• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người đâu?” Vệ Kiêu trở lại bờ đầm, hướng trong đầm nhìn quanh. Đã sắp hoàng hôn, hơi nước lượn lờ càng sâu, hắn nheo lại con mắt cực lực tìm kiếm.

“Yên Hoài Tuyết! Yên Hoài Tuyết!” Vệ Kiêu kêu to, nhưng không người đáp lại.

“Kỳ quái, người đâu rồi, sẽ không bỏ lại lão tử tự chạy trước chứ.” Vệ Kiêu đang định tìm xung quanh tiếp, lại bị gì đó ở bờ đầm ngăn cản bước chân.

Cái gì vậy? Đá đá, Vệ Kiêu ngồi xổm xuống, từ trong nước lạnh buốt thấu xương mò đến, cuối cùng mò tới một cơ thể lạnh lẽo, cố sức đem người từ trong nước kéo lên bờ, lật qua thân thể.

“Yên Hoài Tuyết?” Vệ Kiêu kinh ngạc, lúc này khóe miệng Yên Hoài Tuyết còn lưu vết máu.

Vỗ vỗ gương mặt của hắn. “Này này, ngươi tỉnh tỉnh, đừng dọa ta!”

Yên Hoài Tuyết hơi nhíu nhíu mày, khóe miệng giật giật, vẫn là không tỉnh lại.

Nghe không rõ hắn đang nói cái gì, Vệ Kiêu cúi đầu, đem cái lỗ tai tới gần cạnh miệng hắn.

“Ngươi nói cái gì?”

“Lạnh… lạnh…” Đầu Yên Hoài Tuyết hướng trong lòng Vệ Kiêu nhích lại gần, hai tay cũng chầm chậm vòng lại hông hắn, ở trên ngực Vệ Kiêu tìm kiếm ấm áp.

“Thật là, ai bảo ngươi tìm nơi quỷ quái như thế luyện công, đáng đời!” Miệng tuy rằng nói vậy, Vệ Kiêu vẫn là cởi áo khoác, che lên thân trên trần trụi của Yên Hoài Tuyết .

Trầy trật cõng Yên Hoài Tuyết lên lưng, Vệ Kiêu đi về phía lục ý xa xa dần dần đậm, suy nghĩ tìm chỗ nào qua một đêm này rồi hãy nói sau.

Cõng một tên không hề nhẹ, đi một lát lại ngừng một lát, mệt đến Vệ Kiêu thở hồng hộc.

“Hừ, chờ ngươi tỉnh, hảo hảo ngẫm lại ân cứu mạng đại gia ta, chuẩn bị làm trâu làm ngựa cho đại gia ta đi!” Liếc người phía sau lưng, vẻ mặt không phục.

Khi Vệ Kiêu phát hiện sơn động thì kinh hỉ vạn phần, dùng sức lấy tay dụi dụi mắt, sợ là ảo giác.

“Ha ha, đêm nay cuối cùng cũng có chỗ qua đêm rồi!”

Đi vào sơn động, đem người để ở một bên, Vệ Kiêu nhặt một ít nhánh cây, nổi lửa lên. Mang người nâng lên cách chỗ đống lửa gần một chút, đang muốn bỏ xuống, lại phát hiện hai tay Yên Hoài Tuyết gắt gao ôm hông hắn không chịu buông.

“Buông tay.” Vỗ vỗ người.

Không có động tĩnh.

“Này, thả ra, đống lửa không thể so với ta ấm áp a!”

Lúc này tay buông lỏng xuống, Vệ Kiêu vừa mới thở ra hơi, đã thấy hai tay Yên Hoài Tuyết kéo vạt áo lót Vệ Kiêu, đầu dùng sức hướng trong cọ.

“Ngươi rốt cuộc là tỉnh hay chưa tỉnh?” Vệ Kiêu nắm kéo lại vạt áo, lui về phía sau. “Tỉnh cũng nhắm hai mắt, ngủ cũng nhắm hai mắt, ta làm sao biết ngươi tỉnh hay là ngủ a!”

Nhưng Yên Hoài Tuyết lúc này ý thức không rõ, hoàn toàn không có phong phạm của ngày trước, chẳng quản gì, mặt để ở cái cổ ấm áp của Vệ Kiêu, một chân cũng cuộn lên thân thể hắn.

“… Ấm…” Yên Hoài Tuyết nhẹ giọng thì thào.

Bị người quần áo bất chỉnh đặt ở dưới thân cọ xát, Vệ Kiêu không tự giác liền nghĩ tới cô nương mặc người đùa giỡn trong thanh lâu, khuôn mặt nhất thời đỏ phân nửa, còn may da đậm nhìn không ra lắm.

“Ta nói, ngươi đừng nhiễu quanh được không a, một đại nam nhân, khó coi bao nhiêu a… ngươi…” Nói được một nửa thì dừng lại, Vệ Kiêu mở to hai mắt nhìn, thân thể cứng ngắc không một cử động.

Ảo giác… đúng… là ảo giác…

Xúc cảm lạnh lẽo vừa lướt nhẹ qua môi.

Tay trái đè ép môi của mình, Vệ Kiêu nghĩ muốn xác nhận vừa mới có phải ảo giác hay không.

Phượng hoàng trên nhĩ sức trước mắt không ngừng chớp lên, hai mắt hồng ngọc thạch ánh lên ánh lửa, phi thường lấp lánh, tựa như vật còn sống, suýt muốn tổn thương hai mắt Vệ Kiêu.

Mãi đến cảm xúc tinh tế trơn nhẵn băng lạnh dán lên hai má, Vệ Kiêu mới phát hiện má phải bị Yên Hoài Tuyết nhẹ cọ, mạnh đẩy ra người trên thân, thật… thật sự là gặp quỷ…

Vệ Kiêu dùng bàn tay một phen lau mặt, đứng dậy, muốn mượn cái này bỏ đi sốt nóng trên mặt.

Người trên mặt đất vẫn nhíu lại mày, muốn bắt lấy cái gì, khuôn mặt như bạch ngọc bị tóc đen rối loạn che hơn phân nửa, lại vẫn hồn xiêu phách lạc, y phục khoác trên người rời rạc xuống, dưới ánh lửa cả người tản ra màu sắc nhàn nhạt.

Vệ Kiêu nhìn chằm chằm chu sa chí Yên Hoài Tuyết lúc này đỏ sẫm xuất thần, nhân vật như vầy quả nhiên là một tai họa a.

Nếu nữ tử sinh như thế này, chỉ cần giọng ấm lụa mỏng, chỉ sợ khuynh nhân quốc thành cũng không nói chơi.

Ánh mắt vừa dời, thì phát hiện bàn tay tìm ấm áp của Yên Hoài Tuyết, gần như muốn vươn đến trên đống lửa, vội vã tiến lên một bước, kéo người sang trên mặt đất rời xa đống lửa.

“Ngươi thế nào sẽ không làm người ta bớt lo a…” Thấy người nọ vừa lại đả xà tùy côn thượng* quấn lên người mình, Vệ Kiêu bất đắc dĩ thở dài, tựa ở bên vách đá ngồi xuống, mặc người nọ nằm sấp ở trên người mình, nhưng không phát giác tâm mình lại mềm nhũn.

Nắng mai dần hiện.

Yên Hoài Tuyết chậm rãi mở hai mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hắn luyện tập võ công tính thuần âm hàn, thân thể đã thật lâu không ấm áp qua như thế này, vừa khẽ động, liền phát hiện người trong lòng.

Lúc này vị trí hai người bất đồng với tối hôm qua, Yên Hoài Tuyết nằm nghiêng ở một bên, Vệ Kiêu từ đầu đến chân cả thân mình hầu như đều ở trong ngực hắn, đầu gối lên vai hắn, đang ngủ say, hơi thở ấm áp phun tại cổ hắn.

Cách đó không xa đống lửa chỉ còn lại tro tàn, nhìn quanh bốn phía, Yên Hoài Tuyết suy đoán ra đại khái.

Hôm qua tại Thấm Hàn Băng đàm loại trừ tàn hương, tuy rốt cuộc thành công nhưng trong đàm hàn khí mạnh ngoài dự đoán của hắn, lúc vận công, hàn khí nhập thể, nhất thời khống chế không được, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, nhưng cuối cùng là bị thương phủ tạng.

Chuyện sau đó hắn không nhớ rõ ràng bao nhiêu, chỉ là trong mông lung tìm được nguồn nhiệt, liền thoải mái đi tới dựa vào. Nói vậy nhất định là người hiện trong ngực này.

Sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên tỉnh lại bên cạnh có người thân cận, trong lòng Yên Hoài Tuyết khó tránh khỏi có chút khác thường, lại xen lẫn vài phần lúng ta lúng túng.

Nắng sớm đánh vào trên mặt Vệ Kiêu, không biết mơ thấy cái gì, trên mặt nụ cười thỏa mãn.

Trước khi ý thức được, tay Yên Hoài Tuyết đã nhẹ xoa đôi môi dày khô ráo của Vệ Kiêu, trước mắt đúng khuôn mặt tuấn lãng.

“Ừmh…” Vệ Kiêu trở mình, xem chừng lập tức sẽ tỉnh. Lúc nghiêng người, cổ áo trượt ra một mảnh thúy ngọc điêu khắc thành lá trúc, buộc lên dây đỏ, treo ở trên cổ.

Lấy tay nhẹ nhàng ngắm nghía mảnh thuý ngọc này, Yên Hoài Tuyết có chút mê hoặc hành vi của mình vừa rồi, trên mặt hiếm thấy mang theo vài phần mờ mịt.

Vệ Kiêu mơ mơ màng màng mở hai mắt, ý thức được trước mắt có người, liền không tự chủ được lộ ra một nụ cười, đợi sau khi thấy rõ gương mặt lạnh như băng không có biểu tình gì kia là ai, quát to một tiếng.

“Ngươi làm gì!”

Thấy người tỉnh, Yên Hoài Tuyết khôi phục vẻ mặt lãnh ngạo không tình nguyện kéo ra khoảng cách, lại trở thành Triêu Hoàng Cung chủ cao cao tại thượng.

“Những lời này hẳn là hỏi chính ngươi.”

“Ta?” Vệ Kiêu cúi đầu nhìn nhìn, khóe miệng run lên.

Yên Hoài Tuyết nhìn thấy hắn đỏ bừng lỗ tai, tâm tình khó có được khoan khoái.

Thực sự là mắc cỡ chết người! Từ đầu đến chân gần như đều bị người ôm vào trong ngực, cái này quên đi, bản thân cư nhiên còn ôm eo đối phương, một bộ dáng chim to tựa vào người buồn nôn!

Lập tức buông tay ra, đứng lên.

“Còn không phải bởi vì ngươi ôm lão tử, nếu ngày hôm qua không thấy ngươi đáng thương như vậy, mới sẽ không…” Thực sự là càng nói càng không có thể diện, Vệ Kiêu thẹn quá thành giận. “Không nhiều lời với ngươi, lão tử đi ra ngoài tìm đồ ăn!”

Một mình Yên Hoài Tuyết ở lại, không tự giác cong một đôi mắt đẹp. Đáng tiếc bậc màu sắc xinh đẹp vô song này, hơi lướt qua, không người thấy.

Vào lúc đợi Vệ Kiêu ôm một đống quả dại trở về, Yên Hoài Tuyết y dung đoan trang ngay thẳng ngồi ở một bên, ném cho hắn một cái ánh mắt vì sao chậm như vậy.

Vệ Kiêu lúc này mới thở phì phì nghĩ đến, tại sao lại là lão tử đi tìm thức ăn?

Đả xà tuỳ côn thượng – Đánh rắn tuỳ gậy : Câu này không phải do danh nhân nào ghi chép lại, mà chỉ mà một câu thoại được lưu truyền trong dân gian dạy về cách đánh rắn ở vùng Lĩnh Nam. Phía nam có nhiều thứ dịch bệnh và vật độc hại, thường xuyên có rắn rết độc trùng và chuột bọ. Roi trúc mềm, côn cứng. Loài rắn có sở trường quấn quanh những vật cứng, nếu vụt gậy xuống không đánh trúng ngay điểm yếu của rắn có thể sẽ bị rắn vặn thân, nhe nanh, cắn lại người đánh rắn. Vậy nên phàm là người đánh rắn sẽ không bao giờ dùng côn mà dùng roi trúc để đánh rắn.

“Đả xà tuỳ côn” kỳ thực là “Mộc côn đánh rắn, rắn tuỳ loại gậy”.

Câu này ngụ ý con người có thể xem xét thời cơ, thuận theo thời thế tình hình mà làm, để đạt được lợi ích lớn. Lấy câu “Đả xà tuỳ côn thượng” để sánh với tranh đấu chốn nhân gian để ám chỉ: Kẻ bị công kích giỏi về cách dùng mánh khoé thủ đoạn để lợi dụng luồn lách sơ hở, phản kích nhanh nhạy, khiến đối phương cảm thấy khó giải quyết. [Nguồn : Đài Lạc]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK