Thẩm Phùng Nam trả tiền xe, đeo balo bước xuống trước.
Anh ra đằng sau lấy hành lý, Lương Nghiên bảo bác tài đừng đi vội.
Cô chạy qua, giương ô che lên đỉnh đầu anh.
Thẩm Phùng Nam kéo vali, Lương Nghiên che ô cho anh vào trong tận khu nhà.
“Anh lên nhà đi, em về đây.”
Cô quay người đi vào trong màn mưa.
“Lương Nghiên.” Thẩm Phùng Nam gọi giật lại, Lương Nghiên quay đầu.
Thẩm Phùng Nam lên tiếng: “Nghỉ một lát rồi đi”.
“Em phải đi đón Triệu Yên Tích.”
Khuôn mặt cô trở nên mơ hồ giữa làn nước mưa.
“Đừng đứng ngoài mưa, vào đây nói.”
Lương Nghiên đi tới mái hiên, anh nói: “Tôi cũng phải qua bên đó, lát nữa tiện đường tôi đưa cô đi”.
“Anh cũng tới studio? Muộn lắm rồi?”
“Có mấy tấm ảnh sáng mai phải dùng gấp, tối nay tôi phải rửa luôn.”
Lúc này, người tài xế taxi đợi bên ngoài có phần sốt ruột: “Có đi nữa không?”.
“Bác tài cứ đi trước đi ạ.”
Thẩm Phùng Nam vừa nói xong, tài xế đã nổ máy đi ngay.
Lương Nghiên đi theo Thẩm Phùng Nam vào trong thang máy.
Anh ấn số tầng, Lương Nghiên dựa vào vách tường nhìn anh.
Thẩm Phùng Nam vừa quay đầu đã nhìn thấy từng giọt nước mưa từ trên ô rỏ xuống chân cô, anh bèn lấy ô ra khỏi đó.
Thang máy đi lên đến tầng 10 thì mở ra.
Thẩm Phùng Nam lên tiếng: “Đến nơi rồi”.
Vào nhà, Thẩm Phùng Nam bật đèn, đẩy vali qua một bên, đặt balo lên tủ giày.
Lương Nghiên đứng ở cửa.
Căn nhà của Thẩm Phùng Nam rất sạch sẽ, phòng khách không lớn nhưng cũng không thể nói là nhỏ, phong cách giản dị, tông chủ đào là máu xám trắng.
“Giày của cô ướt rồi, thay cái này vào đi đã.”
Lương Nghiên cúi đầu nhìn, Thẩm Phùng Nam từ trong tủ giày tìm cho cô một đôi dép lê của nam.
Anh tự thay dép rồi vào phòng ngủ lấy ra một chiếc khăn lông mới tinh. Thấy Lương Nghiên đứng giữa phòng khách, anh chỉ vào sofa: “Ngồi đi”.
“Anh tự sắp xếp phòng ốc à?” Lương Nghiên ngồi xuống rồi hỏi một câu.
Thẩm Phùng Nam “ừm” một tiếng đáp lại rồi đưa khăn lông cho cô. Lương Nghiên vừa lau tóc vừa nói: “Vậy thì anh rất lợi hại đấy”.
Lời khen này nghe không giống như tìm chuyện để nói, mà là một lời khen chân thành.
Hai việc duy nhất Lương Nghiên không giỏi chính là dọn dẹp nhà cửa và nấu nướng. Thế nên việc dọn dẹp nhà cửa đa phần do Triệu Yên Tích đảm nhận, còn họ ăn uống chủ yếu ở căng tin và gọi ship về, ở nhà không mấy khi bật bếp.
Thẩm Phùng Nam không trả lời câu hỏi này, anh đi đun nước. Lương Nghiên rảnh rang không có việc gì làm bèn cầm mấy tờ tạp chí trên mặt bàn lên xem.
Lật được vài trang, cô ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Phùng Nam từ trong phòng ngủ đi ra.
Anh đã thay quần áo, một chiếc áo dài tay đậm màu và một chiếc quần rộng.
Quần áo của anh hình như đều là màu tối.
Thẩm Phùng Nam không chú ý tới ánh mắt của cô, tự túc đi vào bếp. Nước đã sôi rồi, anh rót hai cốc.
Vừa quay người đã thấy Lương Nghiên đứng ở cửa nhà bếp.
Thẩm Phùng Nam chợt sững người.
Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi đó, ánh mắt cô khiến anh có một sự lạ lẫm kỳ quặc.
Nhưng anh không nhìn rõ được là gì, vì Lương Nghiên bỗng nhiên cười với anh.
Nụ cười của cô dường như cũng rất nổi bật, rất trẻ trung, lại như không biết sợ gì hết.
Cô đi tới, đón lấy cốc nước trong tay anh và nói: “Nhà anh có gì ăn không?”.
Thẩm Phùng Nam nhìn cô: “Đói rồi à?”.
“Ừm.”
Sóng mắt anh xao động: “Không phải cô vẫn chưa ăn tối đấy chứ?”.
“Đúng thế.”
Lương Nghiên nhìn thấy anh nhíu mày.
Anh không nói gì, lẳng lặng đặt cốc nước lên bệ bếp, đi tới ngó tủ lạnh, phát hiện món mỳ trộn lần trước Thẩm Nghệ mang tới vẫn còn một gói.
Anh hỏi: “Mỳ không?”.
Lương Nghiên cũng không kén chọn: “Có ăn là được rồi”.
Động tác của Thẩm Phùng Nam rất nhanh nhẹn. Lương Nghiên nhìn thấy anh thoăn thoắt lấy nước sôi úp mỳ, bật bếp ga, đập trứng, rán trứng, rồi lại trộn nước sốt, cho mỳ ra đĩa, cuối cùng là đặt quả trứng ốp lên trên.
Tuần tự nề nếp, liền mạch từ đầu tới cuối.
Cô tròn mắt nhìn, còn Thẩm Phùng Nam đã bê đĩa đi ra ngoài: “Ra ngoài ăn”.
Lương Nghiên ngồi xuống bàn.
Chỉ là một món mỳ trộn đơn giản, vậy mà Lương Nghiên cắm cúi ăn, còn không ngớt lời khen ngợi: “Trứng gà anh ốp đẹp quá”.
Dáng vẻ của cô khi ăn rất chuyên chú. Thẩm Phùng Nam nhìn chỏm tóc cô, chợt nhớ lại buổi tối hôm đó, cô ngồi xổm trong góc bếp gặm bánh bao, cũng y như vậy.
Anh khẽ nói: “Cô cứ ăn từ từ, tôi đi cất đồ”.
“Được.” Lương Nghiên đáp, rồi thấy anh xách vali đi vào phòng làm việc.
Khi Thẩm Phùng Nam đi ra, Lương Nghiên đã ăn xong rồi.
Bàn ăn không còn ai, trong bếp lại vọng ra tiếng nước chảy. Anh đi vào thì thấy cô đang rửa bát.
“Lương Nghiên.”
Cô quay đầu lại: “Anh xong rồi à? Em xong ngay đây”. Cô đặt đĩa vào tủ rồi rửa tay, đi ra.
Bên ngoài cơn mưa đã ngớt đi nhiều. Thẩm Phùng Nam lái xe không chậm, nửa tiếng là tới nơi.
Họ chia tay nhau ở đại sảnh.
Sau đó, Lương Nghiên không còn cơ hội gặp lại Thẩm Phùng Nam nữa. Liên tục một tuần liền Triệu Yên Tích phải tham gia lớp tiếng Anh cấp tốc, Lương Nghiên cũng không cần đến phòng học đón cô ấy nữa.
Nhưng giữa họ không hẳn là mất liên lạc hoàn toàn. Lương Nghiên có hai lần gửi tin nhắn cho Thẩm Phùng Nam, anh cũng đáp lại. Chỉ vài câu đơn giản, giống như cuộc trò chuyện giữa những người bạn bình thường.
Còn Triệu Yên Tích không biết sự tình thì vẫn tự chìm đắm trong trí tưởng tượng của mình. Theo như cô ấy quan sát, sự phát triển giữa Lương Nghiên và Trì Hiến vẫn khá chậm chạp, việc này khiến cô ấy hơi phiền muộn.
Đúng ngày sinh nhật, Trì Hiến đăng một dòng trạng thái ai oán rằng: Thân phận thực tập khổ sở không có quà sinh nhật, chỉ có tăng ca. Triệu Yên Tích đọc được, quả thực chỉ muốn mắng một trận té tát.
Cô ấy không hiểu cô nhóc Lương Nghiên kia đang nghĩ gì. Chưa ăn thịt heo, lẽ nào còn chưa nhìn thấy heo chạy? Một cơ hội tốt như sinh nhật mà cũng bỏ qua, rốt cuộc là có thích người ta hay không, theo đuổi kiểu này lề mề quá đi.
Triệu Yên Tích sốt ruột, buổi tối về nhà lập tức nhắc nhở Lương Nghiên phải khẩn trương lên một chút. Qua sinh nhật rồi cũng không sao, nhanh chóng bù quà cho người ta là được.
Lương Nghiên mơ mơ hồ hồ không hiểu, Triệu Yên Tích mắng: “Cậu đừng nói với mình, tới bây giờ cậu vẫn chưa biết ngày sinh nhật của Trì Hiến đấy nhé”.
Lương Nghiên: “Hả, thì mình không biết thật mà”.
“Cậu giỏi quá thể.” Triệu Yên Tích câm nín: “Cậu theo đuổi kiểu người, người ta bị cô khác hớt mất lâu rồi! Mặc dù ngốc có hơi đàn bà, nhưng ai mà biết được lại xuất hiện một cô khẩu vị giống cậu”.
“…”
Lương Nghiên thật chỉ muốn cầm gậy đập một nhát vào đầu cô ấy.
“Triệu Yên Tích.” Lương Nghiên gập laptop lại, đứng dậy.
“Người mình theo đuổi không phải một cậu con trai.”
Hả?
Triệu Yên Tích ngây ngốc. Lương Nghiên phì cười, giơ tay xoa đầu cô ấy rồi buông một câu:
“Là một người đàn ông.”
Lương Nghiên đi vào nhà vệ sinh, để lại một Triệu Yên Tích mắt tròn mắt dẹt.
Vài phút sau, trong nhà vang lên tiếng hét: “Lương Nghiên!”.
Phẫn nộ chỉ duy trì được 15 phút. Sau khi Lương Nghiên tắm xong, trong đầu Triệu Yên Tích chỉ còn lấp đầy những hiếu kỳ.
Người đàn ông đó là ai?!
Trong vòng nửa phút, cô ấy ngồi lọc một lượt tất cả các thầy giáo của Lương Nghiên, căn cứ vào các manh mối đã biết để loại trừ, chỉ còn lại một mục tiêu cuối cùng: Thầy hướng dẫn của Lương Nghiên.
Theo cô ấy được biết, đối phương năm nay ít nhất đã ngoài bốn mươi, rất phù hợp với danh xưng “đàn ông”, hơn nữa rõ ràng đây là người khác giới duy nhất có liên hệ mật thiết với Lương Nghiên.
Triệu Yên Tích quá sửng sốt, đến nỗi Lương Nghiên đến gần mà cô ấy vẫn không hay biết gì.
“Đừng có ngây ra đó nữa, tắm rửa đi.”
Triệu Yên Tích đờ người giây lát rồi nhìn Lương Nghiên bằng ánh mắt phức tạp.
Dáng vẻ ngốc nghếch đó Lương Nghiên vừa nhìn đã đọc vị: “Cậu lại đang tưởng tượng ra chuyện gì?”.
“Lương Nghiên…” Triệu Yên Tích dè dặt nhích tới bên cạnh cô: “Cậu đừng qua mặt mình, nói thật đi, người đó có phải là… có phải thầy Chung đó không?”.
“…”
“Không liên quan gì tới thầy ấy.”
Lương Nghiên véo má cô ấy: “Triệu Yên Tích, dẹp bớt tâm hồn hóng hớt lại, tắm rửa còn đi ngủ”.
Nhịp thở đã lên tới cổ họng của Triệu Yên Tích được giải thoát ra ngoài.
Cô ấy vỗ vỗ ngực: “Làm mình hết cả hồn, tuổi của thầy ấy gấp đôi cậu đấy”.
Dừng lại một chút, cô ấy vẫn không yên tâm: “Lương Nghiên, cậu quen đàn ông khi nào mà sao mình không biết? Cậu định thành công rồi mới báo à?”.
Lương Nghiên không trả lời, cũng chẳng phủ nhận.
Triệu Yên Tích nhìn là hiểu ngay, đây là phong cách của Lương Nghiên, chuyện gì cô cũng thành công rồi mới nói.
Triệu Yên Tích cũng không hỏi nữa, tốt bụng dặn dò: “Vậy cậu chú ý nhé, mấy người đàn ông lớn tuổi hơn chúng ta đều không dễ kiểm soát đâu. Họ giỏi lừa gạt lắm, cậu đừng…”.
Vốn dĩ cô ấy định nói “Cậu đừng để bị bắt nạt nhé”, nhưng nghĩ lại, một người như Lương Nghiên chắc chẳng ai bắt nạt nổi.
Cú đấm của Lương Nghiên phải nói là cực kỳ lợi hại.
Triệu Yên Tích nuốt những lời còn lại xuống.
Tối ấy, Thẩm Phùng Nam nhận được một tin nhắn từ Lương Nghiên.
Sinh nhật anh là khi nào?
Trong mắt Thẩm Phùng Nam, tin nhắn này vẫn theo đúng phong cách của Lương Nghiên: trực tiếp, không đầu không cuối.
Thật ra cô rất ít chat với anh, chỉ có vài lần là đều hỏi những câu bâng quơ thế này: “Anh thấy dạng phim nào hay?”, “Anh biết bơi không?”…, lần nào cũng chỉ vài câu là kết thúc.
Thẩm Phùng Nam có thể cảm nhận được cô thân thiện với anh hơn trước đây rất nhiều, dường như đã thật sự coi anh là bạn.
Anh cũng nhận ra được, đối với bạn bè cô rất chân thành. Như đối với Triệu Yên Tích, Trì Hiến, hay với anh cũng vậy.
Sự tốt đẹp cô dành cho người khác đều thể hiện rất chân thực, có thể vì bạn bè vung nắm đấm, có thể tối tối đón cô bạn ở chung về nhà, hay tới sân bay đón anh vào một ngày mưa tầm tã.
Thẩm Phùng Nam nhìn avatar weixin của cô, từ từ nở nụ cười, cúi đầu nhắn lại: Mùng 2 tháng 11, cô thì sao, sắp đón sinh nhật à?
Một lát sau, cô nhắn lại: Không, tôi còn lâu. Trước kia anh tổ chức sinh nhật thế nào?
Bàn tay Thẩm Phùng Nam chợt khựng lại. Đã mấy năm rồi anh không tổ chức sinh nhật, mặc dù năm nào mẹ cũng gọi điện và Thẩm Nghệ cũng gửi quà.
Dừng lại vài giây, anh thành thật trả lời: Mấy năm rồi không tổ chức.
Lương Nghiên đọc dòng tin nhắn này rất lâu, cuối cùng chỉ biết đáp lại một chữ “Ồ”, rồi gửi thêm: Anh nghỉ ngơi đi.
Thẩm Phùng Nam nhìn thấy bật cười. Đúng là phong cách không thay đổi, cả câu kết thúc cũng luôn cố định.
Lương Nghiên rời khỏi thế giới wechat, mở baidu lên, gõ nhanh một dòng: Làm sao để tổ chức sinh nhật cho đàn ông?