– Nói gì mà vui thế. – Myles bỗng dưng chen vào, ánh mắt dừng trên gương mặt Tiền Tâm Nhất – Qian, chuẩn bị báo cáo đi, còn một tiếng đồng hồ nữa bắt đầu đấu thầu rồi.
Màn báo cáo của Trần Nghị Vi mang tính chất kích động rất mạnh, hội đồng xét thầu trở nên tập trung hơn, không ngừng ghi chép lại trên giấy. Chờ tới khi màn chiếu xuất hiện trang “Cảm ơn đã chú ý lắng nghe”, Trần Nghị Vi cúi người, nói phần trình bày của mình đến đây là hết.
Nếu như đây chính là nguyên nhân mà người trong cùng một nhóm không thể yêu nhau thì… Tiền Tâm Nhất giả thiết Trần Tây An uống say lỡ miệng, anh cho rằng vẫn không nên vơ đũa cả nắm như vậy.
Nhóm F đến vào lúc hai giờ chiều, rõ ràng thời gian này tương đối ổn thỏa, bởi vì không chỉ có mình nhóm bọn họ có mặt ở đây.
– Đây là thiết kế của ai?
– Kiến trúc sư Tiền phải không chỉ, tôi muốn đưa ra một ý kiến cá nhân, cảm giác khối bệ của khối tháp này hơi cứng, tôi cũng rất thích, nhưng tại sao khu triển lãm lại không mềm mại hơn, như vậy sẽ tương đối hài hòa.
Nhân viên kinh doanh của nhóm M tới đây là Linda, chính là cô gái hỏi thăm Trần Nghị Vi trong buổi tiệc tối kỷ niệm, nhóm trưởng của cô bị ốm nặng nên sai cô tới lo mảng kinh tế của hồ sơ dự thầu.
Số 11 là Từ Khoa LMP, công ty này cũng là tập đoàn có nguồn gốc nước ngoài, thực lực không thua kém gì JMP. Nếu như khu triển lãm của bọn họ không bằng Trần Tây An, vậy thì dựa vào màn phản ứng hỏi đáp của hiện trường có thể nhận ra, điểm kỹ thuật cao nhất chắc hẳn thuộc về đội của Vic.
Hết chương 90
Cơ hội thế này chắc hẳn GAD sẽ không bỏ qua, chắc hẳn Trần Nghị Vi cũng tới. Tiền Tâm Nhất đã dung nhập vào công ty mới, cũng có nghe phong thanh về chuyện quá khứ của hai người.
– Thưa các vị lãnh đạo và các vị thành viên hội đồng xét thầu, chúc mọi người buổi chiều vui vẻ, tôi là Tiền Tâm Nhất thuộc nhóm F công ty JMP. Hạng mục mà chúng tôi muốn tranh thầu là khách sạn trung tâm. Trước mắt thì các bạn bè cùng ngành đều bắt đầu từ khu triển lãm, bây giờ tôi muốn đổi sang phương thức khác, bắt đầu từ khối tháp. Bởi vì tôi cảm thấy cho dù nhìn gần hay nhìn xa thì khách sạn cao nhất này vẫn luôn là kiến trúc khiến người ta chú ý hơn cả. Đầu tiên, tôi sẽ cho mọi người thấy hình ảnh đối lập toàn cảnh giữa ngày và đêm.
Chính vào lúc này, thành viên hội đồng xét thầu ngồi thứ ba theo chiều kim đồng hồ đưa ra câu hỏi:
– Là của một kiến trúc sư trong nhóm tôi, cậu ấy tên Trần Tây An.
Nam nữ khác tổ có ý với nhau, lén lút yêu đương trước mặt người khác. Lãnh đạo đều biết nhưng giả mù, kết quả lần ấy cùng đấu thầu một dự án. Nhóm M đã may mắn dành chiến thắng nhờ ưu thế về điểm kinh tế của hồ sơ dự thầu, định mức giá cho một mét vuông không cao cũng không thấp, chỉ ít hơn nhóm Y có 1 tệ.
Ánh sáng chiếu ra từ tấm bản nhôm được thiết kế tỉ mỉ, tầng tầng lớp lớp quấy nhiễu lẫn nhau, ấy vậy mà lại có cảm giác giao thoa hài hòa, giống như… mái của khu triển lãm chum rượu kia.
Bên phía Vương Nguy, ổ gà vẫn được đặt ở vị trí tiên phong. Khoảnh khắc thiết kế rối loạn không theo quy tắc của nó được thể hiện, có mấy vị giám khảo hơi rệu rã thoáng cái ngồi thẳng hơn. Quả thực nó rất loạn. Nhưng trong hỗn loạn lại có quy luật của tự nhiên, giống như chim én tha cỏ về đắp tổ.
Tiền Tâm Nhất vừa nhìn chằm chằm về phía đó vừa nói đùa:
Tiền Tâm Nhất nghe được lời giải thích là Trần Nghị Vi uống say lỡ miệng, trong lúc động lòng Linda đã sửa lại định mức giá trong hợp đồng. Nhóm trưởng nhóm Y nổi cơn tam bành, mời Trần Nghị Vi đi chỗ khác mà nhận chức vụ cao hơn.
Tất cả mọi người đều biết, thiết kế thì lấy tiền bản vẽ, thi công thì rút ruột món vật liệu xây dựng béo bở. Tài lực của Viễn Dương ở vị trí cao tới mức không phải viện thiết kế bình thường có thể với tới được, chẳng thể nghi ngờ gì khi phương diện quan hệ cũng rộng rãi hơn nhiều.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Tiền Tâm Nhất, nhân viên phụ trách của Từ Khoa đứng dậy, còn chưa bước lên sân khấu đã tuyên bố bỏ đấu thầu. Tiếp theo đó bê thùng hồ sơ dự thầu dày hơn tất thảy mọi người ở đây đi về luôn.
Nếu như đây chính là nguyên nhân mà người trong cùng một nhóm không thể yêu nhau thì… Tiền Tâm Nhất giả thiết Trần Tây An uống say lỡ miệng, anh cho rằng vẫn không nên vơ đũa cả nắm như vậy.
Tiền Tâm Nhất thầm nói tôi biết điều này, song ngoài miệng chỉ đành giả vờ:
Khi Tiền Tâm Nhất mở ra khu triển lãm của kiến trúc sư Lý, phần lớn mọi người đều cảm thấy đây là mô hình thu nhỏ của tòa tháp, bởi vì nó nhỏ, cho nên mang cảm giác thiết kế đơn độc vô cùng mạnh.
Anh đã ngắm ổ gà của Trần Tây An cả mười lần, nhưng bây giờ anh vẫn ngồi ở đây, bản vẽ trong hồ sơ dự thầu vẫn là chum rượu của kỹ sư Lý.
Uống say không phải cái cớ để lỡ lời. Thứ trân trọng tận sâu trong đáy lòng sẽ không thể dùng tư thái phóng túng ấy biểu đạt ra ngoài, chỉ có khi cấp bách muốn cho người ta biết mới để lộ như vậy.
Tiếp theo tới số 2 và số 3. Dường như hai viện thiết kế này có tương tác ngầm với nhau, từ bỏ khách sạn bắt mắt nhất. Số 2 cạnh tranh khu thương mại ở khu Đông, số ba cạnh tranh tòa văn phòng ở phía Tây, thiết kế không tệ, nếu lực cạnh tranh không lớn thì chắc có thể trúng thầu.
Nhân viên kinh doanh của nhóm M tới đây là Linda, chính là cô gái hỏi thăm Trần Nghị Vi trong buổi tiệc tối kỷ niệm, nhóm trưởng của cô bị ốm nặng nên sai cô tới lo mảng kinh tế của hồ sơ dự thầu.
Một mình Linda ngồi chuẩn bị trong góc, bộ váy áo công sở trên người khiến cô nhìn có vẻ lạnh lùng bình tĩnh lạ thường. Tiền Tâm Nhất không biết khi cô nhìn thấy Trần Nghị Vi thì còn có thể bình tĩnh được như vậy hay không.
Số 8,9 anh nghe tương đối có lệ. Đến lượt Vương Nguy lên sân khấu, anh xốc lại lên tinh thần.
Đến lượt số 6, phong cách thay đổi, chỉ làm sơ sài như ngang qua đường, kết thúc trong vòng mười lăm phút. Tiền Tâm Nhất đoán rằng bọn họ là do chủ đầu tư mời tới tham gia cho đông.
Vic vừa tới đã bắt đầu màn tung hứng khen tặng với Myles. Vì thế Tiền Tâm Nhất ngồi chung với Vương Nguy, thời gian chờ đợi khá chán, lại không tiện nói về những vấn đề có liên quan đến bản vẽ, hai người bèn tìm kiếm những gương mặt quen thuộc trong hội trường.
– Xong đời rồi, đội thi công định tới giành ăn với chúng ta đây mà.
Sau khi chủ đầu tư và thành viên hội đồng xét thầu xuất hiện, bầu không khí bỗng dưng trở nên căng thẳng hơn. Tiền Tâm Nhất cũng có chút ấn tượng về người phụ trách góp vốn cho dự án lần này, đó là sếp trực tiếp của Đặng Minh Quang. Ông ta gọi người của khách sạn tới xếp bàn thành một vòng, mời các đơn vị tham gia đấu thầu ngồi xuống. Nói đôi câu mở màn và giới thiệu hội đồng xét thầu xong, ông ta gấp giấy bắt đầu bốc thăm.
Trong lúc mở giấy niêm phong, lòng anh vẫn nhớ nhung chú bươm bướm của mình. Khu triển lãm của kiến trúc sư Lý không đủ mới mẻ độc đáo, đặc biệt là sau khi giọt nước nổi bật được trình làng, chắc chắn công trình bên anh sẽ bị giảm điểm thẩm mỹ, vậy anh chỉ đành tập trung thể hiện vào khối tháp của mình để kéo lên.
Tiền Tâm Nhất tỉnh bơ dùng tia X quét qua một lượt, phát hiện ra mấy gương mặt thân quen đều đến từ một số viện thiết kế thực lực không tầm thường, trước đây đã từng gặp trong triển lãm.
Nếu như không có người được chọn sẵn thì Tiền Tâm Nhất rất thích đi xem đấu thầu, bởi vì chỉ có lúc này kiến trúc sư mới chịu thể hiện giai đoạn manh nha linh cảm của mình cho người khác được thấy, trải lòng những dòng suy nghĩ về linh cảm, những kiến thức mắt thấy tai nghe cùng sự phát triển ý tưởng của bản thân. Nghe xong nhất định sẽ có thêm thu hoạch.
Bốn giờ chiều GAD mới tới, Trần Nghị Vi rất vội vàng, nhìn dáng vẻ kia chắc chắn là tự lái xe tới kết quả bị tắc trên cao tốc.
– Người của Viễn Dương cũng tới đây cơ hả, – Vương Nguy ngạc nhiên nói, đồng thời chỉ về góc phía Đông – Cái anh thắt cà vạt màu đỏ kia chính là người phụ trách cơ sở Viễn Dương ở phía Bắc Trung Quốc.
Ủy viên hội đồng chỉ ừ một tiếng, không rõ có ý gì, sau đó cúi đầu viết một tràng.
Viễn Dương là một công thiết kế kiến trúc và thi công nhất thể quy mô cực kỳ lớn. Tuy rằng mảng thiết kế không vang danh được như JMP, nhưng mảng thi công lại vô cùng mạnh. Những công trình kiến trúc quy mô lớn nổi tiếng mà người trong ngành thường nhắc tới hầu hết đều là sản phẩm của bên họ.
Nhóm F đến vào lúc hai giờ chiều, rõ ràng thời gian này tương đối ổn thỏa, bởi vì không chỉ có mình nhóm bọn họ có mặt ở đây.
Khu Tài chính quá lớn, nhìn vào toàn cảnh thì gần như không tìm thấy khu triển lãm đâu, quả thực khối tháp sừng sững cao ngất mới chính là kiến trúc bắt mắt nhất.
Thực ra Trần Tây An cần có nhiều thu hoạch về mảng này hơn.
Tất cả mọi người đều biết, thiết kế thì lấy tiền bản vẽ, thi công thì rút ruột món vật liệu xây dựng béo bở. Tài lực của Viễn Dương ở vị trí cao tới mức không phải viện thiết kế bình thường có thể với tới được, chẳng thể nghi ngờ gì khi phương diện quan hệ cũng rộng rãi hơn nhiều.
Ngoài ra, thông thường chu kỳ thi công trong nước vô cùng ngắn, rất nhiều lúc để tiết kiệm thời gian, chủ đầu tư sẽ lựa chọn công ty hai trong một này để rút ngắn được thời gian đấu thầu và thi công, đây cũng là ưu thế độc nhất vô nhị của bọn họ.
Vương Nguy đang chán chết, cũng hùa theo anh:
Tiền Tâm Nhất vừa nhìn chằm chằm về phía đó vừa nói đùa:
– Xong đời rồi, đội thi công định tới giành ăn với chúng ta đây mà.
Số 5 là Viễn Dương, bọn họ nói chuyện bằng thực lực, tất cả đều rất đơn giản thô bạo. Có điều bọn họ còn nhấn mạnh một điểm, đội thi công của bọn họ là hậu phương vững chắc. Lời này khiến cho không ít kiến trúc sư ở đây nghe mà cảm thấy vui vẻ, bao gồm cả Myles và Vic. Chẳng qua Tiền Tâm Nhất không dám cười nhạo.
Vương Nguy đang chán chết, cũng hùa theo anh:
Anh ta không nhìn thấy Linda trong đám người trước tiên mà phát hiện Tiền Tâm Nhất đang chống cằm ngáp. Anh ta cười với Tiền Tâm Nhất một cái rồi vội vàng tìm chỗ trống ngồi xuống bắt đầu chuẩn bị.
– Chó thiết kế cũng phải sợ co vòi thành chó con rồi.
Cũng may khối tháp của anh cũng có phần văn nghệ, chẳng qua không đủ rõ ràng mà thôi. Tiền Tâm Nhất đặt đĩa vào khe đọc DVD, tìm kiếm ảnh đồ họa, có ý đồ riêng khi lựa chọn tấm toàn cảnh.
Đây không phải là cục diện vui vẻ quan sát, bởi vậy không ai cười hết.
– Nói gì mà vui thế. – Myles bỗng dưng chen vào, ánh mắt dừng trên gương mặt Tiền Tâm Nhất – Qian, chuẩn bị báo cáo đi, còn một tiếng đồng hồ nữa bắt đầu đấu thầu rồi.
Có rất nhiều dự án ban đầu ra bản vẽ thì đồ sộ lắm, cuối cùng lại làm thành một đống rác. Suy cho cùng nguyên nhân cũng là do theo đuổi thiết kế độc đáo mới mẻ nhưng chẳng thực tế tí nào.
Tiền Tâm Nhất nhìn màn chiếu sau lưng Vương Nguy, nháy mắt cảm thấy vô cùng tự hào.
Thực ra không có gì để chuẩn bị hết, nhưng Tiền Tâm Nhất đã đáp một tiếng “vâng” vậy thì ít nhiều cũng phải nhích mông ngồi xa Vương Nguy hai chiếc ghế.
Thực ra không có gì để chuẩn bị hết, nhưng Tiền Tâm Nhất đã đáp một tiếng “vâng” vậy thì ít nhiều cũng phải nhích mông ngồi xa Vương Nguy hai chiếc ghế.
Bốn giờ chiều GAD mới tới, Trần Nghị Vi rất vội vàng, nhìn dáng vẻ kia chắc chắn là tự lái xe tới kết quả bị tắc trên cao tốc.
Anh ta không nhìn thấy Linda trong đám người trước tiên mà phát hiện Tiền Tâm Nhất đang chống cằm ngáp. Anh ta cười với Tiền Tâm Nhất một cái rồi vội vàng tìm chỗ trống ngồi xuống bắt đầu chuẩn bị.
Người chủ trì đọc tên số 7, Tiền Tâm Nhất cầm dao rọc giấy đứng dậy, gật đầu với ánh mắt cổ vũ của Myles, đi thẳng lên sân khấu.
Anh đã ngắm ổ gà của Trần Tây An cả mười lần, nhưng bây giờ anh vẫn ngồi ở đây, bản vẽ trong hồ sơ dự thầu vẫn là chum rượu của kỹ sư Lý.
Trước năm giờ chiều, tổng cộng có 11 đơn vị tham gia. Nếu như bọn họ đều dốc hết sức đối phó, vậy thì đối với kiến trúc sư mà nói, đây chẳng khác nào một buổi thịnh yến nghe nhìn.
Sau khi chủ đầu tư và thành viên hội đồng xét thầu xuất hiện, bầu không khí bỗng dưng trở nên căng thẳng hơn. Tiền Tâm Nhất cũng có chút ấn tượng về người phụ trách góp vốn cho dự án lần này, đó là sếp trực tiếp của Đặng Minh Quang. Ông ta gọi người của khách sạn tới xếp bàn thành một vòng, mời các đơn vị tham gia đấu thầu ngồi xuống. Nói đôi câu mở màn và giới thiệu hội đồng xét thầu xong, ông ta gấp giấy bắt đầu bốc thăm.
Tiền Tâm Nhất nghe được lời giải thích là Trần Nghị Vi uống say lỡ miệng, trong lúc động lòng Linda đã sửa lại định mức giá trong hợp đồng. Nhóm trưởng nhóm Y nổi cơn tam bành, mời Trần Nghị Vi đi chỗ khác mà nhận chức vụ cao hơn.
Myles rút được số 7, Vic rút trúng số 10, nếu như không có tác phẩm nào mang lại cho người ta cảm giác hoàn toàn mới mẻ, càng về sau càng nguy hiểm. Khác với Myles âu lo, biểu hiện của Vic vô cùng thoải mái. Điều này cũng có thể chứng minh anh ta có sự tự tin gần như cuồng vọng đối với bản thân và thành viên trong nhóm.
Nếu như không có người được chọn sẵn thì Tiền Tâm Nhất rất thích đi xem đấu thầu, bởi vì chỉ có lúc này kiến trúc sư mới chịu thể hiện giai đoạn manh nha linh cảm của mình cho người khác được thấy, trải lòng những dòng suy nghĩ về linh cảm, những kiến thức mắt thấy tai nghe cùng sự phát triển ý tưởng của bản thân. Nghe xong nhất định sẽ có thêm thu hoạch.
Viễn Dương là một công thiết kế kiến trúc và thi công nhất thể quy mô cực kỳ lớn. Tuy rằng mảng thiết kế không vang danh được như JMP, nhưng mảng thi công lại vô cùng mạnh. Những công trình kiến trúc quy mô lớn nổi tiếng mà người trong ngành thường nhắc tới hầu hết đều là sản phẩm của bên họ.
Thực ra Trần Tây An cần có nhiều thu hoạch về mảng này hơn.
Tuyển thủ số 1 đến từ Hồng Kông, quy mô viện thiết kế này còn nhỏ hơn GAD một ít, nhưng dã tâm thì rất lớn. Ý đồ của bọn họ nhằm vào khách sạn trung tâm, kết quả chiếm được ưu thế song không thể tận dụng tốt nó, quả là đáng tiếc.
Tiếp theo tới số 2 và số 3. Dường như hai viện thiết kế này có tương tác ngầm với nhau, từ bỏ khách sạn bắt mắt nhất. Số 2 cạnh tranh khu thương mại ở khu Đông, số ba cạnh tranh tòa văn phòng ở phía Tây, thiết kế không tệ, nếu lực cạnh tranh không lớn thì chắc có thể trúng thầu.
Số 4 là Trần Nghị Vi, Tiền Tâm Nhất không cần nghĩ cũng biết bọn họ nhằm vào khách sạn trung tâm. Trần Nghị Vi rất háo thắng còn Cao Viễn thì luôn với cao chẳng biết tự lượng sức mình. Trần Nghị Vi vừa là lãnh đạo vừa là người thuyết trình chính, thiết kế khối bệ do Lão Lôi phụ trách, hơi kém so với Vương Nguy, chẳng qua khu triển lãm của bọn họ có ý tưởng tương đối mới lạ.
Số 4 là Trần Nghị Vi, Tiền Tâm Nhất không cần nghĩ cũng biết bọn họ nhằm vào khách sạn trung tâm. Trần Nghị Vi rất háo thắng còn Cao Viễn thì luôn với cao chẳng biết tự lượng sức mình. Trần Nghị Vi vừa là lãnh đạo vừa là người thuyết trình chính, thiết kế khối bệ do Lão Lôi phụ trách, hơi kém so với Vương Nguy, chẳng qua khu triển lãm của bọn họ có ý tưởng tương đối mới lạ.
Đó chính là… tháp công nghệ bằng thủy tinh với hình dạng giọt nước. Bởi vì diện tích quá nhỏ, không thể gọi nó là phòng được. Giọt nước được kết cấu khung thép từ dưới đất nâng lên cao, công trình xanh hóa và đất đắp bao phủ lên kết cấu thép chính, chỉ để lại tạo hình dưới tròn trên nhọn, dáng vẻ vô cùng đẹp.
Chẳng qua vì tạo hình đặc thù và hạn chế vẻ ngoài uyển chuyển trong suốt, nó chỉ cao một tầng, khuyết điểm là sáng lấp lánh, chỉ được cái hào nhoáng bề ngoài. Thế nhưng, nếu gặp được chủ đầu tư ham mê cái đẹp, vậy thì con đường chọn thu hút ánh nhìn này khá ngon ăn.
Màn báo cáo của Trần Nghị Vi mang tính chất kích động rất mạnh, hội đồng xét thầu trở nên tập trung hơn, không ngừng ghi chép lại trên giấy. Chờ tới khi màn chiếu xuất hiện trang “Cảm ơn đã chú ý lắng nghe”, Trần Nghị Vi cúi người, nói phần trình bày của mình đến đây là hết.
Vic vừa tới đã bắt đầu màn tung hứng khen tặng với Myles. Vì thế Tiền Tâm Nhất ngồi chung với Vương Nguy, thời gian chờ đợi khá chán, lại không tiện nói về những vấn đề có liên quan đến bản vẽ, hai người bèn tìm kiếm những gương mặt quen thuộc trong hội trường.
Đây không phải là cục diện vui vẻ quan sát, bởi vậy không ai cười hết.
Số 5 là Viễn Dương, bọn họ nói chuyện bằng thực lực, tất cả đều rất đơn giản thô bạo. Có điều bọn họ còn nhấn mạnh một điểm, đội thi công của bọn họ là hậu phương vững chắc. Lời này khiến cho không ít kiến trúc sư ở đây nghe mà cảm thấy vui vẻ, bao gồm cả Myles và Vic. Chẳng qua Tiền Tâm Nhất không dám cười nhạo.
Tiền Tâm Nhất quay về vị trí của mình, Myles tặng anh biểu cảm “làm tốt lắm”. Anh trả lời chị ta bằng một nụ cười khô khốc, cảm thấy vụ này hơi khó khăn rồi đây.
Có rất nhiều dự án ban đầu ra bản vẽ thì đồ sộ lắm, cuối cùng lại làm thành một đống rác. Suy cho cùng nguyên nhân cũng là do theo đuổi thiết kế độc đáo mới mẻ nhưng chẳng thực tế tí nào.
Đến lượt số 6, phong cách thay đổi, chỉ làm sơ sài như ngang qua đường, kết thúc trong vòng mười lăm phút. Tiền Tâm Nhất đoán rằng bọn họ là do chủ đầu tư mời tới tham gia cho đông.
Người chủ trì đọc tên số 7, Tiền Tâm Nhất cầm dao rọc giấy đứng dậy, gật đầu với ánh mắt cổ vũ của Myles, đi thẳng lên sân khấu.
Trong lúc mở giấy niêm phong, lòng anh vẫn nhớ nhung chú bươm bướm của mình. Khu triển lãm của kiến trúc sư Lý không đủ mới mẻ độc đáo, đặc biệt là sau khi giọt nước nổi bật được trình làng, chắc chắn công trình bên anh sẽ bị giảm điểm thẩm mỹ, vậy anh chỉ đành tập trung thể hiện vào khối tháp của mình để kéo lên.
Cũng may khối tháp của anh cũng có phần văn nghệ, chẳng qua không đủ rõ ràng mà thôi. Tiền Tâm Nhất đặt đĩa vào khe đọc DVD, tìm kiếm ảnh đồ họa, có ý đồ riêng khi lựa chọn tấm toàn cảnh.
Đó chính là… tháp công nghệ bằng thủy tinh với hình dạng giọt nước. Bởi vì diện tích quá nhỏ, không thể gọi nó là phòng được. Giọt nước được kết cấu khung thép từ dưới đất nâng lên cao, công trình xanh hóa và đất đắp bao phủ lên kết cấu thép chính, chỉ để lại tạo hình dưới tròn trên nhọn, dáng vẻ vô cùng đẹp.
– Thưa các vị lãnh đạo và các vị thành viên hội đồng xét thầu, chúc mọi người buổi chiều vui vẻ, tôi là Tiền Tâm Nhất thuộc nhóm F công ty JMP. Hạng mục mà chúng tôi muốn tranh thầu là khách sạn trung tâm. Trước mắt thì các bạn bè cùng ngành đều bắt đầu từ khu triển lãm, bây giờ tôi muốn đổi sang phương thức khác, bắt đầu từ khối tháp. Bởi vì tôi cảm thấy cho dù nhìn gần hay nhìn xa thì khách sạn cao nhất này vẫn luôn là kiến trúc khiến người ta chú ý hơn cả. Đầu tiên, tôi sẽ cho mọi người thấy hình ảnh đối lập toàn cảnh giữa ngày và đêm.
Cơ hội thế này chắc hẳn GAD sẽ không bỏ qua, chắc hẳn Trần Nghị Vi cũng tới. Tiền Tâm Nhất đã dung nhập vào công ty mới, cũng có nghe phong thanh về chuyện quá khứ của hai người.
Khu Tài chính quá lớn, nhìn vào toàn cảnh thì gần như không tìm thấy khu triển lãm đâu, quả thực khối tháp sừng sững cao ngất mới chính là kiến trúc bắt mắt nhất.
Năm giây sau, Tiền Tâm Nhất đổi sang một tấm ảnh khác, cảnh tượng chuyển về đêm, ánh đèn luôn là điểm sáng không thể thiếu của khách sạn. Phối cảnh tòa tháp bừng sáng trong đêm khiến cả Myles cũng phải ngây ngẩn. Lúc trước chị ta không so sánh nên không phát hiện ra bản nhôm đục lỗ thêm vào ở đỉnh tháp lại có hiệu quả thẩm mỹ đẹp thế này.
Một mình Linda ngồi chuẩn bị trong góc, bộ váy áo công sở trên người khiến cô nhìn có vẻ lạnh lùng bình tĩnh lạ thường. Tiền Tâm Nhất không biết khi cô nhìn thấy Trần Nghị Vi thì còn có thể bình tĩnh được như vậy hay không.
Ánh sáng chiếu ra từ tấm bản nhôm được thiết kế tỉ mỉ, tầng tầng lớp lớp quấy nhiễu lẫn nhau, ấy vậy mà lại có cảm giác giao thoa hài hòa, giống như… mái của khu triển lãm chum rượu kia.
Khi Tiền Tâm Nhất mở ra khu triển lãm của kiến trúc sư Lý, phần lớn mọi người đều cảm thấy đây là mô hình thu nhỏ của tòa tháp, bởi vì nó nhỏ, cho nên mang cảm giác thiết kế đơn độc vô cùng mạnh.
Chính vào lúc này, thành viên hội đồng xét thầu ngồi thứ ba theo chiều kim đồng hồ đưa ra câu hỏi:
Tiền Tâm Nhất tỉnh bơ dùng tia X quét qua một lượt, phát hiện ra mấy gương mặt thân quen đều đến từ một số viện thiết kế thực lực không tầm thường, trước đây đã từng gặp trong triển lãm.
– Kiến trúc sư Tiền phải không chỉ, tôi muốn đưa ra một ý kiến cá nhân, cảm giác khối bệ của khối tháp này hơi cứng, tôi cũng rất thích, nhưng tại sao khu triển lãm lại không mềm mại hơn, như vậy sẽ tương đối hài hòa.
Tiền Tâm Nhất thầm nói tôi biết điều này, song ngoài miệng chỉ đành giả vờ:
– Người của Viễn Dương cũng tới đây cơ hả, – Vương Nguy ngạc nhiên nói, đồng thời chỉ về góc phía Đông – Cái anh thắt cà vạt màu đỏ kia chính là người phụ trách cơ sở Viễn Dương ở phía Bắc Trung Quốc.
– Ông nói đúng, tuy nhiên khi chúng tôi suy nghĩ thì cảm thấy sự tương tác giữa các tòa nhà này… rất thú vị.
Ủy viên hội đồng chỉ ừ một tiếng, không rõ có ý gì, sau đó cúi đầu viết một tràng.
Giám khảo số ba hỏi tiếp:
Tiền Tâm Nhất quay về vị trí của mình, Myles tặng anh biểu cảm “làm tốt lắm”. Anh trả lời chị ta bằng một nụ cười khô khốc, cảm thấy vụ này hơi khó khăn rồi đây.
Hết chương 90
Số 8,9 anh nghe tương đối có lệ. Đến lượt Vương Nguy lên sân khấu, anh xốc lại lên tinh thần.
Bên phía Vương Nguy, ổ gà vẫn được đặt ở vị trí tiên phong. Khoảnh khắc thiết kế rối loạn không theo quy tắc của nó được thể hiện, có mấy vị giám khảo hơi rệu rã thoáng cái ngồi thẳng hơn. Quả thực nó rất loạn. Nhưng trong hỗn loạn lại có quy luật của tự nhiên, giống như chim én tha cỏ về đắp tổ.
Giám khảo số ba hỏi tiếp:
Địa điểm đấu thầu là phòng hội nghị ở tầng hai khách sạn suối nước nóng nằm tại thành phố A.
– Đây là thiết kế của ai?
Vương Nguy khẽ cười:
– Là của một kiến trúc sư trong nhóm tôi, cậu ấy tên Trần Tây An.
Tiền Tâm Nhất nhìn màn chiếu sau lưng Vương Nguy, nháy mắt cảm thấy vô cùng tự hào.
Số 11 là Từ Khoa LMP, công ty này cũng là tập đoàn có nguồn gốc nước ngoài, thực lực không thua kém gì JMP. Nếu như khu triển lãm của bọn họ không bằng Trần Tây An, vậy thì dựa vào màn phản ứng hỏi đáp của hiện trường có thể nhận ra, điểm kỹ thuật cao nhất chắc hẳn thuộc về đội của Vic.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Tiền Tâm Nhất, nhân viên phụ trách của Từ Khoa đứng dậy, còn chưa bước lên sân khấu đã tuyên bố bỏ đấu thầu. Tiếp theo đó bê thùng hồ sơ dự thầu dày hơn tất thảy mọi người ở đây đi về luôn.
Số 11 là Từ Khoa LMP, công ty này cũng là tập đoàn có nguồn gốc nước ngoài, thực lực không thua kém gì JMP. Nếu như khu triển lãm của bọn họ không bằng Trần Tây An, vậy thì dựa vào màn phản ứng hỏi đáp của hiện trường có thể nhận ra, điểm kỹ thuật cao nhất chắc hẳn thuộc về đội của Vic.Có rất nhiều dự án ban đầu ra bản vẽ thì đồ sộ lắm, cuối cùng lại làm thành một đống rác. Suy cho cùng nguyên nhân cũng là do theo đuổi thiết kế độc đáo mới mẻ nhưng chẳng thực tế tí nào.Cơ hội thế này chắc hẳn GAD sẽ không bỏ qua, chắc hẳn Trần Nghị Vi cũng tới. Tiền Tâm Nhất đã dung nhập vào công ty mới, cũng có nghe phong thanh về chuyện quá khứ của hai người.Hết chương 90
Trước năm giờ chiều, tổng cộng có 11 đơn vị tham gia. Nếu như bọn họ đều dốc hết sức đối phó, vậy thì đối với kiến trúc sư mà nói, đây chẳng khác nào một buổi thịnh yến nghe nhìn.