Con quỷ Asisu học tiếng Trung cùng với nàng, còn muốn học giỏi hơn nàng ấy chứ, còn chế Max thì nghe đâu là con cháu gốc bên Trung, nên việc ngôn ngữ càng khỏi bàn. Vậy mà hai tên này làm biếng, đùng đẩy qua lại cuối cùng bắt nàng đứng ra làm thông dịch, còn bản thân thì thảnh thơi ăn trái cây... thật tức nàng mà..
Thời điểm Chriski vừa nói xong, từ Ragashu, Ben cho đến đám người sứ giả đều bất ngờ, cùng tập trung ánh mắt về phía Chriski
"Em biết nói tiếng của họ?" Ragashu thắc mắc
"Biết sơ một ít" Chriski hướng Ragashu trả lời.
"Công chúa biết nói tiếng của nước chúng thần?"( tiếng Trung) sứ giả cũng thắc mắc
"Chỉ là vô tình hiếu kì nên biết chút ít" (tiếng Trung) Chriski cười nhẹ, không nên phô trương bản lãnh bản thân ra quá, nếu không sẽ bị đưa lên đứng trước ngọn sóng, nên giả ngu chút chút. Đạo lý này, nàng hiểu được nha..
Nên trách sao hai tên kia, đem công việc này gắn lên người nàng.. thôi, vì sự nghiệp nhiều chuyện, nàng phải làm công việc thông dịch viên này vậy..
"Vậy chúng thần xin phiền công chúa một phen" (tiếng Trung) sứ giả ất lên tiếng, hướng Chriski thi lễ
"Không phiền, không phiền.. xin mời sứ giả thông đạt ý tứ của nước ngài" (tiếng Trung)
Nghe vậy, đám sứ giả liền quay hướng về Ragashu, nói
"Bẩm bệ hạ, chúng thần phụng lệnh vua nước thần, mang trọng trách đến đây, để xin được thông thương con đường mua bán. Các hàng hóa sẽ được trao đổi, mua bán cùng nhau.. mong bệ hạ đồng ý" (tiếng Trung) sứ giả Giáp đại diện nói
"Họ xin được thông thương mua bán" Chriski dịch lại
"Nước các ngươi có những hàng hóa gì?" Ragashu trả lời
"Hàng hóa nước ngươi gồm những gì?" (tiếng Trung) Chriski lại dịch.
...
Cứ như vậy, việc thông dịch nhàm chán làm cho Chriski nghi ngờ việc nay mình đến đây hóng chuyện hay làm tì nô vậy trời???
Thế là càng ngày nàng càng làm biếng, sứ giả giới thiệu nào cả tràng dài 18 mét 50, thì nàng tóm còn 5cm 18 li...
Đại khái hai bên bàn nào là mặt hàng sẽ bán, các đặc sản, các con đường vận chuyển, phương tiện vận chuyển, giấy phép thông hành, ...
Và cuối cùng cũng nói đến địa điểm tiêu thụ...
Asisu suốt buổi chỉ nghe không lên tiếng, nàng đã lấy quạt che miệng, lén ngáp mấy lần....
Thì cũng đã đợi được vấn đề trọng yếu ngày hôm nay, vấn đề địa điểm tiêu thụ a... đây là vấn đề sinh ra tiền đó. Nàng nhanh chóng ngồi thẳng lưng, mắt sáng lên hẳn, việc thay đổi này của nàng được Ragashu thu trọn vào mắt, môi hắn khẽ nhếch lên..
Asisu ngay lập tức, chồm người về phía hắn. Nói
"Bệ hạ, người thấy thế nào khi đem các mặt hàng này tiêu thụ tại Rasu của chúng ta?""Nàng tính trục lợi cho bản thân?" Ragashu không nhìn nàng mà trả lời
"Ầy, bậy òi... đâu có cho bản thân, người không nhớ sao? Rasu cũng có phần của bệ hạ đó, cái này không gọi là trục lợi bản thân mà là tăng cường ngân khố quốc gia, cũng cố vị thế, tiềm lực kinh tế cho bệ hạ... đồng thời việc này giúp người dễ quan sát việc lưu thông mua bán, tránh bị gian lận. Không phải một công đôi chuyện là gì?? Còn chưa kể đến làm sao có người anh minh thần võ, tâm cao khí ngạo, minh quân như bệ hạ đây mà có thể cai quản được món lời từ việc mua bán từ hai nước nha.." nói xong, nàng còn cười lấy lòng...
Sứ giả phía dưới vì không nghe hiểu được hai người nói gì, nên nghĩ là đang thương thảo việc đồng ý ban giao mua bán với bọn họ hay không? Thì thấy hoàng hậu Babylon nở nụ cười, công nhận hoàng hậu Babylon thật sự rất đẹp nha, làm họ bất chợt thừ cả người
Phía trên này, Ragashu nghe Asisu nịnh hắn như vậy, liền quay qua nở nụ cười lại với nàng
"Nói nghe cũng khéo quá đó"
Tuy nói là hắn biết cuối cùng thì nàng vẫn trục lợi từ hắn, nhưng hắn lại thấy vui, đồng ý mắt nhắm mắt mở cho nàng được lợi.
Asisu không ngờ Ragashu lại dễ đồng ý như vậy? Cũng không phản bác lại nàng... đã vậy bất ngờ hơn là hắn còn cười với nàng a... bộ dạng hắn cười nhìn cũng... đẹp trai đó chứ, tự nhiên Asisu thấy hơi ngượng ngượng, liền ngoan ngoãn quay về ghế mình, cuối đầu không nói..
Ở bên dưới, đám sứ thần vừa mới hồi phục tinh thần, lại thấy một màn như vậy, cư nhiên hoàng đế Babylon lãnh khốc trong lời đồn, lại có mặt dịu dàng như vậy, cười nói với hoàng hậu của mình... hai người thật sự rất thuận hòa, rất yêu thương nhau a... lại làm cho bọn họ thừ người lần nữa.
Qua thêm một hồi bàn bạc, cuối cùng việc giao thương với sứ giả Trung Quốc cũng thành công, với điểm quan trọng, địa điểm tiêu thụ là độc quyền cho Rasu..
Ragashu vì để chúc mừng việc giao thương lần này, nên đã lệnh mở tiệc, thiết đãi sứ giả
Lúc này, hai bên vui vẻ nói chuyện, giao lưu văn hóa.. hai tên Asisu và Max thì lại hả hê ngồi ăn tiệc rượu. Còn Chriski thì vừa phải ăn, lại phải thông dịch cho hai bên... làm nàng ăn chả được bao nhiêu, hại nàng bực bội trong lòng..
Rồi nào các tiết mục đàn ca, nhảy múa lần lượt trình diễn. Cũng di dời sự chú ý, mọi người đều để tâm thưởng thức, nên Chriski tạm thời thoát khỏi công việc thông dịch viên.
Nàng phải tranh thủ ăn lại phần thiếu hụt nãy giờ, và không tránh khỏi việc giành đồ ăn giữa những kẻ ham ăn...
Asisu và Chriski đang giành một cái đùi heo sữa quay, cả hai đều bậm môi trợn mắt, quyết không nhường ai thì nghe sứ giả nói có một số cống phẩm giành tặng quý quốc...
Mọi người cùng tập trung chú ý về phía các món đồ đang được trùm bằng khăn lụa, đang được khiêng vào giữa điện.. ( bỏ quên cái đùi heo qua một bên rồi)
Các chiếc khăn lần lượt được vén ra, nào là ngọc lưu ly gì đó, nào là cẩm thạch phù vân gì đó, còn nào tơ tầm dệt từ con quỹ tầm gì đấy mà tên dài thường thượt trên núi băng nào đấy, rồi nào nấm, nào cỏ gì trên núi nào đó đó, nghe đâu mấy trăm tuổi,... túm lại nghe tên là đã thấy quý rồi a...
Nhưng món tiếp theo lại làm cho Asisu có hứng thú, đó là một cây đàn tranh nha..
Họa tiết tinh xảo, phía đầu còn được treo thêm một đồng tâm kết cầu kì với một viên trân châu ở giữa tâm.. thật sự nhìn thôi cũng biết là hàng cực phẩm nha.
Nói ra thì Asisu (Tiểu Nhu) biết tới đàn tranh là nhờ mê phim kiếm hiệp, mà đỉnh cao là phim ' tiếu ngạo giang hồ', mê cách đánh bằng đàn tranh trong phim, mê bài hát trong phim, mê các nhạc phổ được rãi bởi đàn tranh, nó du dương, chạm vào tim như thế nào...
Lúc gia đình còn khá giả, nàng đã mê đàn tranh, nên được cha gửi qua nhà cô dạy nhạc cạnh nhà. Mà cô ấy lại là giảng viên ở một học viện âm nhạc nổi tiếng trong thành phố. Thế là Asisu đam mê đàn tranh, nếu nói nàng đánh như bậc thầy hay thiên tài thì chưa tới, nhưng cũng được gọi là giỏi, cũng được cô giáo khen và khích lệ theo con đường nghệ thuật.. nhưng sau này gia đình gặp chuyện nên đã lâu Asisu không còn đụng đến đàn tranh nữa,...
Mà dù sao chuyện cũng qua rồi, không nên làm xa vấn đề nữa. Hiện tại khi nghe sứ giả nói muốn đem tặng cho Ragashu, thì Asisu không nhịn được đành lên tiếng
"Chẳng hay sứ giả có thể tặng cây đàn này cho ta?" (tiếng Trung)
Sứ giả nhìn Asisu với ánh mắt không tin được, hắn không ngờ tại hoàng cung Babylon không chỉ công chúa, mà ngay cả hoàng hậu cũng biết nói ngôn ngữ của nước họ. Nghĩ vậy, họ thật sự cảm phục sự hiểu biết và nhân tài tại đất nước Babylon