Ông ấy giao hết đồ đạc cho nàng rồi phất phất tay: "
Mấy đứa trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải xuống núi nữa.”
Diệp Tố trở lại đại viện nơi ở, đặt đồ sư phụ đưa ở trên bàn tròn trong viện. Dịch Huyền không tham gia mà một mình đi luyện tập ngự kiếm, rõ ràng là không có hứng thú với mấy thứ này.
Bốn người họ cũng sớm quen với việc tiểu sư đệ không tham gia hoạt động tập thể của bọn họ, toàn bộ ngồi vây quanh bàn tròn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm những thứ vụn vặt ở giữa.
“Mặc dù thanh đao này không ra làm sao, nhưng sau khi dung hòa có thể đạt được không ít linh thiết.” Tây Ngọc nói xong, lập tức vạch thanh đao trên bàn tròn về bên phía mình.
“Vậy ta lấy thanh kiếm này.” Hạ Nhĩ nói.
Còn lại là mấy nguyên liệu luyện khí, Minh Lưu Sa chọn mấy món, sau đó hỏi vấn đề mấu chốt: “Sư, phụ, không, cho, linh, thạch.”
Diệp Tố: “...”
Linh thạch là đồng tiền của Tu Chân Giới, có thể dùng để giao dịch, đồng thời cũng là vật tư quan trọng để tu luyện, linh mạch không thể di chuyển, nhưng có thể mang linh thạch bên người, tiện cho người tu tiên có thể tu luyện bất kỳ lúc nào.
Hiển nhiên, sư phụ chưởng môn không có vật này, hằng năm Thiên Cơ Môn chỉ có thể kiếm được chút linh thạch, luyện khí đều là vấn đề. Thành thật mà nói, đệ tử của Thiên Cơ Môn chẳng khác gì tán tu, chỉ là có danh tiếng tông môn, còn lại chẳng có gì khác, thậm chí còn nghèo hơn cả tán tu.
“Chúng ta xuống núi tự kiếm linh thạch.” Diệp Tố chỉ vào đồ đạc trên bàn nói: “Vừa hay nơi này còn có chút nguyên liệu.”
Buổi tối, Diệp Tố không đi ngủ sớm mà đến Tàng Điển Các tìm thủ vệ Vu Phong Hải.
Một mình ông ta ngồi ở bàn trước cửa Tàng Điển Các nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Vu thủ vệ.” Diệp Tố hét lên một tiếng, lấy ra một tấm Tật Tốc phù từ phía sau, thấy Vu Phong Hải mở mắt, bèn hỏi: “Vu thủ vệ có thể thử tấm phù chú này hay không?”
“Đây là gì?” Vu Phong Hải nhìn tấm phù chú trong tay nàng hỏi.
“Tật Tốc phù, nghe nói thông dụng toàn cảnh giới.” Diệp Tố giải thích.
“Ngươi lấy từ đâu ra vậy?” Trong lòng Vu Phong Hải buồn cười, Thiên Cơ Môn sắp nghèo đến giải tán môn phái, sao có thể mua được phù chú thông dụng toàn cảnh.
Diệp Tố nói: “Ta tự vẽ đó.”
“...” Tinh thần vốn không đả kích người, Vu Phong Hải có ý bảo nàng đặt phù chú lên bàn: “Để đó, rảnh rỗi ta sẽ thử.” Vu thủ vệ trước giờ nói sao làm vậy, nên Diệp Tố chỉ có thể làm vậy rồi trở về.
Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người họ đã thu dọn xong đồ đạc.Đêm qua Diệp Tố đã vẽ bùa cả đêm, sáng sớm hôm nay đều nhét hết vào trong túi trữ vật của mình.
Hạ Nhĩ vừa mới bước ra thì đã nghe thấy âm thanh cửa phòng bên cạnh mở ra, quay đầu nhìn thấy Dịch Huyền bước ra từ bên trong, vui vẻ hỏi: “Tiểu sư đệ, đệ muốn đi cùng bọn ta không?”
“... Ta đi với tiểu sư muội.” Dịch Huyền đứng ở cửa phòng, lơ đãng nhìn về phía ánh mắt của Diệp Tố đứng ở trong viện, có cảm giác không được tự nhiên.
Hạ Nhĩ nhớ đến lời nói của tiểu sư muội hôm qua, ngay tức khắc hiểu được tiểu sư đệ muốn đồng hành với Vô Âm Tông, mặc dù thất vọng vì Dịch Huyền không đi cùng bọn họ, nhưng cũng có thể thấu hiểu.
Diệp Tố bước qua, lấy ra một lọ thuốc trị thương và một ám khí từ trong túi trữ vật đưa cho Dịch Huyền: “Sư phụ cho năm chúng ta, đệ không cần thì ta không ăn nói với sư phụ được.”
Danh Sách Chương: