• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Này!"

Lâm Uyên Dương nhíu mày vỗ vai Thẩm Lan một cái.

Thẩm Lan đột nhiên lấy lại tinh thần, hắn nhìn Lâm Uyên Dương: "Sao ạ?"

Lâm Uyên Dương bất đắc dĩ nói: "Sao cậu lại ăn cháo bằng đũa thế."

"......" Thẩm Lan xấu hổ sờ mũi, sau đó ném thìa vào chén.

"Dạo này sao cậu hay ngẩn người thế." Lâm Uyên Dương cúi đầu nhìn điện thoại, vờ như lơ đãng hỏi: "Nghĩ gì vậy."

"Em......" Thẩm Lan cắn môi, hắn do dự nửa ngày rồi ngẩng lên nhìn Lâm Uyên Dương, "Ca, em hỏi anh một chuyện nhé."

Vẻ mặt Lâm Uyên Dương cứng lại, y đặt di động xuống rồi nói một cách chân thành: "Chuyện gì?"

"Nếu có một việc anh không muốn làm nhưng lại không thể không làm thì anh sẽ làm sao?"

Ánh mắt Lâm Uyên Dương trầm tĩnh, sắc mặt vẫn như thường lệ: "Sao tự nhiên hỏi chuyện này?"

"Không có gì," Thẩm Lan vò tóc, hắn cũng không biết giải thích với Lâm Uyên Dương thế nào, thật ra khi hỏi câu này hắn đã lập tức hối hận, "Em chỉ muốn hỏi một chút......"

Thẩm Lan cảm thấy Lâm Uyên Dương không phải là người xấu, bất kể là với hắn hay với người khác. Hắn cảm thấy có rất nhiều thời điểm Lâm Uyên Dương chỉ là bất đắc dĩ, ngồi ở cương vị nào thì phải làm việc thế ấy, rất nhiều chuyện không phải chỉ do một mình y quyết định.

Cũng như Lâm Uyên Dương vốn không muốn gϊếŧ người, nhưng luôn có kẻ tự mình tới cửa buộc y ra tay.

Chẳng ai được tự do cả, ai cũng không thể tách biệt với thế giới, ai cũng không thể sống một mình trên thế gian này. Ai cũng không có bản lĩnh làm châu chấu đá xe, có quá nhiều ánh mắt đang ngó chừng Lâm Uyên Dương.

Thẩm Lan không muốn đối đầu với Lâm Uyên Dương. Hắn thậm chí muốn cùng Lâm Uyên Dương trở thành tình nhân.

Trong nháy mắt đó Thẩm Lan đã muốn ngửa bài với Lâm Uyên Dương, nhưng hắn phải kìm nén lại. Hắn không chắc liệu Lâm Uyên Dương có cho hắn một phát súng ngay tại chỗ hay không. Quan hệ giữa họ không thể hình dung bằng sự đối lập bình thường mà có thể nói là giương cung bạt kiếm, ngươi chết ta sống, Thẩm Lan dám chắc Lâm Uyên Dương đối với hắn vẫn chưa tới mức đó, mặc dù hắn mặt dày mày dạn nhưng cũng tự biết mình.

Ánh mắt Lâm Uyên Dương xoáy sâu như muốn bóc ra từng lớp ngụy trang của Thẩm Lan, nhìn thẳng vào chỗ sâu nhất trong nội tâm hắn, y cười khẽ: "Nếu làm chuyện này sẽ khiến tôi hối hận suốt quãng đời còn lại, mỗi ngày mỗi đêm đều tự trách mình thì tôi nhất định sẽ không làm. Bất kể trả giá thế nào cũng không làm." Lâm Uyên Dương chớp mắt: "Nhưng tôi rất hiếu kỳ có chuyện gì cậu không muốn làm nhưng không thể không làm vậy?"

"Có chứ," Thẩm Lan thở dài rồi nghiêm túc đáp: "Em còn nợ mấy chục vạn tiền nhà chưa trả đây này."

Câu nói kia trôi chảy tự nhiên đến mức Lâm Uyên Dương không nghe ra sơ hở gì trong đó.

Lâm Uyên Dương nhíu mày, tựa như có chút kinh ngạc: "Cậu mới chừng này tuổi đã mua nhà rồi sao?"

Thẩm Lan sửng sốt nói: "Em đã hai mươi lăm rồi, giờ mà không có nhà thì không cưới được vợ đâu."

Lâm Uyên Dương cười như không cười nhìn hắn: "A, cậu còn muốn cưới vợ nữa à?"

Bản lĩnh xạo sự của Thẩm Lan có thể nói là đã lên đến đỉnh cao, hắn thản nhiên nói: "Lấy đàn ông cũng xem như lấy vợ thôi."

"Đến lúc đó nhớ mời tôi uống rượu mừng đấy nhé." Trên mặt Lâm Uyên Dương hiện lên ý cười nhưng trong đáy mắt lấp lóe không rõ, mang theo chút mùi vị nguy hiểm.

"Vâng, nhưng mà......" Thẩm Lan xích lại gần mặt Lâm Uyên Dương, hắn nháy mắt, gần như dán lên môi Lâm Uyên Dương mà nói, "Em càng muốn cùng anh uống......"

"Rượu giao bôi."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
LX
Lãnh Xuân04 Tháng mười hai, 2022 15:59
Hzzz, cứ tưởng lão đại công cơ
AV
Anh Van09 Tháng một, 2022 17:01
Chủ công nha
BÌNH LUẬN FACEBOOK