• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu này nói ra quá trơn tru khiến Lâm Uyên Dương không khỏi tán thưởng trong lòng, lấy lui làm tiến, đánh một quyền Thái Cực âm thầm dời đi chủ đề, hơn nữa còn là một câu hỏi có tính thảo luận, nếu không phải Lâm Uyên Dương cố tình chú ý chuyện này thì chỉ sợ đã bị hắn dắt mũi dẫn đi.

"Tôi tìm được Tôn Tân rồi. Khi nghe xong đoạn ghi âm kia tôi đã lập tức sai người đi tìm hắn, hắn định chuồn tới nơi khác tránh gió nhưng bị tôi chặn lại ở nhà ga." Lâm Uyên Dương nói.

"Vậy chắc hôm nay Tôn thúc sẽ được thả thôi." Trên mặt Thẩm Lan chẳng có chút sơ hở nào, hắn lại hỏi: "Đúng là người của Thanh Bang làm à?"

"Ừ, kẻ mà Tôn Tân khai ra chính là Hàn Thụy."

Hàn Thụy là lão đại của Thanh Bang, suốt ngày nghĩ ra thủ đoạn hèn hạ chơi xấu người khác.

Quả nhiên sau câu này không còn nhắc đến nguồn gốc bút ghi âm kia nữa, Lâm Uyên Dương không muốn làm khó Thẩm Lan nên lờ đi chuyện này, nào ngờ Thẩm Lan lại chủ động nhắc tới.

"Nhưng bút ghi âm kia có tra ra được do ai đem tới không?"

Lúc Thẩm Lan đến đó đã bịt kín mặt, vân tay cũng không để lại, đoán chừng sẽ không tra ra đầu mối gì, dù có dấu vết để lại thì tuyệt đối cũng chẳng tra được hắn.

Quả nhiên hắn nghe Lâm Uyên Dương nói: "Không có."

"Đã đặt bút ghi âm ở đó thì chắc là bạn bè thôi." Thẩm Lan trầm ngâm, "Nhưng nếu là bạn thì tại sao không cho anh biết hắn là ai?"

"Thẩm Lan, cậu có nhớ đã từng hỏi tôi một câu không?"

Thẩm Lan ngẩn người: "...... Cơm trưa anh muốn ăn gì à?"

Lâm Uyên Dương bật cười lắc đầu: "Nếu có chuyện mình không muốn làm nhưng lại không thể không làm thì phải thế nào?"

"Người muốn giúp tôi chắc hẳn có lý do để che giấu tung tích."

"Biết rõ chuyện này, có thể giúp tôi nhưng không thể để tôi biết, tôi nghĩ đến một người ——" Lâm Uyên Dương cố ý kéo dài giọng, rốt cuộc thấy được trong mắt Thẩm Lan lộ vẻ chột dạ, mặc dù lập tức biến mất không thấy gì nữa nhưng Lâm Uyên Dương tin chắc nó đã từng tồn tại.

Lâm Uyên Dương không hình dung được cảm giác của mình khi đó, y thăm dò Thẩm Lan nhiều lần như vậy, thế mà cuối cùng Thẩm Lan tự lộ ra sơ hở, thành công khiêng đá nện chân mình.

Lâm Uyên Dương chợt thấy may mắn vì y và Thẩm Lan không phải kẻ thù.

Thẩm Lan nghe Lâm Uyên Dương nói xong thì tim nhảy vọt lên cổ, hắn không dám thở mạnh, thấp thỏm nghe y nói tiếp.

"Nhưng người này không có khả năng làm vậy." Lâm Uyên Dương tự phủ nhận, y nhíu chặt mày: "Tôi thật sự không nghĩ ra đó là ai."

Thẩm Lan nhỏ giọng lầm bầm: "Chắc là người trước kia nợ tình anh đến trả đấy mà."

Hắn nghe Lâm Uyên Dương nói vậy mới yên tâm, hắn sợ Lâm Uyên Dương sẽ hoài nghi mình, mặc dù hắn cố ý dùng canh cá để qua mắt Lâm Uyên Dương nhưng thời gian hắn rời đi và thời gian xuất hiện bút ghi âm quá trùng hợp, Thẩm Lan sợ Lâm Uyên Dương sẽ liên hệ hai điểm này với nhau.

Nhưng giờ xem ra Lâm Uyên Dương không nghĩ nhiều như vậy.

"Nghĩ gì thế," Lâm Uyên Dương giơ hai ngón tay gảy đầu Thẩm Lan một cái.

Thẩm Lan xoa đầu cười ngờ nghệch.

"Phải rồi, em cảm thấy nếu chỉ có một mình Tôn Tân thì đem giấu cả rương ma tuý vào lô hàng mà không bị phát hiện có chút không thực tế." Thẩm Lan lại nghĩ tới cái gì, nghiêm túc nói: "Một mình hắn làm sao có bản lĩnh qua mặt nhiều người như vậy được."

Lâm Uyên Dương rõ ràng cũng nghĩ đến điểm này, y nheo mắt gằn từng chữ: "Có nội ứng."

Thẩm Lan nghe Lâm Uyên Dương nói, rõ ràng là chuyện nghiêm túc nhưng hắn lại thấy buồn cười, hắn đường đường là nội ứng mà lại giúp Lâm Uyên Dương bắt nội ứng...

Ngẫm lại đã thấy thú vị rồi.

"Nhưng Tôn Tân đã bị bắt thì hắn cũng chẳng ngồi yên nổi đâu." Lâm Uyên Dương nói: "Đuôi cáo sớm muộn gì cũng lòi ra thôi."

"Còn Tôn thúc thì sao?" Thẩm Lan hỏi.

"Để xem cảnh sát bên kia nói thế nào đã, tôi nộp bút ghi âm rồi, chắc ngày mai sẽ cho Tôn Tân xác nhận thật giả, nếu không có vấn đề gì thì sẽ thả người thôi." Lâm Uyên Dương thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng Thanh Bang chơi dao có ngày đứt tay, bọn hắn lén lút làm nhiều chuyện thất đức như vậy tôi đều mắt nhắm mắt mở làm ngơ, nhưng chuyện này tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn hắn đâu."

Thẩm Lan cắn môi: "Anh định làm thế nào?"

"Gậy ông đập lưng ông." Trong mắt Lâm Uyên Dương lóe lên vẻ toan tính: "Để xem hắn giải thích thế nào về rương ma túy từ trên trời rơi xuống kia."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
LX
Lãnh Xuân04 Tháng mười hai, 2022 15:59
Hzzz, cứ tưởng lão đại công cơ
AV
Anh Van09 Tháng một, 2022 17:01
Chủ công nha
BÌNH LUẬN FACEBOOK