Vệ Sở liếc thấy Vân Hi ngồi lặng lẽ như kẻ vô hình, hắn là cố ý xem thường lên tiếng:
- Tứ Vương Gia đã lâu không gặp, bệnh tình của ngài đã khá hơn chưa?
- Đa tạ Vệ tướng quân đã có lòng, bổn Vương thân thể suy kiệt nhiều năm, tìm mọi đại phu nổi danh cũng không thấy thuyên giảm.
- Tứ Vương Gia ngài cũng đừng nôn nóng, không có thực lực xông pha chiến trận thì rèn luyện đầu óc lanh lẹ vậy, sau này phò tá hoàng huynh, dốc sức cho Miên Quốc.
Miên Vân Hi hắn cười qua loa đáp trả, rồi tiếp tục trầm mặc. Yên Nhiên nghe qua có vài điều không thỏa, hiện nay vị trí Thái Tử vẫn chưa được quyết định, Vệ tướng quân nói vậy khác nào chắc chắn Miên Ý Hiên sẽ được chọn làm Thái Tử, điều này là phạm thượng cấm kỵ của đế vương, người này quá là kiêu căng rồi.
Vệ Sở lại tiếp tục nâng cao vò rượu, dốc một hơi dài rồi hà lên khoan khoái, Viễn Tranh đứng trên cao nhíu mày nhẹ giọng:
- Vệ tướng quân, trước mặt hoàng thượng ngài không được như vậy đâu, không được thất lễ.
Hắn liền lườm con ngươi lên người Viễn Tranh, hàm răng to lớn nghiến nghe ken két :
- Ở đây có chỗ cho ngươi lên tiếng sao?
- Viễn Tranh, không cần câu nệ.
Âm giọng nghiêm nghị của Hoàng thượng cất lên, thâm trầm nhìn xuống con người thô lỗ dưới kia mang nhiều mưu tính, Yên Nhiên có thể nhìn ra tất thảy là nhẫn nhịn.
- Vệ tướng quân nhiều năm ở lại trận mạc, sa trường, thói quen thoải mái này là điều không tránh khỏi, trẫm không để tâm.
Trực tiếp bỏ qua lời nói của hoàng thượng, Vệ Sở cao lãnh:
- Tứ Vương Gia, ta mời ngài một ly rượu, xem như là lời thăm hỏi của ta.
Miên Vân Hi khách sáo đứng lên, nâng tách trà trên tay đón tiếp:
- Vệ tướng quân ta đành thất lễ, mượn trà thay rượu đa tạ sự quan tâm của ngài.
- E hèm. Tứ Vương Gia đây là chê ta thô lỗ, hay không vừa mắt bổn tướng nên mới cố ý khướt từ.
Yên Nhiên không thể ngồi im, cô đứng dậy cầm lấy bát lớn, trút vò rượu vào đầy ấp, cao giọng:
- Vương Gia sức khỏe không tốt, ta thay chàng trả lễ lại cho ngài.
Không cần biết hắn có đồng ý nhận lấy hay không, cũng mặc xác Vân Hi đang ngăn cản, một hơi trút cạn bát rượu trong tay, đặt lại bát trống trên mặt bàn dứt khoát.
- Phụ hoàng, nhi thần thấy Vương Gia mấy ngày nay không khoẻ, nhi thần xin cùng Vương Gia lui xuống trước.
- Được, các con nghỉ ngơi đi.
- Nhi thần cáo lui.
Yên Nhiên kéo lấy cánh tay hắn rời đi, trước con ngươi thích thú của hoàng đế, nữ nhân mà người chọn cho hắn tính tình mạnh mẽ, trời nghiêng đất ngả cũng không doạ được cô. Rất lâu rồi hoàng thượng không nhìn thấy vẻ mặt hậm hực của Vệ Sở, mà nữ nhân này lợi hại vô cùng, chỉ vài ba câu đã làm hắn nghẹn tức, đến nửa chữ cũng không thể thêm vào.
...----------------...
Hành lang dài nối liền các tẩm điện, Miên Vân Hi bước chậm rãi phía sau cô. Hai má đã ửng đỏ như quả chín, bước chân cũng dần loạn cả lên. Mặt đất dưới chân tựa như không mà xoay chuyển, Mạch Yên Nhiên tay bám lấy bức tường cao, mắt ngờ nghệch cố nhìn rõ lối đi. Nhưng không biết vì sao đầu không giữ thẳng được, mơ mơ hồ hồ, lòng ngực nóng ran.
- Say rồi sao? Không biết uống rượu thì đừng uống nhiều thế.
- Ai say chứ? Ta không say.
- Sứ...Còn sỉ diện.
- Ngài là tên ngốc sao? Rõ ràng Vệ Sở đó cố ý bức ép ngài, nếu như ngài uống ly rượu đó khác nào nói với cả thế gian này biết hoàng đế Miên Quốc nhún nhường bất lực thế nào, đem chiều lòng một tướng quân cao ngạo.
- Ta đâu nói là sẽ uống chứ?
- Hả?
Chợt nhớ ra quả là như vậy, Yên Nhiên cô lại lỗ mãng nữa rồi, đột nhiên khí thế làm anh hùng, rõ ràng không uống được nhiều rượu vậy mà...
Mạch Yên Nhiên nhìn thấy có tận hai con đường trước mắt, cột trụ cao phân mảng rõ ràng, còn sỏi đá bên kia chia ra làm nhiều hình dạng, cô lắc đầu để bình ổn lại thị giác, đột nhiên...e....một tiếng, mặt đất cũng tối sầm.
...----------------...
Sáng hôm sau.
Trời vừa hé A La và phu xe Vương Phủ đã đến trước cổng hoàng cung đợi sẵn.
- Viễn công công, xin ông dừng bước, ông tiễn chúng tôi đến đây là được rồi.
- Tứ Vương Gia, Vương Phi thượng lộ bình an.
- A.......Mạch Yên Nhiên, tiện nhân ngươi chết đi.
Mạch Ý Lan từ đâu lao đến, vung loạn xạ chủy thủ trong tay, bất ngờ khiến Yên Nhiên không kịp phản ứng, một đường sắt nhọn đi qua da thịt tại bắp tay, vết thương khá sâu đã thấm đỏ một vùng lớn tại y phục.
- Người đâu, giữ cô ta lại.
Viễn Tranh hoảng loạn ra lệnh cho thị vệ ngăn cản, nhưng Mạch Ý Lan cứ như đã điên dại không ngừng tìm cách phá vỡ vòng vây hòng đoạt mạng cô. Yên Nhiên đứng trong sự bảo vệ của Vân Hi, đôi mày thanh tú đau đớn mà nhíu lại, nhìn bộ dạng ngay dại của ả bây giờ trong lòng cô có đôi phần không nỡ.
Ý Lan như ác linh hung hãn, rướn người và tay cầm chủy thủ vung mạnh về phía Yên Nhiên, miệng cứ không ngừng chửi rủa:
- Tiện nhân, ngươi chính là tiện nhân, ngươi đã giết chết hài tử của ta. Đồ tiện nhân.
Từ nhỏ ả cái gì cũng hơn cô, nhưng kết cục lại không thắng nổi cái danh đích nữ, dựa vào đâu mà cô ban đầu bị ép gả để xung hỉ, nhưng cuối cùng mỹ mãn như vậy, còn ả tìm đủ mọi cách cũng không sánh bằng. Vốn dĩ là mọi chuyện cứ vậy có thể êm ấm tiến vài bước nữa, vị trí Vương Phi kia sẽ thuộc về ả rồi, nhưng lại bị quỷ kế của Yên Nhiên phá hoại, khiến cô ta chỉ được dừng lại ở vị trí Trắc Phi, mà hôn sự này nhục nhã không sao thấu nổi. Nhờ đứa bé này mà ở Tam Vương Phủ cuộc sống của ả mới đỡ vất vả và bị sỉ nhục, nhưng bây giờ cả tương lai cũng không thể sinh được hài tử, ngày tháng sau này đến tưởng tượng Mạch Ý Lan cũng không dám nghĩ. Dựa vào cái gì, ả không cam tâm.
Nhưng thực chất là cô ta biết tất, chỉ là bị lòng đố kỵ áp đảo đến không còn nhận ra đúng sai. Dù cho có bị Yên Nhiên phá hoại hay không, thì danh phận chính phi kia cô ta cũng không sao có được. Là Miên Ý Hiên đã thổi vào tai ả những lời không đúng, khiến lòng đố kỵ sớm hiện hữu lúc trước lại càng thúc giục mãnh liệt hơn.
Từ xa, Miên Ý Hiên dìu theo Hách Ái Mỹ đi tới, nhìn qua hắn như vẻ không chút bận tâm tới Ý Lan, con ngươi đen láy cùng cái nhíu mày đầy bực tức, trực tiếp đến trước mặt ả giáng một cú tát thấu mây xanh.
* Bốp *
- Cô điên đủ chưa? Nơi đây là hoàng cung, dám ra tay đả thương người trong hoàng cung, cô ăn gan hùm rồi sao?
Mạch Ý Lan tay chân như rời rạc, nước mắt lã chã ngước lên bằng một vẻ đáng thương vô cùng.
- Vương Gia, là ả ta hại chết con của chúng ta. Hại chết hài tử của chúng ta rồi.
Miên Ý Hiên một câu trấn an cũng không mảy may ban phát, gân cổ quát lớn:
- Đủ rồi, trách bản thân cô vô dụng đi.
Thị vệ liền kìm giữ ả đi theo xe ngựa của Tam hoàng tử, nửa chữ cô ta cũng không gào khóc nữa, mà chỉ còn tràn ngập nỗi tang thương.
- Đợi đã.
Âm giọng từ tính của nam nhân bên cạnh, Miên Vân Hi hắn đường hoàng ngăn bước của đối phương.
- Hoàng huynh đi dễ dàng như vậy sao? Vương Phi của ta bị thương rồi.
- Hoàng đệ muốn thế nào?
Ngược lại với sự lo sợ hành vi của Mạch Ý Lan sẽ khiến hoàng thượng trách phạt cả hắn, đổi lại sự vênh váo cứ tăng thêm một bậc, là ỷ vào thế lực của Vệ gia sao? Vệ Sở đang tại Miên Kinh nên được xem là tấm thiếc giáp vô cùng vững chắc?
- Hoàng huynh không định xin lỗi ta sao?
Miên Ý Hiên gãi nhẹ đuôi mày, một mặt nham hiểm nở ra nụ cười quái gở.
- Xin lỗi.
Hắn nhúng vai cười rồi rời khỏi, câu xin lỗi này phảng phất đến mấy phần khiêu khích, Miên Vân Hi tiến lên một bước định là không nhịn nữa, nhưng cuối cùng lại bị cánh tay yếu đuối của Yên Nhiên níu giữ.
Có thể làm gì chứ, thế lực Vệ gia hiện tại tạo sức ép rất lớn, hoàng thượng có biết cũng không thể truy tội đến cùng, nếu một mình Mạch Ý Lan làm mà một mình cô ta chịu thì tốt rồi, nhưng theo lý phải xử trí luôn cả hắn, chắc chắn phụ hoàng sẽ rơi vào khó xử, phân giải thế nào cũng bị Vệ gia kia bắt bẽ, Miên Ý Hiên trông qua dường như là cố ý để mặc ả ta làm hại Yên Nhiên, chỉ có thể tăng cường cảnh giác.
- Vương Phi vết thương của người chảy máu rất nhiều, nô tài gọi thái y đến băng bó cho người, mau trở vào nghỉ ngơi trước đã.
- Viễn công công, ta không sao? Đừng làm kinh động phụ hoàng, trên xe của ta lúc nào cũng chuẩn bị sẵn thuốc, ta sẽ tự băng bó vết thương.
Viễn Tranh trông không nỡ, nhưng sự kiên định của cô, ông cũng đành bất lực không thể khuyên ngăn.
Xe ngựa rời đi một đoạn khá xa, trước cổng hoàng cung Viễn Tranh đứng lặng hồi lâu nhìn theo.
Danh Sách Chương: