Mạch Phủ.
- Nói, ai cho ngươi cái gan lớn đến như vậy?
- Hu...hu...
Phía trên, Mạch Tử Sâm hung hăng vung gia pháp, bên dưới thân thể mảnh khảnh co rúm của Mạch Ý Lan liên hồi run rẩy, bên cạnh là Hồng tiểu nương ra sức che chắn cho ả ta.
- Tướng quân, có chuyện gì chàng từ từ nói được không, đừng làm Lan nhi đau mà.
- Đến giờ phút này mà nàng còn ra sức bảo vệ cho nó, ngươi...ha...
Ông ta tức tới nổi thở cũng cảm thấy mệt, chỉ tay lên gần đỉnh đầu nữ nhân gây họa nghẹn không nói sao cho trôi chảy.
- Ngươi nói muốn dùng chút thể diện gì đó làm Mạch gia vinh quang, hay rồi, bây giờ không chỉ mỗi Miên thành này biết, mà cả Miên Quốc này đều biết Mạch gia vẻ vang đến mức thế nào rồi.
Mạch Ý Lan nước mắt lã chã cúi gằm mặt trả lời:
- Cha, con và Tam hoàng tử là tâm đầu ý hợp, ngài ấy cũng thật lòng ái mộ con.
* Phặc *
Roi mây quất xuống ngang thân người, bất giác ả ta hoảng loạn co rúm lại.
- Ngươi nghĩ Tam hoàng tử là người thế nào, nếu thật sự mến mộ ngươi thì đã sớm xin hoàng thượng cho phép cưới ngươi rồi. Sao phải lén lút như vậy chứ? Đầu óc của ngươi bị làm sao vậy hả, ngươi không thích may vá, thêu thùa ta liền cho ngươi học hành lễ nghĩa đâu phân biệt với những nam nhân, mong ngươi mở mang đầu óc cuối cùng lại dạy ra một nữ nhân như vậy, gia giáo của Mạch gia ngươi để ở đâu rồi?
- Tướng quân chàng đừng như vậy, chẳng phải Tam hoàng tử đã nói sẽ xin thánh thượng đồng ý cưới Lan nhi cho ngài ấy rồi sao, lúc đó câu nói này thốt ra rất có thành ý, không lý nào chỉ là trêu ghẹo nữ nhi đâu, chàng đừng nổi giận nữa, tha cho Lan nhi đi tướng quân.
Đôi gò má thấm đẫm nước mắt của Hồng Uyển Uyển ngước nhìn lên khẩn thiết, Mạch Tử Sâm lặng người sững sờ vài giây rồi hạ giọng chất vấn:
- Làm sao nàng biết lúc Tam hoàng tử hứa với ta những lời này nói rất thành thật, nàng không có ở đó? Lẽ nào việc Ý Lan hẹn gặp riêng tư với ngài ấy nàng đã biết trước?
Khuôn mặt nhăn nhó của bà ta trở nên đơ cứng, ánh mắt lúng túng không biết phải giải thích thế nào:
- Thiếp... thiếp...
Chẳng có cách biện giải, Hồng Uyển Uyển phô bày bản lĩnh vốn có, bà ta gào khóc oán trách:
- Thiếp là lo lắng cho thể diện của chàng, lo lắng cho nhi nữ của chúng ta, vậy mà chàng lại nghi ngờ thiếp.
Một mớ hỗn độn inh ỏi giữa gian nhà, Mạch Tử Sâm nhức tai điếc óc hét lên nghiêm nghị:
- Đủ rồi. Chưa đủ loạn hay sao? Các người nghĩ Tam hoàng tử kia là ai? Một tên nổi tiếng trăng hoa, triều thần nhiều lần nói ra nói vào, kết quả là bị bè cánh của ngài ấy hại cho thê thảm. Nhi nữ nhà khác nhìn thấy đã muốn tránh xa, vậy mà đứa con bất hiếu này lại tự mình dâng hiến, thật là làm ta tức chết mà.
Trong cơn thịnh nộ chưa tan, Mạch Tử Sâm một tay giữ cằm của Ý Lan xiết mạnh, tay kia nắm lại thành quyền chặt tới mức mạch máu bị dồn ép làm đỏ cả da thịt, gân xanh nổi rõ ràng, ông đanh giọng:
- Mạch Ý Lan, ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không đồng ý mối hôn sự này đâu, đúng là nổi sỉ nhục. Mặt mũi của Mạch gia, danh tiếng của Mạch gia đều bị ngươi hủy hoại hết rồi.
- Cha, người nhất định phải gả con cho ngài ấy.
- Ngươi vẫn không tỉnh mộng sao?
- Người nhất định phải gả con cho Tam hoàng tử, không gả thì không thể được.
- Ngươi vẫn cứng đầu cứng cổ đến như vậy, hôm nay ta không đánh chết thứ bại hoại nhà ngươi ở đây ta không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông của Mạch gia nữa.
Phừng phừng thịnh nộ không thể áp chế, Mạch Tử Sâm thân như mảnh hổ trút mạnh roi mây xuống da thịt non mềm của Ý Lan, tiếng gào khóc càng lúc càng lớn.
- Á...Á...
- Tướng quân, chàng dừng tay lại đi.
- Giữ tiểu nương lại cho ta.
Ông gân cổ ra lệnh cho nô tài lôi Hồng Uyển Uyển rời khỏi Ý Lan, ánh mắt không có lấy một tia thương xót giáng đòn liên tiếp.
Yên Nhiên bên ngoài cửa đã đứng nghe một hồi lâu, cô có thể hiểu thấu hết tâm can và nổi thất vọng trong lòng ông ấy. Từ nhỏ cha cô yêu thương vị tiểu nương này bao nhiêu thì cũng nâng niu muội muội này như vậy, bởi lẽ ông ta kì vọng nhiều thứ lên người Mạch Ý Lan, mà nay những hy vọng dài hạn kia bất thình lình bị chặt đứt, thử hỏi lòng dạ nào có thể cam tâm.
Mạch gia nhiều đời trong sạch, nữ nhân không phải theo phu quân chinh chiến sa trường thì cũng là chủ mẫu tài giỏi, khắp Miên Thành này ai ai cũng xem trọng, trong một ngày danh dự mà nhiều đời xây dựng đều bị hủy trong tay nữ nhi ông yêu thương nhất, lại còn là thứ nữ được sinh ra trong bụng hồng nhan mà ông ta nghịch ý trưởng bối để rước về, một người coi trọng sỉ diện như cha cô sao chịu đựng được đả kích này.
Không ngăn được cơn cuồng phong trong lòng Mạch Tử Sâm, Hồng Uyển Uyển chỉ còn dùng chiêu cũ để chặn đứng tình hình, lợi dụng tình cảm của ông ta mà đánh thẳng. Hồng tiểu nương giả vờ kinh động quá mức, liền sau đó ngất ngay tại chỗ, đang lúc rối rắm Mạch tướng quân càng thêm luống cuống, bao nhiêu lo lắng đều đổ dồn lên người phụ nữ dưới kia.
- Mau, tìm đại phu, tìm đại phu đi.
Ông ta bế gọn tiểu nương trong lòng không tốn chút sức, bước vội đến cửa thì chợt cơn tức giận nhắc nhở, quay sang lạnh lẽo ra lệnh:
- Nhốt nhị tiểu thư ở Từ đường, ngươi phải quỳ trước bài vị của trưởng bối Mạch gia nghĩ cho kỹ bản thân đã sai ở đâu, không được ta cho phép không được đứng dậy.
" Phạt quỳ thôi sao ? " Yên Nhiên tự hỏi, mảnh y phục trên người đã bị lực xiết của bàn tay cô làm cho nhàu nhĩ.
Thâm trầm đứng ở một phía nghe rõ mười mươi mọi thứ đang diễn ra bên trong, Yên Nhiên lặng lẽ thở dài một cái, trong lòng nhiều khuất tất, cô nhỏ giọng hỏi A La:
- Ngươi ở đây những ngày qua cũng chứng kiến mối quan hệ giữa ta và Mạch tướng quân, theo ngươi nhìn thấy thì cha ta, trong lòng ông ấy có thương ta chút nào không?
A La ánh mắt vô tư chậm nghĩ đôi giây rồi đáp lời:
- A La không dám bàn luận chuyện riêng của Vương Phi, nhưng thành thật nô tỳ nghĩ cha mẹ cũng có cái khó của cha mẹ, đôi khi yêu thương con cái không nhất thiết phải thể hiện hết ra ngoài, điều họ mong mỏi nhất là dưới sự dạy dỗ của mình con cái có thể nên người, tự học được bản lĩnh bảo vệ bản thân, đó mới là điều họ vui nhất. Nghiêm khắt hay đôi chút vô tâm cũng là một loại yêu thương.
- Vậy sao?
Cửa miệng cô mấp máy, lặng lẽ xoay người tiến về phía Vọng Nguyệt Viện, trên hành lang dài đôi hàng lông mi đã ướt sũng, nước mắt thi nhau rơi xuống, A La có trông thấy nhưng cũng chỉ biết lủi thủi theo sau, vì nha đầu cảm nhận được lúc này cô rất cần yên tĩnh.
Tâm tư Yên Nhiên tựa mặt giấy phẳng, không ngừng viết ra những ký ức đau buồn mà bản thân đã trải qua, từng loại cảm giác khi bị ông ấy nhìn bằng thái độ chán ghét, hàng loạt câu hỏi mà chẳng ai có thể kịp lúc trả lời:
" Nếu thật sự yêu thương ta thì người có cần khắt nghiệt đến mức tàn nhẫn như vậy không? Ta phạm sai lầm, ta bị vu oan có gian tình mới bỏ trốn, nhưng người chỉ qua loa chất vấn, không truy cứu tận cùng, cũng mặc cho mọi chuyện trôi đi. Nếu người đó là Ý Lan, chắc chắn cha sẽ bằng mọi cách truy cho ra chân tướng, giữ lại trong sạch cho cô ta.
Chưa bao giờ cha dịu dàng với ta, chưa bao giờ cha vì ta mà mềm lòng, như vậy cũng gọi là thương sao? Người có lẽ cũng không còn nhớ đến mẫu thân nữa, một Hồng Uyển Uyển là bằng tất cả của người."
...----------------...
Mặt trăng đã lên cao, Ý Lan quỳ dưới đệm lót thất thần, ánh mắt không có một chút đáng thương.
Cảm thụ được sau lưng có người bước vào, ả ngoảnh đầu nhìn lại bắt gặp Yên Nhiên tay cầm theo ít thức ăn và áo choàng giữ ấm.
Ý Lan cười khẩy, chẳng buồn nhìn thêm một chút:
- Cô tới đây làm gì? Chê ta bị phạt quá nhẹ hay sao?
Yên Nhiên dừng một nhịp, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống cạnh người ả vừa đặt khay thức ăn và áo choàng xuống, vừa nói:
- Bên ngoài gió đã nổi lớn rồi, tiểu nương lo lắng cho cô nên nhờ ta mang ít thức ăn và áo lông đến.
Hai mắt phờ đi vì khóc cả một ngày trời của Ý Lan khẩn thiết nhìn Yên Nhiên, hỏi:
- Tiểu nương ta thế nào rồi?
- Hồng tiểu nương không sao? Kích động quá mức nên ngất đi thôi, đại phu vẫn đang theo dõi.
Không một lời cảm ơn, nữ nhân cao ngạo quỳ dưới kia liếc mắt vào chỗ thức ăn nghi hoặc, Yên Nhiên trông thấy nên cất tiếng:
- Yên tâm đi, ta không bỏ thứ gì vào trong đó đâu.
- Ai mà biết được chứ.
Cô lê con ngươi khinh rẻ nhìn ả, rồi ăn thử vài miếng cơm trắng làm tin với cô ta. Mạch Ý Lan vẫn kiêu ngạo không thèm ngó đến, cô cười nhạt một cái sau đó thì lạnh giọng:
- Tùy cô.
Mạch Ý Lan cười cợt bằng thái độ bướng bỉnh:
- Cô đừng vội đắc ý, sớm muộn gì ta cũng trở thành tam hoàng tử phi, đến lúc đó ta sẽ khiến cho cô khóc cũng không thành tiếng.
Yên Nhiên nhạt nhẽo hỏi:
- Sao cô chắc chắn như vậy, với tính cách của cha thì không ai có thể lay chuyển quyết định của người đâu.
- Dù cha có chấp thuận hay không thì cũng chẳng thể từ chối hôn sự này, bởi vì trong bụng ta đang mang cốt nhục của hoàng thất.
Mày thanh khẽ động, Yên Nhiên đôi chút bất ngờ lặng nhìn nữ nhân bên dưới tay xoa lấy trước bụng.
- Cô đừng tham vọng đến hoá điên rồ, chuyện mất phẩm hạnh như vậy cũng dám bịa ra để đấu đá với ta, thật là không còn thuốc chữa.
- Muốn biết là ta nói thật hay bịa đặt chỉ cần mời đại phu bắt mạch là sẽ rõ.
Con ngươi loé lên tia sáng của Ý Lan khiến Yên Nhiên kinh ngạc, vốn là mưu tính tráo đổi túi hương trên người ả ta thành túi hương có chứa xuân dược, khiến ả ta mất hết mặt mũi, thanh danh bị hủy. Vậy mà gang tấc đứa trẻ kia lại cứu cô ta một mạng, phen này dù có tức chết Mạch Tử Sâm cũng không thể không đồng ý mối hôn sự này, huyết mạch của hoàng thất nhất định thánh thượng sẽ chẳng thể bỏ mặc.
- Vô liêm sỉ.
Yên Nhiên tức giận gằn giọng mắng một tiếng, sau đó thì băng lãnh bước ra khỏi Từ Đường. Đợi đến khi cô đã khuất dạng nữ nhân kia mới chịu dùng cơm.
Danh Sách Chương: