• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Nghiên ngồi trên chiếu, Triệu Yên Tích vội vàng lao qua: “Không phải như vậy đâu, Lương Nghiên. Cậu đừng nghe anh ấy nói lung tung, cậu rất tốt“.

Lương Nghiên ngồi im, cũng không lên tiếng. Triệu Yên Tích thì sốt sắng gần như bật khóc: “Cậu đừng nghe những lời đó, cậu quên hết chúng đi, không phải vậy đâu...“.

Rồi cô ấy lại quay đầu hét lên với Trần Cừ: “Anh ra ngoài đi!“.

Trần Cừ thấy cô ấy như vậy, tỏ ra rất ngỡ ngàng: “Yên Tích?“.

Yên Tích nổi cơn thịnh nộ: “Tôi bảo anh ra ngoài!“.

Trần Cừ đã có khi nào thấy cô ấy giận dữ như vậy đâu, nhất thời sững sờ rồi liên tục gật đầu: “Được được được, anh ra ngoài...“.

Trần Cừ lùi ra cửa, đẩy đám người đang hóng hớt ra: “Đừng xem nữa, đừng xem nữa“.

Anh ta giơ tay khép cửa lại, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là Triệu Yên Tích ôm chặt lấy Lương Nghiên.

“Cậu không được nghĩ mấy chuyện đó.”

Triệu Yên Tích nắm chặt tay Lương Nghiên, giải thích đi giải thích lại: “Trần Cừ nói không đúng câu nào cả, cậu đừng tin, cũng đừng buồn. Mình chơi với cậu là mình tình nguyện“.

Lương Nghiên vẫn chỉ lặng im, khiến Triệu Yên Tích càng hoang mang.

“Lương Nghiên, cậu nói gì với mình đi.”

Giọng cô ấy nghèn nghẹn, xem ra khóc thật rồi.

“Nước mũi dính vào áo tôi rồi.”

Trên đỉnh đầu vọng xuống một câu nói. Cô ấy ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn Lương Nghiên một lúc: “Cậu không sao chứ?“.

“Tôi có thể có chuyện gì?”

Lương Nghiên gạt tay cô ấy ra, đứng dậy tìm khăn giấy cho cô ấy: “Lau mặt đi“.

“Ồ.”

Triệu Yên Tích lập tức phì cười trong nước mắt. Lau mặt xong, không còn chút lệ nào nữa, chỉ còn chóp mũi ửng đỏ chưa tan.

Lương Nghiên thu dọn đống sổ sách trên chiếc bàn nhỏ. Triệu Yên Tích ngồi bên cạnh thì thầm: “Chúng ta về đi“.

Lương Nghiên chợt dừng tay, quay đầu nhìn cô ấy.

Triệu Yên Tích mím môi: “Hai tuần nữa là cậu vào học rồi“.

Lương Nghiên nhìn cô ấy một lát rồi nói: “Thế còn Trần Cừ thì sao?“.

Triệu Yên Tích quay đi: “Mặc kệ anh ta“.

Lương Nghiên nhìn cô ấy: “Chẳng phải cậu... rất thích anh ta sao?“.

Triệu Yên Tích cắn môi, cúi đầu nói: “Bây giờ không còn thích đến mức ấy nữa“.

“Gì cơ?”

“Chỉ cần nghĩ tới chuyện anh ta nói mấy lời đó với cậu là mình lại không thích anh ta nữa.” Trong lời nói của Triệu Yên Tích vẫn còn đâu đây cơn giận dữ, càng nghĩ cô ấy càng thất vọng về Trần Cừ. Cô ấy nhớ lại lúc trước, Trần Cừ hỏi cô ấy chuyện của Lương Nghiên. Lúc đó thái độ của anh ta rất tốt, nên cô ấy dốc lòng kể hết. Vậy mà bây giờ lại đổ đốn thế này, làm sao cô ấy ngờ được, anh ta lại mang tất cả những chuyện đó ra để công kích Lương Nghiên.Những chuyện đến nhắc cô ấy còn không dám, vậy mà Trần Cừ lại dùng những lời khó nghe như thế để chửi mắng.

Anh ta chưa từng trải qua, có tư cách gì để chửi bới Lương Nghiên?

Triệu Yên Tích nhăn mặt, tim thắt lại từng cơn đau nhói.

Lương Nghiên không hiểu, cô cảm thấy hơi kỳ lạ: “Nhưng có thể đùng một cái là thích, đùng một cái lại không thích à?“.

“Dĩ nhiên.”

Lương Nghiên: “...“.

“Cậu chưa thích ai bao giờ, cậu không hiểu đâu.”

“...”

Thôi được rồi, Lương Nghiên đích thực chẳng hiểu.

Còn cô Triệu, người đã có hai đời bạn trai thì kinh nghiệm đầy mình.

Sự thích thú khi tuổi đời còn non nớt sẽ khiến ta khoa trương vô hạn điều tốt đẹp, cũng đồng thời phóng đại vô hạn cái xấu của đối phương. Cho dù chỉ là một chút cũng có thể gây ra cơn chấn động nhưng núi sụt tuyết lở.

Triệu Yên Tích thích anh bạn trai mối tình đầu là vì một hôm nào đó anh ta tốt bụng đưa cô ấy về nhà, và chia tay cũng chỉ vì phát hiện anh ta ba ngày liền không thay tất.

Cô ấy là vậy, khi nhập tâm thì có thể bất chấp tất cả, nhưng rút lui cũng chỉ là chuyện trong khoảnh khắc.

Trong lúc Lương Nghiên im lặng, Triệu Yên Tích hít một hơi rồi nói: “Chúng ta về đi“.

“Cậu không kiếm tiền nữa à?”

Triệu Yên Tích hạ thấp giọng: “Mình không muốn kiếm tiền nữa, cũng không muốn nghe anh ta chửi mắng cậu. Chúng ta không ở chung với anh ta nữa, cứ để anh ta kiếm cho đã đi. Chúng ta về, còn khối cách kiếm tiền“.

Lương Nghiên nhìn cô ấy, bật cười: “Sao cậu nói cứ như chúng ta thích đi là đi ngay được vậy?“.

“Hả?” Triệu Yên Tích trợn tròn mắt: “Không phải ư?“.

“Cậu nói xem?”

Triệu Yên Tích đẩy cô: “Cậu đừng trêu mình, mình biết cậu lợi hại lắm mà“.

“Thế hả?”

Lương Nghiên khẽ cười, thoải mái vươn vai một cái, không ngờ vui hóa quá bi, làm đau bả vai.

“Sao thế?” Triệu Yên Tích ghé sát lại: “Có phải vẫn là vết thương hôm qua không?“.

Lương Nghiên không lên tiếng, Triệu Yên Tích bò lên đầu giường, lần mò tìm ra một lọ dầu hoa dầu hoa đào nhỏ. Vừa mở ra, Lương Nghiên đã chau mày.

“Đậy vào, đậy vào.”

Triệu Yên Tích không nghe, ngã vào người cô: “Nào, để mình bôi cho cậu“.

“Tôi muốn nôn rồi.”

“Banh cổ áo ra nào, mau.”

“Triệu Yên Tích, cậu học thói xấu rồi.”

“Cậu nghiêm túc chút đi.” Triệu Yên Tích vừa xoa cho cô vừa lo lắng: “Cậu mà còn suy nghĩ vớ vẩn, cẩn thận ế đó“.

“Cậu làm việc này, nói câu ấy mà không đỏ mặt à?”

“Lương Nghiên!” Triệu Yên Tích quở mắng: “Có giỏi thì ghẹo đàn ông đi“.Lương Nghiên lườm nguýt.

“Được, nói nghiêm túc.” Lương Nghiên hạ thấp giọng: “Cứ bình thường như trước với Trần Cừ, biết đóng kịch không?“.

Triệu Yên Tích ngẩn người rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm“.

Gật đầu dĩ nhiên đơn giản, nhưng để thực hiện được lại không hề dễ dàng. Khi gặp Trần Cừ, Triệu Yên Tích luôn cảm thấy gượng gạo, đứng hay ngồi đều không đúng, lúc nào cũng nhớ tới dáng vẻ lúc anh ta nhe nanh múa vuốt chửi Lương Nghiên bị bệnh.

Cô ấy phải hết sức nhẫn nhịn mới không nổi nóng, miễn cưỡng nói vài câu ôn hòa để xuề xòa qua chuyện này, có điều ánh mắt mọi người trong nhà nhìn Lương Nghiên bắt đầu kỳ lạ hơn.

Có điều, cô chẳng hề để tâm.

Buổi chiều, hình phạt tăng tiết của Lương Nghiên vẫn còn tiếp tục, lần này là đầu hói và cô gái mặt tròn tới giao lưu với cô.

Buổi sáng đầu hói đã giảng một bài, bây giờ thay Trần Cừ lên lớp. Hắn nói nhiều, nói miết mà không thấy mất sức. Lương Nghiên nghe mãi nghe mãi, chỉ chực ngủ gật, còn hắn thì vẫn hết sức hưng phấn, chỉ vào sách vẽ trọng điểm cho cô: “Cô xem, câu này nói thế nào nhỉ, người thành công phải... Câu này nữa, chỗ này muốn nói, đầu thế kỷ 21 quốc gia đã phát triển ngành này rất tốt rồi. Cô xem, bài này nói...“.

Bô lô ba la, bô lô ba la... ồn ào quá mức.

Lương Nghiên nhìn đỉnh đầu trọc hếu của hắn, ngẫm nghĩ: Người ta muốn trọc đến mức này cũng không dễ đâu, ăn vừng đen liệu có mọc ra được chút nào không?

Khó khăn lắm mới lết qua được một tiếng, Lương Nghiên thở phào.

Sau đó đến lượt cô gái mặt tròn.

Co ấy năm nay hai tư, hai lăm tuổi, tốt hơn đầu hói nhiều, giọng cũng nhẹ nhàng, âm sắc đẹp. Cứ giảng một đoạn, cô ấy lại dừng lại nói chuyện với cô một lúc, nói đùa mấy câu. Quan trọng là cô ấy rất xinh, tóc đen láy, nhìn rất thoải mái. Lúc nào gần ngủ gật, Lương Nghiên lại nhìn cô ấy một cái, thầm nghĩ: Chắc chắn cô này ăn không ít vừng đen, lúc nào về phải làm cho Triệu Yên Tích một mẻ, nhuộm lại cái đầu vàng hoe của cậu ấy.

Lúc sắp kết thúc, cô gái mặt tròn nói lời sau cuối: “Nói tới đây thôi, hôm nay cô nghe nhiều rồi, cũng mệt ha“.

Lương Nghiên nói: “Cũng tạm“.

Cô ấy cười: “Tôi hiểu mà, mệt lắm. Lúc đến đây tôi cũng vậy, nghe mà đau đầu chết đi được“.

“Thế à?”

“Ừm, ngày mai còn buổi học, tối nay cô nghỉ ngơi thoải mái đi, nếu không gục đấy.”

Lương Nghiên gật đầu rồi ngừng lại, hỏi: “Ngày mai ai giảng cho tôi vậy?“.

“Ngày mai hả...”

Cô gái mặt tròn lật sổ ghi chép: “Tiểu Chương và anh A Sơn“.

Lương Nghiên “ồ” lên một tiếng rồi nói: “Tiểu Chương thì tôi biết, còn anh A Sơn thì thế nào?“.

“Anh ấy hả, rất tốt.”

“Thế ư?” Lương Nghiên âm thầm thăm dò: “Anh ấy đến đây bao lâu rồi, học có tốt không?“.”Anh ấy tới đây khá lâu rồi, vài mấy tháng đấy. Lúc đó còn chưa có tôi. Mặc dù trông anh ấy khá khó gần, không nói nhiều nhưng chủ nhiệm đối xử với anh ấy khá tốt, chắc là không tệ đâu. Anh ấy còn từng làm việc giúp giám đốc cũ. Cô yên tâm, anh ấy nhất định giảng rất hay.”

“Cô chắc chứ?”

Lương Nghiên có phần hoài nghi: “Giọng anh ấy...“.

“À, giọng anh ấy đúng là không hay, nhưng không ảnh hưởng, nghe quen rồi vẫn cảm thấy khá hay, hơi khàn, khá quyến rũ đấy chứ.”

“...”

Cô gái mặt tròn bỗng nhiên sát lại gần: “Này, cô có phát hiện không, anh ấy cũng khá đẹp trai...“.

Hả?

Nói tới đây, cô ấy bỗng trở nên phấn khích: “Mũi cao này, mắt cũng đẹp. Tiểu Chương nói mắt anh ấy có một màu đen rất sâu. Tôi chưa thấy ai một mí mà đẹp vậy đấy. Có điều anh ấy hơi lớn tuổi, hình như ba mươi ba, ba mươi tư tuổi rồi“.

Vừa nhìn thấy biểu cảm có phần đáng tiếc đó, Lương Nghiên hiểu hay, chẳng trách cô ấy nghe ra sự quyến rũ.

Thì ra là hiệu ứng “say sóng“.

Cô gái mặt tròn vẫn nói tiếp: “Nhưng nghe nói anh ấy vẫn chưa kết hôn, chỉ không biết đã có đối tượng chưa thôi“.

“...”

Lương Nghiên không có hứng cùng cô ấy thảo luận tâm sự thiếu nữ bèn đáp qua loa rồi chấm dứt đoạn hội thoại.

Sau khi tiết học buổi chiều kết thúc, Lương Nghiên và cô gái mặt tròn cùng đi ra ngoài. Đám người kia lại đang ngồi trong phòng khách chơi bài. Lương Nghiên liếc nhìn, A Sơn kia không có mặt. Tới tận bữa tối, anh mới xuất hiện.

Bữa tối vẫn tệ hại như mọi ngày, cơm và hai món rau, khoai tây và cà tím. Lương Nghiên có bài học đắt giá ngày hôm qua nên rất để ý chuyện ăn uống. Dù không ngon, cô cũng xới đầy một bát, no bụng mới ngủ qua đêm được.

Hôm sau, Triệu Yên Tích bị đưa ra ngoài làm quen việc móc nối, Lương Nghiên ở nhà tiếp tục nghe giảng.

Khi Tiểu Chương giảng xong đã hơn mười giờ.

Lúc Thẩm Phùng Nam bước vào, Lương Nghiên đang nằm bò ra chiếu bóp vai. Thấy anh vào, cô lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Thẩm Phùng Nam ngồi xuống.

Họ cách nhau một chiếc bàn nhỏ.

Có lẽ vì những lời của cô gái mặt tròn, lần này Lương Nghiên lại quan sát anh thật tỉ mỉ.

Cô không có quá nhiều khái niệm về diện mạo của đàn ông, chẳng biết nhận xét mắt mũi mồm miệng một lượt. Nhìn qua, cô chỉ có một ấn tượng hoàn chỉnh: Trông giống người tốt, khá đứng đắn.

Lương Nghiên cúi đầu, cầm bút bi viết một hàng chữ lên lòng bàn tay: Bên ngoài có ai nghe không?

Cô xòe tay lên mặt bàn cho anh xem. Thẩm Phùng Nam nhìn xong bèn đẩy ra, đặt sách bút lên bàn: “Không có“.

Lương Nghiên liếc nhìn: “Anh định giảng thật à?“.

“Nếu không thì sao?” Chất giọng khàn đặc vọng qua.

Lương Nghiên nhìn anh, Thẩm Phùng Nam ngẩng lên: “Một tiếng đồng hồ, lẽ nào cô cứ muốn ngồi ngắm tôi?“.

“Tôi nào muốn.” Lương Nghiên tỏ ra vô tội: “Tôi muốn ngủ cơ“.

Thấy anh nhíu mày, Lương Nghiên bật cười rồi nói: “Nhưng mà, phải bàn chuyện chính đã“.

Thẩm Phùng Nam chưa từng thấy cô cười, bất thình lình sững sờ, chớp mắt lại cảm thấy nụ cười đó thật giảo hoạt.

Quả không sai...

Lương Nghiên ghé đầu về phía trước: “Chúng ta làm một giao dịch đi, anh Sơn“.

Nói xong thấy đối phương mặt biến sắc, cô ngẫm nghĩ giây lát rồi sửa lại: “Chú Sơn?“.

~Hết chương 04~

*** Mai đi đón thành viên mới trong nhà, mình nghỉ một buổi, bù chương ngày mai trước ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK