạt áo sơ mi Tiền Tâm Nhất.
Thay đổi trong cơ thể rất dễ dàng để nhận ra, đến cả ánh mắt Trần Tây An nóng lên, sa sầm xuống, dùng sức hôn môi đối phương, ngay khi đầu lưỡi vươn ra định cạy mở môi anh, hắn đứng phắt dậy, đi thẳng vào nhà tắm không quay người lại.
– Cho cậu một cơ hội từ chối đấy.
– Sao tôi có thể để trưởng phòng ngủ sofa được? Có phòng khách, nhưng mấy ngày trước Dương Giang từng ngủ rồi, cậu lau tóc trước đi, tôi đi thay bộ ga giường mới.
Hắn vươn tay, vỗ nhẹ lên gương mặt say nóng hừng hực kia:
Tiền Tâm Nhất lườm hắn một cái, thoắt cái chui ra cướp lấy quần áo mang vào trong, sau đó đóng cửa cái rầm. Giọng anh truyền qua lớp cửa kính:
– Tiền Tâm Nhất, tỉnh nào…, còn không dậy là tôi hôn cậu đấy nhé!
Rất nhanh, người ngủ như chết kia hét “a” lên âm ĩ, vùng dậy như cương thi, đôi mắt díp lại khó khăn mở ra, trước tiên là tìm kiếm nguồn lạnh đông cứng cả da bụng, lười biếng đá nó ra xa hơn một chút sau đó nằm vật xuống như trúng đạn. Vừa ngáp vừa mắng Trần Tây An:
“Ê cu, ra ngoài quẩy không?”
Bạn sẽ chẳng bao giờ đánh thức được người đang giả vờ ngủ, cũng giống như vậy, Trần Tây An chẳng thể đánh thức được Tiền Tâm Nhất đã say bí tỉ đêm nay. Nhịp thở anh kéo dài, ngủ say như chết trên ghế ngồi chật hẹp. Tất nhiên Trần Tây An không thể hôn anh ngay trên bãi đỗ xe được, chỉ đành kéo người ra, cõng trên lưng mang về nhà.
Hết chương 15
– Tắm… – Cuối cùng thì tầm mắt nhập nhèm của Tiền Tâm Nhất cũng phát hiện ra trần nhà và đèn có điểm bất thường, anh trở mình, cảm giác như trời đất đảo điên. Lại liếc nhìn chiếc sofa có hoa văn sọc đen trắng, bấy giờ mới hoàn toàn tỉnh táo, đây không phải nhà anh… vậy thì chỉ có thể là nhà của Trần Tây An.
Cả hai đều nhếch nhác, Trần Tây An trải ga giường trên sofa rồi mới quăng Tiền Tâm Nhất xuống. Người kia còn không thể lăn theo bản năng, chỉ cau mày ngủ say như cũ. Với trạng thái không đề phòng này, Trần Tây An muốn làm gì cũng được, vấn đề sau khi thức giấc hắn sẽ vinh dự đứng top 1 trong bảng xếp hạng thù hận của Tiền Tâm Nhất suốt đời, đến cả Trương Hàng cũng phải lép vế một bên.
Tiền Tâm Nhất đang xỏ qu4n lót chợt sững người, bỗng dưng nhớ tới truyền thuyết Trần Tây An là gay. Anh túm chặt chiếc qu4n lót, lại cảm thấy không giống lắm, bởi vì thái độ của Trần Tây An quá mức thản nhiên. Anh nhủ thầm: Đùa mấy chuyện tế nhị thế này là bệnh chung của đàn ông, cũng thường thôi mà.
Với điều kiện của Trần Tây An cũng không tới mức thiếu thốn bạn tình, hắn thiếu một người có thể hấp dẫn bản thân mình. Sau một hồi suy nghĩ sâu sắc, hắn quyết định không bí quá hóa liều. Hắn muốn Tiền Tâm Nhất yêu mình, điều ấy còn mạnh mẽ hơn duc v0ng muốn lên giường một lần với anh.
***
Hắn đẩy Tiền Tâm Nhất nằm ngửa mặt lên trời, cảm thấy người này thực vừa vặn với sofa của hắn, hắn không rõ nguồn gốc của cái cảm giác vui vẻ như dòng suối trong này đến từ đâu. Hắn xoa gương mặt hơi toát mồ hôi của Tiền Tâm Nhất, cúi đầu hôn lên môi anh.
– Xong rồi, cút đi.
Mềm mại đúng như trong dự đoán, mang theo tàn dư của men rượu cùng với hơi thở chậm rãi. Dòng khí lướt nhẹ qua mặt Trần Tây An, cơn ngứa ngáy khẽ khàng k1ch thích hắn. Hệ thần kinh lan truyền cảm xúc nhộn nhạo tới tận đáy lòng, dấy lên xúc động muốn có được nhiều hơn.
Trần Tây An mỉm cười, cảm thấy anh cũng không giống như người chú ý tới vấn đề này, bèn dẫn anh vào phòng ngủ cho khách.
Anh dừng một lát, bổ sung thêm: “Đồng nghiệp bình thường.”
Gương mặt Tiền Tâm Nhất ngay gần chóp mũi hắn, có thể nhìn thấy rõ ràng từng lỗ chân lông, làn da hơi khô, cũng có vài đốm tàn nhang nhàn nhạt rải rác, nhưng chỉnh thể thì vẫn rất ưa nhìn. Tiền Tâm Nhất say ngủ, thoạt nhìn có vẻ vô hại, mặt mày thản nhiên, sống mũi nhỏ cao. Chỉ khi anh mở mắt ra mới mang khí chất của một kẻ xâm lược.
Trần Tây An thản nhiên nói: “Ý của ông là muốn tôi phải thẳng thắn, sau đó thì sao?”
Tiền Tâm Nhất ôm khăn, để lộ ra nửa bên mặt:
Thay đổi trong cơ thể rất dễ dàng để nhận ra, đến cả ánh mắt Trần Tây An nóng lên, sa sầm xuống, dùng sức hôn môi đối phương, ngay khi đầu lưỡi vươn ra định cạy mở môi anh, hắn đứng phắt dậy, đi thẳng vào nhà tắm không quay người lại.
– Trong ngăn tủ có khăn mặt và bàn chải mới.
Nửa tiếng sau, hắn mặc áo ngủ trở về phòng khách. Người trên sofa vẫn giữ nguyên tư thế kia, khi mắng chửi người anh mang khí phái dời non lấp biển, nhưng khi ngủ thì an tĩnh lạ thường, đúng là hai thái cực hoàn toàn khác biệt. Cứ để anh ngủ như vậy chắc đến mai sẽ lên men thành con mẻ mất. Trần Tây An cũng chẳng đủ nhẫn nại tắm rửa giúp anh, hắn bèn cầm một lon Coca lạnh khỏi tủ, nhét vào vạt áo sơ mi Tiền Tâm Nhất.
Tiền Tâm Nhất nhét bánh bao vào miệng, phồng mang trợn má lắc đầu, dùng đũa gảy quả trứng gà khiến nó xoay tròn trong bát, nội tâm giằng xé: Đảm đang thì đảm đang thật đấy, nhưng dù sao cũng là một thằng đàn ông mà!!!
– Xin tôi đi.
“Sau đó…” Dương Giang suy nghĩ, bật cười trên nỗi đau của người khác, “Sau đó có lẽ ông sẽ phải nghỉ việc nữa ha ha ha.”
Rất nhanh, người ngủ như chết kia hét “a” lên âm ĩ, vùng dậy như cương thi, đôi mắt díp lại khó khăn mở ra, trước tiên là tìm kiếm nguồn lạnh đông cứng cả da bụng, lười biếng đá nó ra xa hơn một chút sau đó nằm vật xuống như trúng đạn. Vừa ngáp vừa mắng Trần Tây An:
– Anh có bệnh à?
Sau khi Dương Giang phát hiện ra đồng chí tốt của mình mất tích cả tháng trời, anh ta mới gọi điện thoại tới cho Trần Tây An, nói:
Trần Tây An kéo chiếc khăn lông lau tóc:
Trần Tây An thầm nói “cầu còn không được”, nhưng ngoài miệng thì bảo:
Trần Tây An phủ chiếc khăn mình vừa lau tóc lên đầu anh, nhẹ nhàng xoa qua chiếc khăn, trêu chọc:
– Dậy đi, tắm xong rồi hẵng ngủ, cả người toàn vụ bánh thôi.
Trần Tây An đưa anh một quả trứng gà, nhìn anh rồi nói:
– Tắm… – Cuối cùng thì tầm mắt nhập nhèm của Tiền Tâm Nhất cũng phát hiện ra trần nhà và đèn có điểm bất thường, anh trở mình, cảm giác như trời đất đảo điên. Lại liếc nhìn chiếc sofa có hoa văn sọc đen trắng, bấy giờ mới hoàn toàn tỉnh táo, đây không phải nhà anh… vậy thì chỉ có thể là nhà của Trần Tây An.
Tiền Tâm Nhất tới tìm Cao Viễn thuật lại toàn bộ câu chuyện, nói rằng dự án này toàn kẻ thù, làm không tốt sẽ nát bét, hỏi ông ta có suy nghĩ chuyển sang cho phòng khác làm việc không. Cao Viễn im lặng một lát, nói cứ làm trước rồi tính sau. Tiền Tâm Nhất đã làm thì làm cho trót, trước khi đi còn lấy cớ kéo tổ khác vào chung. Anh yêu cầu khi nào bận không còn thời gian thì nhất định tổ khác phải cho một người sang giúp vô điều kiện.
Tiền Tâm Nhất bước ra ngoài như du hồn, đúng lúc Trần Tây An bước từ ngoài vào. Rõ ràng hắn vừa mới đi tập về, mặc bộ quần áo thể thao ngắn tay, chạy tới mức toàn thân vã mồ hôi, tóc mái dính trên mặt, ánh mắt sáng ngời có tinh thần. Tiền Tâm Nhất tức thì tự kiểm điểm lại bản thân, nhận ra rằng người ta đẹp trai cũng không phải vô lý, anh cũng ngưỡng mộ lắm đấy chứ, chẳng qua không có động lực thực hiện mà thôi. Tiền Tâm Nhất nhụt chí, giơ tay lên xin chào rồi quay đầu chui vào trong phòng tắm.
Anh ngồi dậy, tay chân đều mềm nhũn, đưa mắt nhìn khắp căn phòng, phong cách trang hoàng lạnh lùng cứng ngắc, sáng sủa sạch sẽ, những thứ bẩn nhất trong phòng có lẽ đều thuộc về Tiền Tâm Nhất cả.
Anh say tới mức đầu óc mơ hồ, cũng không rối rắm chuyện đêm hôm khuya khoắt mình ở chung với một anh bạn “gay”, hay chuyện gây phiền phức cho đồng nghiệp, bây giờ anh chỉ muốn tẩy sạch mùi rượu cùng với vụn bánh dính dính trên người mình mà thôi.
Với điều kiện của Trần Tây An cũng không tới mức thiếu thốn bạn tình, hắn thiếu một người có thể hấp dẫn bản thân mình. Sau một hồi suy nghĩ sâu sắc, hắn quyết định không bí quá hóa liều. Hắn muốn Tiền Tâm Nhất yêu mình, điều ấy còn mạnh mẽ hơn duc v0ng muốn lên giường một lần với anh.
– Vậy tôi đi tắm. – Anh lại ngáp một cái, lảo đảo đụng phải sofa, đi được mấy bước mới phát hiện mình đang đi bừa bèn hỏi – Nhà tắm ở đâu?
Trái tim Dương Giang kêu lên một tiếng, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn: “Ai??? Tiền Tâm Nhất hả?”
Trần Tây An cảm thấy dáng vẻ của anh lúc này cực kỳ dễ thương nên chẳng hề phát hiện ra nụ cười cưng chiều của mình, hắn chỉ vào cánh cửa bên trái phía sau lưng mình:
– Trong ngăn tủ có khăn mặt và bàn chải mới.
Rửa mặt xong ra ngoài thì Trần Tây An đã bày đồ ăn lên bàn, nào là sữa đậu nành, bánh bao, trứng gà còn có cả salad dưa chuột. Tiền Tâm Nhất ngồi xuống, Trần Tây An ngồi đối diện hỏi anh muốn ăn bánh bao nhân gì. Tiền Tâm Nhất nghe chỉ huy gắp chiếc bánh nhân dưa chua, cắn một miếng, trong nháy mắt, hạnh phúc lan tỏa, một suy nghĩ chợt lóe lên khiến anh suýt nữa đã làm rơi bánh bao.
– Tiền Tâm Nhất cậu lộ hàng rồi.
Tiền Tâm Nhất chẳng nói một câu cảm ơn, chỉ “ừ” một tiếng rồi bước vào trong phòng tắm, rất nhanh sau đó có tiếng nước vọng ra. Cửa phòng tắm nhám cát, bên trong còn ngăn ra bởi một vách ngăn thủy tinh, không nhìn rõ bóng người bên trong. Trần Tây An cũng không thất vọng, tâm lý và s1nh lý anh đều đang rục rịch, anh dựa vào lưng ghế sofa, ngửa đầu lên, thầm nói với bản thân: Không phải vội, nước sôi chỉ khiến cho ếch nhảy ra khỏi nồi mà thôi.
Hắn đẩy Tiền Tâm Nhất nằm ngửa mặt lên trời, cảm thấy người này thực vừa vặn với sofa của hắn, hắn không rõ nguồn gốc của cái cảm giác vui vẻ như dòng suối trong này đến từ đâu. Hắn xoa gương mặt hơi toát mồ hôi của Tiền Tâm Nhất, cúi đầu hôn lên môi anh.
Nhìn đâu trong căn phòng này cũng thấy Trần Tây An rất sang trọng, phòng tắm của hắn cũng mang phong cách tiểu tư sản, cảm giác từa tựa khách sạn. Tiền Tâm Nhất tắm xong, cuối cùng hồn cũng về với xác, anh không trần chuồng bước ra mà chỉ ló cái đầu với mái tóc ướt rượt ra ngoài:
Gương mặt Tiền Tâm Nhất ngay gần chóp mũi hắn, có thể nhìn thấy rõ ràng từng lỗ chân lông, làn da hơi khô, cũng có vài đốm tàn nhang nhàn nhạt rải rác, nhưng chỉnh thể thì vẫn rất ưa nhìn. Tiền Tâm Nhất say ngủ, thoạt nhìn có vẻ vô hại, mặt mày thản nhiên, sống mũi nhỏ cao. Chỉ khi anh mở mắt ra mới mang khí chất của một kẻ xâm lược.
– Trần Tây An… mang cho tôi bộ nào mặc tạm đi.
***
Anh ngồi dậy, tay chân đều mềm nhũn, đưa mắt nhìn khắp căn phòng, phong cách trang hoàng lạnh lùng cứng ngắc, sáng sủa sạch sẽ, những thứ bẩn nhất trong phòng có lẽ đều thuộc về Tiền Tâm Nhất cả.
Trần Tây An đã đứng dậy, nhưng vẫn muốn chọc anh chơi:
Mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng cũng đủ để Trần Tây An liếc thấy thứ không nên thấy. Trần Tây An chấn động, dựa vào cửa kính bật cười:
Trần Tây An cảm thấy dáng vẻ của anh lúc này cực kỳ dễ thương nên chẳng hề phát hiện ra nụ cười cưng chiều của mình, hắn chỉ vào cánh cửa bên trái phía sau lưng mình:
– Ra mà tìm, đều là đàn ông cả, cậu sợ cái gì.
Còn nhiều chuyện hơn mà anh cố ý không nghĩ tới, ví dụ như Trần Tây An là gay chẳng hạn.
Tiền Tâm Nhất cũng đến bó tay:
Cả hai đều nhếch nhác, Trần Tây An trải ga giường trên sofa rồi mới quăng Tiền Tâm Nhất xuống. Người kia còn không thể lăn theo bản năng, chỉ cau mày ngủ say như cũ. Với trạng thái không đề phòng này, Trần Tây An muốn làm gì cũng được, vấn đề sau khi thức giấc hắn sẽ vinh dự đứng top 1 trong bảng xếp hạng thù hận của Tiền Tâm Nhất suốt đời, đến cả Trương Hàng cũng phải lép vế một bên.
– Sợ con khỉ, anh muốn tôi dở trò lưu manh đấy à? Anh đi nhanh lên, để mông trần vầy tôi lo lắm.
Trần Tây An mỉm cười bước vào phòng ngủ, lát sau lục ra một bộ quần áo ngủ và một chiếc qu4n lót dự bị đã giặt qua. Hắn đứng trước cửa phòng tắm, nơi mà ngón tay Tiền Tâm Nhất chẳng với được tới, chọc anh:
Cười xong, anh ta nói với giọng lo lắng: “Tây An, nhưng ông không nói thì sao người ta biết được.”
– Xin tôi đi.
Trần Tây An: “Để sau đi, đồng nghiệp nữ ở đây còn lén lút bàn tán chuyện của tôi ở Cục công trình số 8, tôi nghe thấy rồi, cậu ấy cũng không điếc, dù sao cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Hơn nữa, một người đối xử tốt với ông hơn người khác, chẳng lẽ ông lại không nhận ra hay sao?”
Tiền Tâm Nhất lườm hắn một cái, thoắt cái chui ra cướp lấy quần áo mang vào trong, sau đó đóng cửa cái rầm. Giọng anh truyền qua lớp cửa kính:
– Xong rồi, cút đi.
– Tôi xong rồi, ngày nay phiền anh quá, anh cũng ngủ đi thôi, cho tôi mượn sofa ngủ tạm một đêm.
Mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng cũng đủ để Trần Tây An liếc thấy thứ không nên thấy. Trần Tây An chấn động, dựa vào cửa kính bật cười:
– Tiền Tâm Nhất cậu lộ hàng rồi.
– Anh có bệnh à?
Tiền Tâm Nhất đang xỏ qu4n lót chợt sững người, bỗng dưng nhớ tới truyền thuyết Trần Tây An là gay. Anh túm chặt chiếc qu4n lót, lại cảm thấy không giống lắm, bởi vì thái độ của Trần Tây An quá mức thản nhiên. Anh nhủ thầm: Đùa mấy chuyện tế nhị thế này là bệnh chung của đàn ông, cũng thường thôi mà.
Nhìn đâu trong căn phòng này cũng thấy Trần Tây An rất sang trọng, phòng tắm của hắn cũng mang phong cách tiểu tư sản, cảm giác từa tựa khách sạn. Tiền Tâm Nhất tắm xong, cuối cùng hồn cũng về với xác, anh không trần chuồng bước ra mà chỉ ló cái đầu với mái tóc ướt rượt ra ngoài:
Trần Tây An kéo chiếc khăn lông lau tóc:
Không được tự ý suy nghĩ lung tung trước khi sự việc được kết luận, bởi vì có rất nhiều trò cười đều bắt nguồn vì việc tự mình đa tình.
Vì thế anh cười ha ha nói với Trần Tây An:
– Năm ngoái công ty đi biển, tất cả mọi người đều nhìn thấy tôi lộ hàng rồi. Hôm nay phiền anh quá, tôi cứ uống nhiều là lại vậy, cho nên bình thường tôi không uống rượu.
Trần Tây An mỉm cười bước vào phòng ngủ, lát sau lục ra một bộ quần áo ngủ và một chiếc qu4n lót dự bị đã giặt qua. Hắn đứng trước cửa phòng tắm, nơi mà ngón tay Tiền Tâm Nhất chẳng với được tới, chọc anh:
Trần Tây An thầm nói “cầu còn không được”, nhưng ngoài miệng thì bảo:
Vì thế anh cười ha ha nói với Trần Tây An:
***
– Không phiền, chuyện nhỏ thôi ấy mà.
Tiền Tâm Nhất thấp hơn hắn, chẳng qua quần áo ngủ mặc rộng một chút cũng không sao. Trước lúc mở cửa anh còn đắn đo mai phải mặc gì, song khi mở cửa ra đã quay về trạng thái bình thường, cùng lắm thì mai về nhà sớm một lát thay quần áo. Anh vuốt tóc ra ngoài, thấy Trần Tây An đang đứng dựa phía bên trái, vóc dáng dong dỏng rất đẹp trai. Anh cất lời:
Bạn sẽ chẳng bao giờ đánh thức được người đang giả vờ ngủ, cũng giống như vậy, Trần Tây An chẳng thể đánh thức được Tiền Tâm Nhất đã say bí tỉ đêm nay. Nhịp thở anh kéo dài, ngủ say như chết trên ghế ngồi chật hẹp. Tất nhiên Trần Tây An không thể hôn anh ngay trên bãi đỗ xe được, chỉ đành kéo người ra, cõng trên lưng mang về nhà.
Tiền Tâm Nhất cũng đến bó tay:
– Tôi xong rồi, ngày nay phiền anh quá, anh cũng ngủ đi thôi, cho tôi mượn sofa ngủ tạm một đêm.
– Sao thế, không ngon à?
Rốt cuộc thì Tiền Tâm Nhất vẫn không đeo kính bước vào văn phòng, ngoại trừ nội dung công việc, anh không thích người khác chú ý đến mình, anh chỉ đeo khi làm việc với máy tính thôi. Chẳng qua những nhân viên của phòng 1 ra vào phòng vẫn nhìn thấy, đồng thời tâng bốc kiểu dáng chiếc kính bảo vệ mắt của anh, nói anh đeo lên khí chất như lan, nhãn nhặn tuấn tú, không thích hợp nổi nóng, cuối cùng bị Tiền Tâm Nhất đập tài liệu đuổi ra ngoài.
Trần Tây An phủ chiếc khăn mình vừa lau tóc lên đầu anh, nhẹ nhàng xoa qua chiếc khăn, trêu chọc:
– Tiền Tâm Nhất, tỉnh nào…, còn không dậy là tôi hôn cậu đấy nhé!
– Sao tôi có thể để trưởng phòng ngủ sofa được? Có phòng khách, nhưng mấy ngày trước Dương Giang từng ngủ rồi, cậu lau tóc trước đi, tôi đi thay bộ ga giường mới.
Tiền Tâm Nhất ôm khăn, để lộ ra nửa bên mặt:
Hết chương 15
– Không phải thay đâu, mất thời gian, ai quan tâm tới chuyện này làm gì.
Trần Tây An kéo cổ áo người đang làm đỏm kia, lôi ra ngoài:
Tiền Tâm Nhất thấp hơn hắn, chẳng qua quần áo ngủ mặc rộng một chút cũng không sao. Trước lúc mở cửa anh còn đắn đo mai phải mặc gì, song khi mở cửa ra đã quay về trạng thái bình thường, cùng lắm thì mai về nhà sớm một lát thay quần áo. Anh vuốt tóc ra ngoài, thấy Trần Tây An đang đứng dựa phía bên trái, vóc dáng dong dỏng rất đẹp trai. Anh cất lời:
Trần Tây An mỉm cười, cảm thấy anh cũng không giống như người chú ý tới vấn đề này, bèn dẫn anh vào phòng ngủ cho khách.
– Vậy tôi đi tắm. – Anh lại ngáp một cái, lảo đảo đụng phải sofa, đi được mấy bước mới phát hiện mình đang đi bừa bèn hỏi – Nhà tắm ở đâu?
***
Không được tự ý suy nghĩ lung tung trước khi sự việc được kết luận, bởi vì có rất nhiều trò cười đều bắt nguồn vì việc tự mình đa tình.
Tiền Tâm Nhất bước ra ngoài như du hồn, đúng lúc Trần Tây An bước từ ngoài vào. Rõ ràng hắn vừa mới đi tập về, mặc bộ quần áo thể thao ngắn tay, chạy tới mức toàn thân vã mồ hôi, tóc mái dính trên mặt, ánh mắt sáng ngời có tinh thần. Tiền Tâm Nhất tức thì tự kiểm điểm lại bản thân, nhận ra rằng người ta đẹp trai cũng không phải vô lý, anh cũng ngưỡng mộ lắm đấy chứ, chẳng qua không có động lực thực hiện mà thôi. Tiền Tâm Nhất nhụt chí, giơ tay lên xin chào rồi quay đầu chui vào trong phòng tắm.
– Không phiền, chuyện nhỏ thôi ấy mà.
Trần Tây An nói sự thật với anh ta: “Chỉ đi ăn cùng nhau thôi.”
Rửa mặt xong ra ngoài thì Trần Tây An đã bày đồ ăn lên bàn, nào là sữa đậu nành, bánh bao, trứng gà còn có cả salad dưa chuột. Tiền Tâm Nhất ngồi xuống, Trần Tây An ngồi đối diện hỏi anh muốn ăn bánh bao nhân gì. Tiền Tâm Nhất nghe chỉ huy gắp chiếc bánh nhân dưa chua, cắn một miếng, trong nháy mắt, hạnh phúc lan tỏa, một suy nghĩ chợt lóe lên khiến anh suýt nữa đã làm rơi bánh bao.
Trần Tây An đưa anh một quả trứng gà, nhìn anh rồi nói:
– Sao thế, không ngon à?
Lúc bận rộn thì không cảm giác được thời gian trôi, mỗi ngày đều vẽ vẽ vẽ, Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đều rất chú ý đến tiến độ, mỗi tuần đều họp báo cáo một lần. Khoảng thời gian trước được thả lỏng, ngày ngày chỉ làm tới bảy giờ đã tan, đến lúc hoạt động trí óc với cường độ cao khiến cho con người ta còn chẳng nghĩ tới chuyện ăn mỳ hay ăn cơm. Những người khác đều có gia đình, cho nên chỉ cần Trần Tây An đưa ra yêu cầu ăn cơm chung thì chắc chắn là đang nhắc tới ai đó.
Tiền Tâm Nhất nhét bánh bao vào miệng, phồng mang trợn má lắc đầu, dùng đũa gảy quả trứng gà khiến nó xoay tròn trong bát, nội tâm giằng xé: Đảm đang thì đảm đang thật đấy, nhưng dù sao cũng là một thằng đàn ông mà!!!
– Trần Tây An… mang cho tôi bộ nào mặc tạm đi.
Còn nhiều chuyện hơn mà anh cố ý không nghĩ tới, ví dụ như Trần Tây An là gay chẳng hạn.
Anh dậy muộn, không kịp về nhà thay quần áo, Trần Tây An lục cho anh một bộ quần áo trước đây từng mặc. Ngoại trừ nếp gấp hơi sâu và ống quần hơi bó thì mặc cũng vừa. Hơn nữa Trần Tây An rất chú ý đến vấn đề chất lượng quần áo, ăn mặc ra dáng hơn quần áo của Tiền Tâm Nhất nhiều. Tiền Tâm Nhất mặc xong đứng trước gương soi, nghe chừng đắc ý lắm, lại lấy chiếc kính bảo vệ mắt mà Trần Tây An tặng ra đeo lên. Được người ngoài khen, anh cũng cảm thấy mình đeo kính lên khá được, hơn nữa càng nhìn càng thấy học thức, liền đứng trước gương trầm tư hồi lâu.
Trần Tây An kéo cổ áo người đang làm đỏm kia, lôi ra ngoài:
– Đủ rồi đấy thưa tiến sĩ Tiền, đến công ty mà nghĩ tiếp.
Rốt cuộc thì Tiền Tâm Nhất vẫn không đeo kính bước vào văn phòng, ngoại trừ nội dung công việc, anh không thích người khác chú ý đến mình, anh chỉ đeo khi làm việc với máy tính thôi. Chẳng qua những nhân viên của phòng 1 ra vào phòng vẫn nhìn thấy, đồng thời tâng bốc kiểu dáng chiếc kính bảo vệ mắt của anh, nói anh đeo lên khí chất như lan, nhãn nhặn tuấn tú, không thích hợp nổi nóng, cuối cùng bị Tiền Tâm Nhất đập tài liệu đuổi ra ngoài.
Dương Giang cạn lời: “Trời ạ, một mình thì ăn cơm cái gì, ra ngoài làm chén đê.”
– Sợ con khỉ, anh muốn tôi dở trò lưu manh đấy à? Anh đi nhanh lên, để mông trần vầy tôi lo lắm.
Chỉ có Triệu Đông Văn trẻ tuổi và ưa thích hàng hiệu mới phát hiện một nguyên nhân khác khiến khí chất của anh thăng hoa, đó chính là quần áo. Vì thế gu thẩm mỹ của Trần Tây An đều được mọi người nhất trí công nhận.
Tiền Tâm Nhất tới tìm Cao Viễn thuật lại toàn bộ câu chuyện, nói rằng dự án này toàn kẻ thù, làm không tốt sẽ nát bét, hỏi ông ta có suy nghĩ chuyển sang cho phòng khác làm việc không. Cao Viễn im lặng một lát, nói cứ làm trước rồi tính sau. Tiền Tâm Nhất đã làm thì làm cho trót, trước khi đi còn lấy cớ kéo tổ khác vào chung. Anh yêu cầu khi nào bận không còn thời gian thì nhất định tổ khác phải cho một người sang giúp vô điều kiện.
Mềm mại đúng như trong dự đoán, mang theo tàn dư của men rượu cùng với hơi thở chậm rãi. Dòng khí lướt nhẹ qua mặt Trần Tây An, cơn ngứa ngáy khẽ khàng k1ch thích hắn. Hệ thần kinh lan truyền cảm xúc nhộn nhạo tới tận đáy lòng, dấy lên xúc động muốn có được nhiều hơn.
Khi về, anh triệu tập tất cả mọi người tới mở cuộc họp, truyền đạt lại nguyện vọng và yêu cầu của chủ đầu tư. Phân chia công việc nhoay nhoáy, Trần Tây An và anh béo phụ trách toàn thể kết cấu. Anh, Lương Cầm và anh Ngô sẽ phụ trách chức năng cùng thẩm mỹ. Triệu Đông Văn cơ động, bên nào thiếu người thì qua bên đó, tan họp bắt đầu làm việc ngay.
Lúc bận rộn thì không cảm giác được thời gian trôi, mỗi ngày đều vẽ vẽ vẽ, Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đều rất chú ý đến tiến độ, mỗi tuần đều họp báo cáo một lần. Khoảng thời gian trước được thả lỏng, ngày ngày chỉ làm tới bảy giờ đã tan, đến lúc hoạt động trí óc với cường độ cao khiến cho con người ta còn chẳng nghĩ tới chuyện ăn mỳ hay ăn cơm. Những người khác đều có gia đình, cho nên chỉ cần Trần Tây An đưa ra yêu cầu ăn cơm chung thì chắc chắn là đang nhắc tới ai đó.
***
Sau khi Dương Giang phát hiện ra đồng chí tốt của mình mất tích cả tháng trời, anh ta mới gọi điện thoại tới cho Trần Tây An, nói:
“Ê cu, ra ngoài quẩy không?”
Bên kia lập tức từ chối: “Tự quẩy một mình đi, tôi đang ăn cơm.”
Bên kia lập tức từ chối: “Tự quẩy một mình đi, tôi đang ăn cơm.”
Dương Giang cạn lời: “Trời ạ, một mình thì ăn cơm cái gì, ra ngoài làm chén đê.”
Trần Tây An mỉm cười thồn cơm chó: “Hai người.”
Trái tim Dương Giang kêu lên một tiếng, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn: “Ai??? Tiền Tâm Nhất hả?”
Trần Tây An “ừ” một tiếng, Dương Giang bùng nổ: “Đệt, ông lừa tôi đúng không, Tiền Tâm Nhất dễ đổ thế sao? Không thể nào.”
Trần Tây An nói sự thật với anh ta: “Chỉ đi ăn cùng nhau thôi.”
Trần Tây An mỉm cười thồn cơm chó: “Hai người.”
Anh dừng một lát, bổ sung thêm: “Đồng nghiệp bình thường.”
Dương Giang im lặng mấy giây, sau đó sụp đổ: “Đại thần, tôi quỳ xuống trước ông luôn này. Đã hơn một tháng rồi, cũng thân thiết như thể sắp kết hôn tới nơi, ông nói với tôi ông vẫn còn là trai thẳng sao?”
Trần Tây An thản nhiên nói: “Ý của ông là muốn tôi phải thẳng thắn, sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Dương Giang suy nghĩ, bật cười trên nỗi đau của người khác, “Sau đó có lẽ ông sẽ phải nghỉ việc nữa ha ha ha.”
Khi về, anh triệu tập tất cả mọi người tới mở cuộc họp, truyền đạt lại nguyện vọng và yêu cầu của chủ đầu tư. Phân chia công việc nhoay nhoáy, Trần Tây An và anh béo phụ trách toàn thể kết cấu. Anh, Lương Cầm và anh Ngô sẽ phụ trách chức năng cùng thẩm mỹ. Triệu Đông Văn cơ động, bên nào thiếu người thì qua bên đó, tan họp bắt đầu làm việc ngay.
Cười xong, anh ta nói với giọng lo lắng: “Tây An, nhưng ông không nói thì sao người ta biết được.”
Trần Tây An: “Để sau đi, đồng nghiệp nữ ở đây còn lén lút bàn tán chuyện của tôi ở Cục công trình số 8, tôi nghe thấy rồi, cậu ấy cũng không điếc, dù sao cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Hơn nữa, một người đối xử tốt với ông hơn người khác, chẳng lẽ ông lại không nhận ra hay sao?”
Anh dừng một lát, bổ sung thêm: “Đồng nghiệp bình thường.”Hết chương 15